.1: Đổi Vợ Lần Ba
Mễ Mâu Linh Vũ
2024-07-31 23:29:28
Kẻ ngoại tình với cô gần đây không chủ động đi tìm cô, Văn Anh đương nhiên phát hiện ra điều này, nhưng cô không tìm hiểu nguyên nhân sâu xa bên trong, chỉ cảm thấy anh không đến tìm cô là chuyện tốt, sau một khoảng thời gian cô có thể quên anh đi.Bây giờ, cô thỉnh thoảng nhớ về anh, đặc biệt là vào ban đêm khi Hạ Ninh Huyên không ở bên. Cô nhìn chằm chằm vào dãy số trên điện thoại một lúc lâu, nhưng tất nhiên, cuối cùng cô không bấm số.
Ở bên người đàn ông đó, khoái cảm khi ân ái có thể lên đến cực điểm, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng về tình dục thông thường của cô, nói thật là khoái cảm khi ân ái với anh mãnh liệt hơn so với chồng, hạ thể càng ướt át. Chính xác là bởi vì tốt hơn nên cô nhớ nó và không bao giờ quên nó. Điều này khiến cô rất rối rắm, phải đấu tranh qua lại giữa ích kỷ và đạo đức.
Không nên nhớ đến những lúc anh cắn vào dái tai, nhớ tiếng thở dốc nặng nề dù không có một lời nào cả, cô muốn lòng bàn tay không quá mềm mại của anh nhào nắn bóp ngực của cô, cô nhớ hơi ấm rực lửa của anh khi đặt nó áp sát giữa hai chân cô.
Văn Anh tự nhủ mình phải gần chồng hơn nữa, cố gắng chuyển hướng những ham muốn bất thường bằng những ham muốn tình yêu nghiêm túc, nhưng ham muốn là xấu xa và tự phụ, và sẽ không bị tiêu diệt vì những giá trị đạo đức, uy lực của nó nằm ở chỗ không sao thay thế được, khi càng cố gắng né tránh thì nó càng daangt rào và phản vệ là chính chủ. Nhất là lần đó, sau khi bị Hạ Ninh Hiên "trừng phạt" một cách thô bạo, cô càng sợ hãi anh ta hơn, không biết có phải nỗi sợ hãi này khiến cô ngày qua ngày nhớ nhung người đàn ông khác hay không—cô luôn tìm lý do cho mình .
Cô bị làm cho ướt sũng hơn trước, và ngoài ra, việc đổi vợ không mang lại lợi ích gì khác.
Trong chuyện này, Hạ Ninh Huyên là người chủ động, và anh ta luôn là người chủ động sắp xếp mọi việc, điều này làm giảm phần nào cảm giác xấu hổ của cô.
Vào tối thứ sáu, Hạ Ninh Huyên đưa cô đến cùng một địa điểm như đã hứa, với cùng một sự bối rối và mơ hồ.
Lúc chia nhau ra, cô từ phía sau ôm lấy eo anh ta, thì thầm gọi tên anh: "Đừng đi."
"Chẳng lẽ em muốn anh ở lại xem sao?"
Cô áy náy: "Em không có ý đó, em chỉ không muốn cùng anh xa nhau mà thôi."
Hạ Ninh Huyên nhận ra rằng những lời vừa rồi quá hung hăng, và giọng điệu của anh ta trở nên tốt hơn, "Sao thế?"
Cô không nói, chỉ thút thít làm nũng.
Anh ta xoay người, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Đã là lần thứ ba, em vẫn chưa quen sao?"
"Không phải là vấn đề em quen hay không, mà là, em sợ..." Em sợ từ thể xác đến tâm hồn đều phản bội anh.
——Anh không sợ sao? Anh có sợ mất em không?
"Luôn nhớ kỹ, em là của anh, " Hạ Ninh Huyên với giọng nói nghe không ra chút gợn song nào, "Từ đầu đến cuối, chỉ có thể là của anh."
Cứ như vậy, Văn Anh lại bị đưa vào phòng, đôi mắt lại lần nữa bị khăn lụa che lại. Người phục vụ cẩn thận hướng dẫn cô, đặt cô ngồi ở mép giường, giúp cô cởi giày.
"Ngài ấy rất nhanh sẽ tới, cô Văn đã sẵn sàng chưa?"
"Ừm, tôi chuẩn bị xong rồi." Văn Anh vẫn là không nhịn được hỏi: "Là người lúc trước sao?"
"Cô Văn nói vậy là có ý gì?"
"Ý tôi là, quý ông bước vào đây, là người đầu tiên người đó phải không?"
“Đây là quyền riêng tư của khách hàng, chúng tôi không có tư cách hỏi,” người phục vụ kiên nhẫn giải thích, “Thật ra tôi cũng không biết cô Văn tới đây bao nhiêu lần, chúng tôi không thể để ý đến những điều này. "
Văn Anh gật đầu, nhưng trong lòng có chút lơ lửng, lo lắng lần này không phải anh. Và theo các quy tắc, hẳn là phải đổi người trong từng lần.
——Nếu không anh, thì cô cũng không muốn.
"Cô Văn không cần phải sợ, có thể tiến vào đây tham gia đều là những người đều đã được chúng tôi sàng lọc qua, bọn họ không có tật xấu cũng không thói xấu nào, cô chỉ cần tận hưởng niềm vui là được."
Văn Anh nghe qua không cảm giác gì, nhưng vẫn cười một cách vui vẻ.
Sau khi người phục vụ đi ra ngoài, trong phòng im lặng, cô nghe thấy tiếng thở của chính mình. Không biết là hồi hộp hay lo lắng trước những gì sắp tới mà lồng ngực cô phập phồng khá rõ ràng, một lúc sau cô không nhịn được lấy hai tay che ngực, xoa nhẹ hai cục thịt dưới lớp vải, đầu vú cũng trở nên cương cứng hơn.
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, cô sợ hãi hất tay ra, nhưng tấm vải tuyn nhàu nát vẫn nhăn nhúm, loang ra một chút ở trên ngực.
Người đàn ông không nói gì mà chỉ cười nhạt, có lẽ đang giễu cợt sự thiếu kiên nhẫn của cô.
Ở bên người đàn ông đó, khoái cảm khi ân ái có thể lên đến cực điểm, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng về tình dục thông thường của cô, nói thật là khoái cảm khi ân ái với anh mãnh liệt hơn so với chồng, hạ thể càng ướt át. Chính xác là bởi vì tốt hơn nên cô nhớ nó và không bao giờ quên nó. Điều này khiến cô rất rối rắm, phải đấu tranh qua lại giữa ích kỷ và đạo đức.
Không nên nhớ đến những lúc anh cắn vào dái tai, nhớ tiếng thở dốc nặng nề dù không có một lời nào cả, cô muốn lòng bàn tay không quá mềm mại của anh nhào nắn bóp ngực của cô, cô nhớ hơi ấm rực lửa của anh khi đặt nó áp sát giữa hai chân cô.
Văn Anh tự nhủ mình phải gần chồng hơn nữa, cố gắng chuyển hướng những ham muốn bất thường bằng những ham muốn tình yêu nghiêm túc, nhưng ham muốn là xấu xa và tự phụ, và sẽ không bị tiêu diệt vì những giá trị đạo đức, uy lực của nó nằm ở chỗ không sao thay thế được, khi càng cố gắng né tránh thì nó càng daangt rào và phản vệ là chính chủ. Nhất là lần đó, sau khi bị Hạ Ninh Hiên "trừng phạt" một cách thô bạo, cô càng sợ hãi anh ta hơn, không biết có phải nỗi sợ hãi này khiến cô ngày qua ngày nhớ nhung người đàn ông khác hay không—cô luôn tìm lý do cho mình .
Cô bị làm cho ướt sũng hơn trước, và ngoài ra, việc đổi vợ không mang lại lợi ích gì khác.
Trong chuyện này, Hạ Ninh Huyên là người chủ động, và anh ta luôn là người chủ động sắp xếp mọi việc, điều này làm giảm phần nào cảm giác xấu hổ của cô.
Vào tối thứ sáu, Hạ Ninh Huyên đưa cô đến cùng một địa điểm như đã hứa, với cùng một sự bối rối và mơ hồ.
Lúc chia nhau ra, cô từ phía sau ôm lấy eo anh ta, thì thầm gọi tên anh: "Đừng đi."
"Chẳng lẽ em muốn anh ở lại xem sao?"
Cô áy náy: "Em không có ý đó, em chỉ không muốn cùng anh xa nhau mà thôi."
Hạ Ninh Huyên nhận ra rằng những lời vừa rồi quá hung hăng, và giọng điệu của anh ta trở nên tốt hơn, "Sao thế?"
Cô không nói, chỉ thút thít làm nũng.
Anh ta xoay người, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Đã là lần thứ ba, em vẫn chưa quen sao?"
"Không phải là vấn đề em quen hay không, mà là, em sợ..." Em sợ từ thể xác đến tâm hồn đều phản bội anh.
——Anh không sợ sao? Anh có sợ mất em không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Luôn nhớ kỹ, em là của anh, " Hạ Ninh Huyên với giọng nói nghe không ra chút gợn song nào, "Từ đầu đến cuối, chỉ có thể là của anh."
Cứ như vậy, Văn Anh lại bị đưa vào phòng, đôi mắt lại lần nữa bị khăn lụa che lại. Người phục vụ cẩn thận hướng dẫn cô, đặt cô ngồi ở mép giường, giúp cô cởi giày.
"Ngài ấy rất nhanh sẽ tới, cô Văn đã sẵn sàng chưa?"
"Ừm, tôi chuẩn bị xong rồi." Văn Anh vẫn là không nhịn được hỏi: "Là người lúc trước sao?"
"Cô Văn nói vậy là có ý gì?"
"Ý tôi là, quý ông bước vào đây, là người đầu tiên người đó phải không?"
“Đây là quyền riêng tư của khách hàng, chúng tôi không có tư cách hỏi,” người phục vụ kiên nhẫn giải thích, “Thật ra tôi cũng không biết cô Văn tới đây bao nhiêu lần, chúng tôi không thể để ý đến những điều này. "
Văn Anh gật đầu, nhưng trong lòng có chút lơ lửng, lo lắng lần này không phải anh. Và theo các quy tắc, hẳn là phải đổi người trong từng lần.
——Nếu không anh, thì cô cũng không muốn.
"Cô Văn không cần phải sợ, có thể tiến vào đây tham gia đều là những người đều đã được chúng tôi sàng lọc qua, bọn họ không có tật xấu cũng không thói xấu nào, cô chỉ cần tận hưởng niềm vui là được."
Văn Anh nghe qua không cảm giác gì, nhưng vẫn cười một cách vui vẻ.
Sau khi người phục vụ đi ra ngoài, trong phòng im lặng, cô nghe thấy tiếng thở của chính mình. Không biết là hồi hộp hay lo lắng trước những gì sắp tới mà lồng ngực cô phập phồng khá rõ ràng, một lúc sau cô không nhịn được lấy hai tay che ngực, xoa nhẹ hai cục thịt dưới lớp vải, đầu vú cũng trở nên cương cứng hơn.
Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, cô sợ hãi hất tay ra, nhưng tấm vải tuyn nhàu nát vẫn nhăn nhúm, loang ra một chút ở trên ngực.
Người đàn ông không nói gì mà chỉ cười nhạt, có lẽ đang giễu cợt sự thiếu kiên nhẫn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro