.1: Ham Muốn Tình Dục Tràn Đầy
Mễ Mâu Linh Vũ
2024-07-31 23:29:28
Trong trường hợp khẩn cấp như vậy, Văn Anh hoàn toàn không nghĩ được nhiều, tất cả đều là phản xạ có điều kiện, cô hành động hoàn toàn theo bản năng. Trong người cô bản chất tốt, không dâm ô, không phản bội nên kiên quyết đẩy người đàn ông đang đè lên mình ra, đồng thời như điên cuồng vậy cầm lấy cốc cà phê trên tay, không thương tiếc mà chọi nó sang.
Thịnh Lâm đưa tay ra chặn lại nhưng vẫn bị nước bắn tung tóe lên đầu, lúc đầu hắn không thể tin được, nhưng sau đó lại có chút bực bội, đập một cái vào chiếc ghế trước mặt, “Văn Anh, em đã đi quá xa."
Cô vẫn còn thất hồn lạc vía, cô chống bàn đứng dậy, hai chân vẫn còn hơi run, nhưng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, “Anh đừng qua đây, tôi thật sự sẽ gọi điện thoại, tôi sẽ báo cảnh sát! "
Thịnh Lâm không biết tại sao mình lại trở thành một kẻ hiếp dâm, hắn hoàn toàn không thể giải thích được, hừ lạnh một tiếng, "Em có thể chơi với người đàn ông khác, nhưng với tôi thì không được sao? Ý em là vậy."
"Tôi không nhằm vào anh, bất kể là người đàn ông nào, tôi đều sẽ từ chối! Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ngoại tình..." Nhưng khi cô nói ra lời này, lại giống như một trò đùa lớn, và chắc chắn, vẻ mặt của Thịnh Lâm khi nghe thấy điều đó cực kỳ chế giễu.
"Nửa đêm từ khách sạn đi ra, trên người mang theo một mùi phóng túng sau khi thỏa mãn, thậm chí sắc mặt đều đỏ bừng, đây không phải bị người ta đụ rồi sao?"
Văn Anh cảm thấy mắt hơi cay, đỏ lên ngay tức thì. Thịnh Lâm bị cự tuyệt nên trong giờ phút này không biết thương hoa tiếc ngọc gì, ngược lại muốn đả kích cô một cách tàn nhẫn, ném chiếc quần lót ren trên người cô, “Cái này không phải của em sao? Em chưa mặc nó trước mặt người đàn ông khác, không có cởi nó ra?"
“Tôi cởi nó trước mặt anh ta thì liên quan gì anh chứ?” Văn Anh đứng thẳng người, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng sợ, nhưng vẫn không chút sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, “Khách sạn cư nhiên cho phép anh hỏi chuyện riêng tư của tôi, và để anh vào phòng của tôi ..."
Hắn trịch thượng, hừ lạnh một tiếng: "Tôi là cổ đông lớn của khách sạn, cho dù tôi có muốn trích video quay cảnh cô và người đàn ông đó làm tình, tôi cũng có thể dễ dàng làm được."
Văn Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: "Vô liêm sỉ."
Thịnh Lâm luôn tự hào mình là người cao quý, và hắn cực kỳ ghét hai từ này, ý định ban đầu của hắn là tôi chịu cô thích để nếm thử sự quyến rũ của cô, nhưng bây giờ hắn đã không thành công, nhưng hắn cũng không muốn trở thành một kẻ hiếp dâm độc ác, Văn Anh không phải là kiểu phụ nữ mà hắn tưởng tượng.
Bất đắc dĩ, hắn lùi lại một bước, không đến gần cô nữa, "Vừa rồi thật xin lỗi, nhưng Văn Anh, tôi còn tưởng rằng em nguyện ý, bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy em, ngoại, tình." Ba chữ cuối cùng như để trả thù mà rặn ra từng chữ một, đem Văn Anh đóng lên cây cột liêm sỉ.
"Không phải như anh nghĩ đâu... Tôi cùng anh ta không phải... Không phải!" Nhưng Văn Anh nghĩ lại, "Tôi tại sao phải giải thích với anh, anh là gì của tôi chứ!" Cô hít sâu một hơi, bắt đầu tức giận nói, "Thịnh Lâm, chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến anh, anh cái gì cũng không biết, chỉ là muốn nhúng tay vào mà thôi đúng không? Nằm mơ đi! Tôi không phải thứ ngu xuẩn, tôi không cho phép anh chạm vào tôi, tuyệt đối không được!” Hai tay không biết để đâu cho vừa của cô, cố gắng kéo vạt áo phía trước, “Tránh ra, cút ngay!”
Thịnh Lâm mất kiên nhẫn mà cau mày, chắc nên bỏ mi thôi? Không cần phải làm cho mọi việc trở nên tồi tệ như vậy, đôi bên đều là người lớn, sĩ diện không phải là yếu tố đầu tiên sao? Một loại phong thái nào đó ngăn cản hắn tiếp tục, nhưng trong bản chất kiêu ngạo khiến hắn không thể nào nuốt cục tức này.
Hắn bình tĩnh lại, âm thầm cười lạnh một tiếng, "Thế tôi muốn xem một chút, người cùng chơi với cô là ai? Nếu như Hạ Ninh Huyên phát hiện, tiếp theo sẽ như thế nào."
Văn Anh không nói, bởi vì không muốn bại lộ nhược điểm của mình, cô chỉ là gắt gao mím môi. Thịnh Lâm như nhìn thấu mọi chuyện: "Em không phải yêu chồng mình sao? Sao bây giờ em lại ra tay bảo vệ kẻ gian phu của mình như vậy? Chẳng lẽ em lại yêu hai người đàn ông cùng lúc sao? Em thật là bác ái quá, cô Văn à.” Trong câu nói đâu đâu cũng thấy sự giễu cợt, như những cây kim đâm vào.
Văn Anh nghẹn ngào, hai tay nắm chặt bên hông, không nói nên lời.
Thịnh Lâm nhìn cô một lúc, sau đó cười khúc khích một cách tự phụ, sau đó quay người rời đi. Văn Anh nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đối tay bấu chặt đau nhức, trái tim cũng quặn đau - cô cố nén cảm xúc. Nhưng khi hắn đẩy cánh cửa đó ra, cô rốt cuộc cô cũng không kìm lòng được.
"Tôi xin anh, tha cho anh ta..."
Thịnh Lâm đưa tay ra chặn lại nhưng vẫn bị nước bắn tung tóe lên đầu, lúc đầu hắn không thể tin được, nhưng sau đó lại có chút bực bội, đập một cái vào chiếc ghế trước mặt, “Văn Anh, em đã đi quá xa."
Cô vẫn còn thất hồn lạc vía, cô chống bàn đứng dậy, hai chân vẫn còn hơi run, nhưng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, “Anh đừng qua đây, tôi thật sự sẽ gọi điện thoại, tôi sẽ báo cảnh sát! "
Thịnh Lâm không biết tại sao mình lại trở thành một kẻ hiếp dâm, hắn hoàn toàn không thể giải thích được, hừ lạnh một tiếng, "Em có thể chơi với người đàn ông khác, nhưng với tôi thì không được sao? Ý em là vậy."
"Tôi không nhằm vào anh, bất kể là người đàn ông nào, tôi đều sẽ từ chối! Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ngoại tình..." Nhưng khi cô nói ra lời này, lại giống như một trò đùa lớn, và chắc chắn, vẻ mặt của Thịnh Lâm khi nghe thấy điều đó cực kỳ chế giễu.
"Nửa đêm từ khách sạn đi ra, trên người mang theo một mùi phóng túng sau khi thỏa mãn, thậm chí sắc mặt đều đỏ bừng, đây không phải bị người ta đụ rồi sao?"
Văn Anh cảm thấy mắt hơi cay, đỏ lên ngay tức thì. Thịnh Lâm bị cự tuyệt nên trong giờ phút này không biết thương hoa tiếc ngọc gì, ngược lại muốn đả kích cô một cách tàn nhẫn, ném chiếc quần lót ren trên người cô, “Cái này không phải của em sao? Em chưa mặc nó trước mặt người đàn ông khác, không có cởi nó ra?"
“Tôi cởi nó trước mặt anh ta thì liên quan gì anh chứ?” Văn Anh đứng thẳng người, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng sợ, nhưng vẫn không chút sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, “Khách sạn cư nhiên cho phép anh hỏi chuyện riêng tư của tôi, và để anh vào phòng của tôi ..."
Hắn trịch thượng, hừ lạnh một tiếng: "Tôi là cổ đông lớn của khách sạn, cho dù tôi có muốn trích video quay cảnh cô và người đàn ông đó làm tình, tôi cũng có thể dễ dàng làm được."
Văn Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: "Vô liêm sỉ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Lâm luôn tự hào mình là người cao quý, và hắn cực kỳ ghét hai từ này, ý định ban đầu của hắn là tôi chịu cô thích để nếm thử sự quyến rũ của cô, nhưng bây giờ hắn đã không thành công, nhưng hắn cũng không muốn trở thành một kẻ hiếp dâm độc ác, Văn Anh không phải là kiểu phụ nữ mà hắn tưởng tượng.
Bất đắc dĩ, hắn lùi lại một bước, không đến gần cô nữa, "Vừa rồi thật xin lỗi, nhưng Văn Anh, tôi còn tưởng rằng em nguyện ý, bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy em, ngoại, tình." Ba chữ cuối cùng như để trả thù mà rặn ra từng chữ một, đem Văn Anh đóng lên cây cột liêm sỉ.
"Không phải như anh nghĩ đâu... Tôi cùng anh ta không phải... Không phải!" Nhưng Văn Anh nghĩ lại, "Tôi tại sao phải giải thích với anh, anh là gì của tôi chứ!" Cô hít sâu một hơi, bắt đầu tức giận nói, "Thịnh Lâm, chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến anh, anh cái gì cũng không biết, chỉ là muốn nhúng tay vào mà thôi đúng không? Nằm mơ đi! Tôi không phải thứ ngu xuẩn, tôi không cho phép anh chạm vào tôi, tuyệt đối không được!” Hai tay không biết để đâu cho vừa của cô, cố gắng kéo vạt áo phía trước, “Tránh ra, cút ngay!”
Thịnh Lâm mất kiên nhẫn mà cau mày, chắc nên bỏ mi thôi? Không cần phải làm cho mọi việc trở nên tồi tệ như vậy, đôi bên đều là người lớn, sĩ diện không phải là yếu tố đầu tiên sao? Một loại phong thái nào đó ngăn cản hắn tiếp tục, nhưng trong bản chất kiêu ngạo khiến hắn không thể nào nuốt cục tức này.
Hắn bình tĩnh lại, âm thầm cười lạnh một tiếng, "Thế tôi muốn xem một chút, người cùng chơi với cô là ai? Nếu như Hạ Ninh Huyên phát hiện, tiếp theo sẽ như thế nào."
Văn Anh không nói, bởi vì không muốn bại lộ nhược điểm của mình, cô chỉ là gắt gao mím môi. Thịnh Lâm như nhìn thấu mọi chuyện: "Em không phải yêu chồng mình sao? Sao bây giờ em lại ra tay bảo vệ kẻ gian phu của mình như vậy? Chẳng lẽ em lại yêu hai người đàn ông cùng lúc sao? Em thật là bác ái quá, cô Văn à.” Trong câu nói đâu đâu cũng thấy sự giễu cợt, như những cây kim đâm vào.
Văn Anh nghẹn ngào, hai tay nắm chặt bên hông, không nói nên lời.
Thịnh Lâm nhìn cô một lúc, sau đó cười khúc khích một cách tự phụ, sau đó quay người rời đi. Văn Anh nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đối tay bấu chặt đau nhức, trái tim cũng quặn đau - cô cố nén cảm xúc. Nhưng khi hắn đẩy cánh cửa đó ra, cô rốt cuộc cô cũng không kìm lòng được.
"Tôi xin anh, tha cho anh ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro