Chương 5
Thiết Khắc Nháo
2024-06-29 00:40:07
Cô không biết gì cả.
Vừa rồi sự chú ý của cô không ở chữ anh viết, nhưng bây giờ chỉ có thể gật đầu: "Biết rồi."
Dòng người chậm rãi di chuyển, hai người đợi hơn mười phút mới lấy được cánh gà.
Hai người họ trở về muộn nhất, Dư Thi Đồng chu đáo chừa lại hai chỗ ngồi bên cạnh cô ấy.
Diệp Dĩ Hành vừa ngồi xuống liền nghe thấy Dư Thi Đồng đẩy đồ ăn trước mặt, oán thán: "Biết vậy tớ cũng xếp hàng theo cậu, thịt bò này cứng như sắt vậy, nhai không nát, khó ăn muốn chết."
"Vậy có muốn nếm thử cánh gà không?" Diệp Dĩ Hành nói rồi, gắp cho cô ấy hai cái cánh gà.
Dư Thi Đồng từ chối: "Này, vậy cậu còn đủ ăn không? Cậu xếp hàng lâu như vậy mà."
"Không sao đâu, cậu ăn đi, tớ không——"
Từ "đói" còn chưa nói ra khỏi miệng, nửa câu sau cứ như vậy bị cô nuốt lại, tầm mắt của cô dán chặt vào bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi đen cách đó không xa.
Người nọ cao lớn, đứng trong đám đông càng thêm nổi bật, hôm nay anh đội mũ lưỡi trai trắng, Diệp Dĩ Hành gần như liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, đũa trong tay dừng lại.
Lúc cô nhìn qua, anh cũng đúng lúc nhìn qua, ánh mắt người nọ dừng lại trên người cô một giây ngắn ngủi, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.
Bàn ăn bên này đang nhiệt tình thảo luận về danh sách tiết mục buổi tiệc quân sự cuối tuần, nhưng Diệp Dĩ Hành lại giống như mất hồn mất vía, có câu đáp có câu không, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nào đó, chỉ là người nọ không còn nhìn về phía cô lần nào nữa.
Thấy người nọ ngồi bên cửa sổ, Diệp Dĩ Hành lập tức cầm đĩa ăn đứng dậy, giọng điệu có chút vội vàng: "Thấy một người bạn, tớ rời bàn trước, các cậu từ từ ăn nha."
Thang Tuyển Thừa ngồi bên cạnh cô đột nhiên quay đầu lại, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Còn Dư Thi Đồng nhìn theo tầm mắt của cô, thấy người bên cửa sổ kia, thoáng chốc trong lòng đã hiểu.
"Ha, hiểu mà hiểu mà." Cô ấy vẫy tay với Diệp Dĩ Hành: "Mau đi đi."
Diệp Dĩ Hành cầm đĩa ăn vội vàng rời bàn, có một đàn em nhiều chuyện nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở nam sinh mặc áo sơ mi đen bên cửa sổ, cách xa như vậy, cậu ấy không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng cũng có thể cảm giác được khí chất người nọ rất khác biệt, ít nhất cả người mặc đồ xa xỉ cũng đủ bắt mắt rồi.
Cậu ấy lắm miệng hỏi một câu: "Đàn chị, người kia là?"
Dư Thi Đồng buông đũa xuống, nháy mắt: "Thế này còn không hiểu?"
Một nam sinh khác xen vào: "Đó là Lục Gia Vọng khoa Tài chính, em nghe nói chị Diệp đã theo đuổi anh ấy từ năm nhất đại học, mà vẫn chưa theo đuổi được."
Dư Thi Đồng mở to mắt, có chút kinh ngạc, chuyện Diệp Dĩ Hành theo đuổi theo Lục Gia Vọng có nhiều người biết vậy sao, ngay cả tân sinh viên mới nhập học cũng biết?
Thật vô lý mà.
……
Đĩa ăn đặt trên mặt bàn, Diệp Dĩ Hành kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện.
Nghe thấy tiếng động, Lục Gia Vọng nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, thấy lại là cô, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người xa lạ.
Có lẽ ở trong lòng anh, vị trí của cô cũng không kém người xa lạ là mấy.
Quả nhiên, một giây sau anh liền cúi đầu ăn cơm tiếp, coi cô như không tồn tại, cũng hoàn toàn không có hứng thú với cô.
Cảnh tượng này không xa lạ gì, mỗi lần lên lớp chung, lúc cô ngồi bên cạnh anh, anh luôn giữ vẻ mặt anh này, chưa bao giờ chia cho cô chút sự chú ý dư thừa nào.
Diệp Dĩ Hành vừa ăn cơm, vừa ngẩng đầu nhìn lén anh, lễ nghi trên bàn ăn của Lục Gia Vọng rất tốt, lúc ăn cơm rất chăm chú, chậm rãi, không thích nói chuyện, thói quen này cũng rất giống người ấy.
Suy nghĩ của cô phân tán, nhìn khuôn mặt trước mắt này, dần dần mê đắm, dù thời gian có trôi qua bao lâu, trái tim cô vẫn sẽ run lên khi nhìn thấy khuôn mặt này.
Có lẽ vì ánh mắt cô quá thẳng thắn và nóng bỏng, người ngồi đối diện cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Đừng nhìn nữa," anh nhíu mày, ánh mắt nhìn cô còn lạnh hơn cả giọng nói: "Ăn cơm đi."
"À," Diệp Dĩ Hành cũng không biết ngượng, trái lại khóe miệng cong lên, cầm lấy đũa: "Được, ăn cơm thôi."
Nhưng, im lặng chưa được một phút, cô lại không nhịn được mà mở miệng: "Sao…… hôm nay anh lại đến căng tin vậy?"
Người như anh, bình thường số lần đến căng tin ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ là đột nhiên muốn đến trải nghiệm cuộc sống?
Như đã biết trước, không hề nhận được câu trả lời.
Diệp Dĩ Hành đã quen từ lâu, liếc mắt nhìn đồ ăn trong đĩa anh, tìm chủ đề khác. Đương nhiên không phải chỉ tìm đề tài, dù không phải anh, cô cũng sẽ thiện ý nhắc nhở.
"Anh không thường đến căng tin nên không biết, món ăn này trong căng tin làm không ngon, dễ bị lừa, bình thường tụi em rất ít lấy, lần sau em giới thiệu những món ăn khác cho anh, anh chắc chắn sẽ thích," nói đến đây, Diệp Dĩ Hành để lại lời nhắn: "Vậy mai anh còn tới căng tin không?"
Lần này, Lục Gia nhìn lại rất nhanh, anh liếc cô một cái rồi nói: "Không đến."
"Được rồi," Diệp Dĩ Hành gật đầu, đáy mắt khó nén thất vọng: "Lần sau anh nhất định phải nói em biết đấy, em đưa anh đi ăn đồ ngon."
Lục Gia Vọng mặc kệ, lần này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Mặc dù bị tạt gáo nước lạnh, một tuần không gặp, Diệp Dĩ Hành vẫn tràn đầy ý muốn chia sẻ, nói không ngừng——
"Lục Gia Vọng, thật ra em có tin tốt muốn nói cho anh biết, em được chọn làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trận chung kết bóng rổ "Tân Dập Cup" rồi!"
"Em làm gì ở đó?" đũa trong tay Lục Gia Vọng dừng lại giây lát.
Diệp Dĩ Hành ánh mắt lấp lánh: "Đến hiện trường cổ vũ cho anh đấy, lúc đầu em còn lo mình không chọn được, rất nhiều người đăng ký."
"Không cần." Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, cũng không nản lòng.
"Không sao, coi như em tích lũy giờ tình nguyện vậy." Diệp Dĩ Hành âm thầm bổ sung: "Dù sao em cũng sẽ không làm phiền anh, anh yên tâm đi."
"Đúng rồi, anh có kiểm tra MBTI của mình là cái gì chưa?" Diệp Dĩ Hành nói được một nửa, lại lẩm bẩm: "Nếu anh là INTJ thì tốt quá."
"Tại sao?"
"Vì em là ENFP, vừa rồi cậu em kia nói, INTJ và ENFP là xứng đôi nhất."
Lục Gia Vọng nghe vậy, cười nhạo: "Vậy tôi chắc chắn không phải."
Lời này có chút đả kích người khác, Diệp Dĩ Hành trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt giễu cợt của anh.
Không đợi cô nói câu tiếp theo, Lục Gia Vọng đứng dậy dọn đĩa ăn, chuẩn bị rời đi.
Diệp Dĩ Hành nhìn đồ ăn còn chưa động tới trong đĩa của anh, thắc mắc: "Anh ăn nhanh vậy?"
Hầu kết Lục Gia Vọng giật giật, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô.
"Ồn ào quá, nuốt không trôi."
Vừa rồi sự chú ý của cô không ở chữ anh viết, nhưng bây giờ chỉ có thể gật đầu: "Biết rồi."
Dòng người chậm rãi di chuyển, hai người đợi hơn mười phút mới lấy được cánh gà.
Hai người họ trở về muộn nhất, Dư Thi Đồng chu đáo chừa lại hai chỗ ngồi bên cạnh cô ấy.
Diệp Dĩ Hành vừa ngồi xuống liền nghe thấy Dư Thi Đồng đẩy đồ ăn trước mặt, oán thán: "Biết vậy tớ cũng xếp hàng theo cậu, thịt bò này cứng như sắt vậy, nhai không nát, khó ăn muốn chết."
"Vậy có muốn nếm thử cánh gà không?" Diệp Dĩ Hành nói rồi, gắp cho cô ấy hai cái cánh gà.
Dư Thi Đồng từ chối: "Này, vậy cậu còn đủ ăn không? Cậu xếp hàng lâu như vậy mà."
"Không sao đâu, cậu ăn đi, tớ không——"
Từ "đói" còn chưa nói ra khỏi miệng, nửa câu sau cứ như vậy bị cô nuốt lại, tầm mắt của cô dán chặt vào bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi đen cách đó không xa.
Người nọ cao lớn, đứng trong đám đông càng thêm nổi bật, hôm nay anh đội mũ lưỡi trai trắng, Diệp Dĩ Hành gần như liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, đũa trong tay dừng lại.
Lúc cô nhìn qua, anh cũng đúng lúc nhìn qua, ánh mắt người nọ dừng lại trên người cô một giây ngắn ngủi, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.
Bàn ăn bên này đang nhiệt tình thảo luận về danh sách tiết mục buổi tiệc quân sự cuối tuần, nhưng Diệp Dĩ Hành lại giống như mất hồn mất vía, có câu đáp có câu không, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nào đó, chỉ là người nọ không còn nhìn về phía cô lần nào nữa.
Thấy người nọ ngồi bên cửa sổ, Diệp Dĩ Hành lập tức cầm đĩa ăn đứng dậy, giọng điệu có chút vội vàng: "Thấy một người bạn, tớ rời bàn trước, các cậu từ từ ăn nha."
Thang Tuyển Thừa ngồi bên cạnh cô đột nhiên quay đầu lại, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Còn Dư Thi Đồng nhìn theo tầm mắt của cô, thấy người bên cửa sổ kia, thoáng chốc trong lòng đã hiểu.
"Ha, hiểu mà hiểu mà." Cô ấy vẫy tay với Diệp Dĩ Hành: "Mau đi đi."
Diệp Dĩ Hành cầm đĩa ăn vội vàng rời bàn, có một đàn em nhiều chuyện nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở nam sinh mặc áo sơ mi đen bên cửa sổ, cách xa như vậy, cậu ấy không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng cũng có thể cảm giác được khí chất người nọ rất khác biệt, ít nhất cả người mặc đồ xa xỉ cũng đủ bắt mắt rồi.
Cậu ấy lắm miệng hỏi một câu: "Đàn chị, người kia là?"
Dư Thi Đồng buông đũa xuống, nháy mắt: "Thế này còn không hiểu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nam sinh khác xen vào: "Đó là Lục Gia Vọng khoa Tài chính, em nghe nói chị Diệp đã theo đuổi anh ấy từ năm nhất đại học, mà vẫn chưa theo đuổi được."
Dư Thi Đồng mở to mắt, có chút kinh ngạc, chuyện Diệp Dĩ Hành theo đuổi theo Lục Gia Vọng có nhiều người biết vậy sao, ngay cả tân sinh viên mới nhập học cũng biết?
Thật vô lý mà.
……
Đĩa ăn đặt trên mặt bàn, Diệp Dĩ Hành kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện.
Nghe thấy tiếng động, Lục Gia Vọng nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, thấy lại là cô, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người xa lạ.
Có lẽ ở trong lòng anh, vị trí của cô cũng không kém người xa lạ là mấy.
Quả nhiên, một giây sau anh liền cúi đầu ăn cơm tiếp, coi cô như không tồn tại, cũng hoàn toàn không có hứng thú với cô.
Cảnh tượng này không xa lạ gì, mỗi lần lên lớp chung, lúc cô ngồi bên cạnh anh, anh luôn giữ vẻ mặt anh này, chưa bao giờ chia cho cô chút sự chú ý dư thừa nào.
Diệp Dĩ Hành vừa ăn cơm, vừa ngẩng đầu nhìn lén anh, lễ nghi trên bàn ăn của Lục Gia Vọng rất tốt, lúc ăn cơm rất chăm chú, chậm rãi, không thích nói chuyện, thói quen này cũng rất giống người ấy.
Suy nghĩ của cô phân tán, nhìn khuôn mặt trước mắt này, dần dần mê đắm, dù thời gian có trôi qua bao lâu, trái tim cô vẫn sẽ run lên khi nhìn thấy khuôn mặt này.
Có lẽ vì ánh mắt cô quá thẳng thắn và nóng bỏng, người ngồi đối diện cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Đừng nhìn nữa," anh nhíu mày, ánh mắt nhìn cô còn lạnh hơn cả giọng nói: "Ăn cơm đi."
"À," Diệp Dĩ Hành cũng không biết ngượng, trái lại khóe miệng cong lên, cầm lấy đũa: "Được, ăn cơm thôi."
Nhưng, im lặng chưa được một phút, cô lại không nhịn được mà mở miệng: "Sao…… hôm nay anh lại đến căng tin vậy?"
Người như anh, bình thường số lần đến căng tin ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ là đột nhiên muốn đến trải nghiệm cuộc sống?
Như đã biết trước, không hề nhận được câu trả lời.
Diệp Dĩ Hành đã quen từ lâu, liếc mắt nhìn đồ ăn trong đĩa anh, tìm chủ đề khác. Đương nhiên không phải chỉ tìm đề tài, dù không phải anh, cô cũng sẽ thiện ý nhắc nhở.
"Anh không thường đến căng tin nên không biết, món ăn này trong căng tin làm không ngon, dễ bị lừa, bình thường tụi em rất ít lấy, lần sau em giới thiệu những món ăn khác cho anh, anh chắc chắn sẽ thích," nói đến đây, Diệp Dĩ Hành để lại lời nhắn: "Vậy mai anh còn tới căng tin không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này, Lục Gia nhìn lại rất nhanh, anh liếc cô một cái rồi nói: "Không đến."
"Được rồi," Diệp Dĩ Hành gật đầu, đáy mắt khó nén thất vọng: "Lần sau anh nhất định phải nói em biết đấy, em đưa anh đi ăn đồ ngon."
Lục Gia Vọng mặc kệ, lần này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Mặc dù bị tạt gáo nước lạnh, một tuần không gặp, Diệp Dĩ Hành vẫn tràn đầy ý muốn chia sẻ, nói không ngừng——
"Lục Gia Vọng, thật ra em có tin tốt muốn nói cho anh biết, em được chọn làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trận chung kết bóng rổ "Tân Dập Cup" rồi!"
"Em làm gì ở đó?" đũa trong tay Lục Gia Vọng dừng lại giây lát.
Diệp Dĩ Hành ánh mắt lấp lánh: "Đến hiện trường cổ vũ cho anh đấy, lúc đầu em còn lo mình không chọn được, rất nhiều người đăng ký."
"Không cần." Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, cũng không nản lòng.
"Không sao, coi như em tích lũy giờ tình nguyện vậy." Diệp Dĩ Hành âm thầm bổ sung: "Dù sao em cũng sẽ không làm phiền anh, anh yên tâm đi."
"Đúng rồi, anh có kiểm tra MBTI của mình là cái gì chưa?" Diệp Dĩ Hành nói được một nửa, lại lẩm bẩm: "Nếu anh là INTJ thì tốt quá."
"Tại sao?"
"Vì em là ENFP, vừa rồi cậu em kia nói, INTJ và ENFP là xứng đôi nhất."
Lục Gia Vọng nghe vậy, cười nhạo: "Vậy tôi chắc chắn không phải."
Lời này có chút đả kích người khác, Diệp Dĩ Hành trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt giễu cợt của anh.
Không đợi cô nói câu tiếp theo, Lục Gia Vọng đứng dậy dọn đĩa ăn, chuẩn bị rời đi.
Diệp Dĩ Hành nhìn đồ ăn còn chưa động tới trong đĩa của anh, thắc mắc: "Anh ăn nhanh vậy?"
Hầu kết Lục Gia Vọng giật giật, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô.
"Ồn ào quá, nuốt không trôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro