Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Hiểu Lầm Rằng Cô Thèm Muốn Anh
Quân Tử Khuê Lai
2024-09-29 21:40:50
Niệm Thanh do dự không muốn lên xe.
Lãnh đạo nhìn ra sự do dự của cô, vỗ vào ngực mình đảm bảo: “không có gì đâu Thanh Thanh, cô yên tâm lên xe Cố tổng, chúng tôi sẽ lái xe theo phía sau cô, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Niệm thanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Cô không phải là sợ sẽ xảy ra chuyện gì, CốTthanh Hằng là người mà Niệm Tử muốn kết hôn sau này, cô cũng được coi là em vợ của anh, cũng coi như cô là sinh viên của anh, lẽ nào anh có thể làm ra chuyện người khác có thể làm sao? Cô chỉ sợ anh sẽ đứng về phía Niệm Tử, muốn đem cô đưa về Niệm gia.
“Thanh tiểu thư, mời lên xe.” Tề tiên sinh ngữ khí tăng nặng, hơi lộ vẻ cường thế.
“Thanh Thanh, đi đi, đi đi.” lãnh đạo cũng đang thúc giục, sợ đắc tội khách hàng lớn.
Niệm Thanh trong lòng thở dài một hơi, không thể không thỏa hiệp mà lên xe.
Cô vừa tiến vào trong xe, liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, và mùi nước hoa nam thoang thoảng, có mùi xạ hương rất nhẹ, một khi dính vào khó mà quên được. Niệm Thanh sửng sốt một giây, thấp thỏm lên xe, ngồi bên cạnh Cố Thanh Hằng. Cố Thanh Hằng chỉ nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần, trước sau như một, kiệm lời không nói, khó có thể giao lưu.
Xe chạy trên đường. Niệm Thanh an tĩnh chờ đợi, chờ Cố Thanh Hằng hỏi cô sao lại làm việc ở bên ngoài, những gì muốn nói cô đã chuẩn bị xong rồi nhưng anh lại chậm chạp không hỏi. Niệm thanh không biết chính xác suy nghĩ của Cố Thanh Hằng, cô lén lút nhìn anh vài lần, anh vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần. tuấn nhan thản nhiên, ngồi trong xe giống như một ngọn núi, làm người khác cảm thấy áp bách rất lớn.
Niệm Thanh không kiềm chế được, nâng mông tiến tới gần anh một chút, muốn ngửi rõ hơn mùi nước hoa trên người anh. Mùi nước hoa và mùi hooc môn của đàn ông được mùi rượu nhàn nhàn bao phủ tạo nên một mùi hương độc đáo khó quên. Quả nhiên rất giống mùi lúc trước Lục Xuyên dùng. Chính vào lúc chóp mũi của NiệmThanh sắp chạm vào cánh tay của Cố Thanh Hằng, Tề tiên sinh ngồi phía trước đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Niệm Thanh ngồi ngay ngắn, thu lại hành vi bất thường của mình. Xấu hổ nhìn về phía Tề tiên sinh, đối phương đang trắng trợn cười cô. Đại khái anh ta cho rằng cô đang thèm nhỏ dãi nam sắc của Cố Thanh Hằng…
Niệm Thanh xấu hổ, đang lúc cô muốn ngồi xa một chút, duy trì khoảng cách giữa cô và Cố Thanh Hằng. trong phút chốc anh mở mắt nhìn cô, ánh mắt thâm sâu như biển, là ánh mắt nghiền ngẫm.
Trong lòng Niệm Thanh chợt lạnh, anh không ngủ, anh vẫn luôn thanh tỉnh, anh biết vừa rồi cô làm gì.
“Ngồi ngoan ngoãn.” Cuối cùng Cố Thanh Hằng cũng mở miệng nói chuyện, anh nâng tay lên, giữ chặt lấy vai cô, để cô không lộn xộn. Niệm Thanh ngoan ngoãn ngồi im, không động nữa. Ngồi gần bên cạnh anh, cảm xúc phập phồng. Anh sẽ không hiểu nhầm rằng cô đang thèm nhỏ dãi anh chứ? Thẳng cho tới khi tới bên dưới lầu nhà cô, Cố Thanh Hằng cũng không nói thêm bất kỳ câu nào.
Xe dừng lại, Niệm Thanh một khắc cũng không chậm trễ, cầm lấy túi xách, vội vàng gật đầu với bọn họ rồi dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, chạy vào trong nhà. Tới cuối cùng anh cũng không hỏi cô, là không muốn hỏi hay là lười quản cô? Cho dù là thế nào, hi vọng anh đừng ở phía sau mà nhắc tới với Niệm Tử.
Lãnh đạo nhìn ra sự do dự của cô, vỗ vào ngực mình đảm bảo: “không có gì đâu Thanh Thanh, cô yên tâm lên xe Cố tổng, chúng tôi sẽ lái xe theo phía sau cô, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Niệm thanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Cô không phải là sợ sẽ xảy ra chuyện gì, CốTthanh Hằng là người mà Niệm Tử muốn kết hôn sau này, cô cũng được coi là em vợ của anh, cũng coi như cô là sinh viên của anh, lẽ nào anh có thể làm ra chuyện người khác có thể làm sao? Cô chỉ sợ anh sẽ đứng về phía Niệm Tử, muốn đem cô đưa về Niệm gia.
“Thanh tiểu thư, mời lên xe.” Tề tiên sinh ngữ khí tăng nặng, hơi lộ vẻ cường thế.
“Thanh Thanh, đi đi, đi đi.” lãnh đạo cũng đang thúc giục, sợ đắc tội khách hàng lớn.
Niệm Thanh trong lòng thở dài một hơi, không thể không thỏa hiệp mà lên xe.
Cô vừa tiến vào trong xe, liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, và mùi nước hoa nam thoang thoảng, có mùi xạ hương rất nhẹ, một khi dính vào khó mà quên được. Niệm Thanh sửng sốt một giây, thấp thỏm lên xe, ngồi bên cạnh Cố Thanh Hằng. Cố Thanh Hằng chỉ nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần, trước sau như một, kiệm lời không nói, khó có thể giao lưu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe chạy trên đường. Niệm Thanh an tĩnh chờ đợi, chờ Cố Thanh Hằng hỏi cô sao lại làm việc ở bên ngoài, những gì muốn nói cô đã chuẩn bị xong rồi nhưng anh lại chậm chạp không hỏi. Niệm thanh không biết chính xác suy nghĩ của Cố Thanh Hằng, cô lén lút nhìn anh vài lần, anh vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần. tuấn nhan thản nhiên, ngồi trong xe giống như một ngọn núi, làm người khác cảm thấy áp bách rất lớn.
Niệm Thanh không kiềm chế được, nâng mông tiến tới gần anh một chút, muốn ngửi rõ hơn mùi nước hoa trên người anh. Mùi nước hoa và mùi hooc môn của đàn ông được mùi rượu nhàn nhàn bao phủ tạo nên một mùi hương độc đáo khó quên. Quả nhiên rất giống mùi lúc trước Lục Xuyên dùng. Chính vào lúc chóp mũi của NiệmThanh sắp chạm vào cánh tay của Cố Thanh Hằng, Tề tiên sinh ngồi phía trước đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Niệm Thanh ngồi ngay ngắn, thu lại hành vi bất thường của mình. Xấu hổ nhìn về phía Tề tiên sinh, đối phương đang trắng trợn cười cô. Đại khái anh ta cho rằng cô đang thèm nhỏ dãi nam sắc của Cố Thanh Hằng…
Niệm Thanh xấu hổ, đang lúc cô muốn ngồi xa một chút, duy trì khoảng cách giữa cô và Cố Thanh Hằng. trong phút chốc anh mở mắt nhìn cô, ánh mắt thâm sâu như biển, là ánh mắt nghiền ngẫm.
Trong lòng Niệm Thanh chợt lạnh, anh không ngủ, anh vẫn luôn thanh tỉnh, anh biết vừa rồi cô làm gì.
“Ngồi ngoan ngoãn.” Cuối cùng Cố Thanh Hằng cũng mở miệng nói chuyện, anh nâng tay lên, giữ chặt lấy vai cô, để cô không lộn xộn. Niệm Thanh ngoan ngoãn ngồi im, không động nữa. Ngồi gần bên cạnh anh, cảm xúc phập phồng. Anh sẽ không hiểu nhầm rằng cô đang thèm nhỏ dãi anh chứ? Thẳng cho tới khi tới bên dưới lầu nhà cô, Cố Thanh Hằng cũng không nói thêm bất kỳ câu nào.
Xe dừng lại, Niệm Thanh một khắc cũng không chậm trễ, cầm lấy túi xách, vội vàng gật đầu với bọn họ rồi dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, chạy vào trong nhà. Tới cuối cùng anh cũng không hỏi cô, là không muốn hỏi hay là lười quản cô? Cho dù là thế nào, hi vọng anh đừng ở phía sau mà nhắc tới với Niệm Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro