Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Hôn Quan Thiếu...
Quân Tử Khuê Lai
2024-09-29 21:40:50
Lúc cắt bánh sinh nhật, đèn ở yến tiệc tất cả đều tập trung trên người Niệm Thanh và Quan Thiếu Nghiên.
“Hôn tôi”. Quan Thiếu Nghiên ôm eo của Niệm Thanh, cúi đầu nhìn thẳng cô. Mùi rượu nồng đậm ập tới say lòng người.
Niệm Thanh nhíu mày, cho rằng Quan Thiếu Nghiên say rượu, muốn cự tuyệt, cánh tay lớn giữ chặt ở eo cô lại nắm chặt cảnh cáo cố. Nhiều người đang nhìn như vậy, nếu cô làm mất mặt Quan Thiếu Nghiên, sau này nhất định anh ta sẽ gây phiền phức cho cô.
Niệm Thanh không còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng: “Được.”
Người đàn ông trước mắt đắc ý, thân ảnh cao lớn, Niệm Thanh không thể không nhón mũi chân lên. Thời khắc hôn Quan Thiếu Nghiên, hai ánh mắt sắc lạnh chiếu lên người cô, Niệm Thanh dùng khóe mắt thấy Cố Thanh Hằng mặt không biểu tình, trong lòng rùng mình, nhưng vẫn là trước mặt Cố Thanh Hằng hôn Quan Thiếu Nghiên. Môi dừng trên khuôn mặt của Quan Thiếu Nghiên, vừa chạm vào liền rời đi.
Tiếng vỗ tay trong hội trường vang lên. Ánh mắt Quan Thiếu Nghiên nhìn chằm chằm bờ môi của Niệm Thanh, giống như đang suy nghĩ mơ màng. Thực ra anh ta muốn Niệm Thanh hôn môi mình.
Nắm bán tay trắng nõn của Niệm Thanh, ánh mắt Quan Thiếu Nghiên tà tà, anh ta cúi đầu hôn lên tay của Niệm Thanh. Thần kinh của Niệm Thanh thoáng chốc căng thẳng, cả người nối gai ốc, nhẫn nhịn mới có thể không tát vào mặt Quan Thiếu Nghiên.
Cắt xong bánh sinh nhật, Niệm Thanh lấy cớ để tránh xa Quan Thiếu Nghiên, cô đang muốn đi vào nhà vệ sinh để rửa tay tiêu độc, một cô gái nhanh chóng che ở trước mặt cô.
“Học tỷ, xin chào.”
Niệm Thanh dừng bước chân, đánh giá cô gái trước mặt, xinh xắn lanh lợi, giọng nói ngọt ngào, nhưng cô không quen biết.
“Em tên Thiến Thiến, cùng học ở đại học Thanh Thành giống chị, em là sinh viên khoa mỹ thuật năm thứ ba”. Thiến Thiến tự giới thiệu.
“ Nói trọng điểm”. Niệm Thanh gấp gáp muốn đi rửa tay, không nhẫn nại cùng người lạ xã giao.
“Đêm qua a Nghiên ngủ bên cạnh em”. Thiến Thiến kề sát bên tai Niệm Thanh, biểu tình vô tội, thế nhưng lại cho Niệm Thanh một đòn phủ đầu ra oai.
“Ồ”. Niệm Thanh thờ ơ, đối với chuyện Quan Thiếu Nghiên ở bên ngoài oanh oanh yến yến cô đã sớm thấy rồi. Cô chỉ vào Quan Thiếu Nghiên đang trong yến tiệc nói với Thiến Thiến: “anh ta đang ở bên kia, cô có việc thì tìm anh ta, tôi không rảnh.”
Nói xong, Niệm Thanh đi thẳng vào nhà vệ sinh, lười quản Quan Thiếu Nghiên oanh oanh yến yến.
Rửa tay xong, Niệm Thanh không muốn quay trở lại đại sảnh, trực tiếp tìm một gian phòng để nghỉ ngơi. Sau khi mở cửa phòng, ở bên trong nghỉ một lát, đợi khi tiệc sinh nhật kết thúc mới ra ngoài cũng không muộn.
Căn phòng u ám, thảm trải sàn thật dày, vật rơi xuống đất không tiếng động.
Niệm Thanh không mở đèn, chỉ kéo chiếc rèm ra quan sát cảnh đêm với những ngôi nhà chọc trời bên ngoài. Cửa phòng đóng không biết khi nào thì bị mở ra, về sau âm thanh nhè nhẹ đóng cửa khóa lại.
“Ai?” Niệm Thanhxoay người, cảnh giác nhìn chằm chằm thân ảnh ẩn trong bóng tối.
“Hôn tôi”. Quan Thiếu Nghiên ôm eo của Niệm Thanh, cúi đầu nhìn thẳng cô. Mùi rượu nồng đậm ập tới say lòng người.
Niệm Thanh nhíu mày, cho rằng Quan Thiếu Nghiên say rượu, muốn cự tuyệt, cánh tay lớn giữ chặt ở eo cô lại nắm chặt cảnh cáo cố. Nhiều người đang nhìn như vậy, nếu cô làm mất mặt Quan Thiếu Nghiên, sau này nhất định anh ta sẽ gây phiền phức cho cô.
Niệm Thanh không còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng: “Được.”
Người đàn ông trước mắt đắc ý, thân ảnh cao lớn, Niệm Thanh không thể không nhón mũi chân lên. Thời khắc hôn Quan Thiếu Nghiên, hai ánh mắt sắc lạnh chiếu lên người cô, Niệm Thanh dùng khóe mắt thấy Cố Thanh Hằng mặt không biểu tình, trong lòng rùng mình, nhưng vẫn là trước mặt Cố Thanh Hằng hôn Quan Thiếu Nghiên. Môi dừng trên khuôn mặt của Quan Thiếu Nghiên, vừa chạm vào liền rời đi.
Tiếng vỗ tay trong hội trường vang lên. Ánh mắt Quan Thiếu Nghiên nhìn chằm chằm bờ môi của Niệm Thanh, giống như đang suy nghĩ mơ màng. Thực ra anh ta muốn Niệm Thanh hôn môi mình.
Nắm bán tay trắng nõn của Niệm Thanh, ánh mắt Quan Thiếu Nghiên tà tà, anh ta cúi đầu hôn lên tay của Niệm Thanh. Thần kinh của Niệm Thanh thoáng chốc căng thẳng, cả người nối gai ốc, nhẫn nhịn mới có thể không tát vào mặt Quan Thiếu Nghiên.
Cắt xong bánh sinh nhật, Niệm Thanh lấy cớ để tránh xa Quan Thiếu Nghiên, cô đang muốn đi vào nhà vệ sinh để rửa tay tiêu độc, một cô gái nhanh chóng che ở trước mặt cô.
“Học tỷ, xin chào.”
Niệm Thanh dừng bước chân, đánh giá cô gái trước mặt, xinh xắn lanh lợi, giọng nói ngọt ngào, nhưng cô không quen biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em tên Thiến Thiến, cùng học ở đại học Thanh Thành giống chị, em là sinh viên khoa mỹ thuật năm thứ ba”. Thiến Thiến tự giới thiệu.
“ Nói trọng điểm”. Niệm Thanh gấp gáp muốn đi rửa tay, không nhẫn nại cùng người lạ xã giao.
“Đêm qua a Nghiên ngủ bên cạnh em”. Thiến Thiến kề sát bên tai Niệm Thanh, biểu tình vô tội, thế nhưng lại cho Niệm Thanh một đòn phủ đầu ra oai.
“Ồ”. Niệm Thanh thờ ơ, đối với chuyện Quan Thiếu Nghiên ở bên ngoài oanh oanh yến yến cô đã sớm thấy rồi. Cô chỉ vào Quan Thiếu Nghiên đang trong yến tiệc nói với Thiến Thiến: “anh ta đang ở bên kia, cô có việc thì tìm anh ta, tôi không rảnh.”
Nói xong, Niệm Thanh đi thẳng vào nhà vệ sinh, lười quản Quan Thiếu Nghiên oanh oanh yến yến.
Rửa tay xong, Niệm Thanh không muốn quay trở lại đại sảnh, trực tiếp tìm một gian phòng để nghỉ ngơi. Sau khi mở cửa phòng, ở bên trong nghỉ một lát, đợi khi tiệc sinh nhật kết thúc mới ra ngoài cũng không muộn.
Căn phòng u ám, thảm trải sàn thật dày, vật rơi xuống đất không tiếng động.
Niệm Thanh không mở đèn, chỉ kéo chiếc rèm ra quan sát cảnh đêm với những ngôi nhà chọc trời bên ngoài. Cửa phòng đóng không biết khi nào thì bị mở ra, về sau âm thanh nhè nhẹ đóng cửa khóa lại.
“Ai?” Niệm Thanhxoay người, cảnh giác nhìn chằm chằm thân ảnh ẩn trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro