Âm Mưu Từ Lâu

.2

Mễ Mâu Linh Vũ

2024-07-31 23:29:28

Để ngăn chặn một người đàn ông cưỡng hiếp mình, cô sẽ dùng miệng của mình làm tình với anh.

Cô rất ít khi tắm trong khách sạn, bởi vì cô cảm thấy không an toàn, nhưng tối nay, cô xuất tinh âm hộ ba lần dưới sự tấn cống của môi lưỡi anh, cô ướt át đến mức không dám nhìn, giống như không tự chủ được, sau cùng cô thực sự không biết đó là nước tiểu hay thứ gì đó, Cô đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc dài buồn rũ bết vào trán, há miệng thở hồng hộc, cả người như đang bồng bềnh trên mây.

Lần đầu tiên cô đi tắm, vén chiếc khăn lụa che mắt, soi gương, cô khó nhận ra chính mình lúc đó.

Không chỉ khuôn mặt mà ngay cả cơ thể cũng hồng hào rạng rỡ, vùng kín vốn dĩ còn hồng hào non nớt giờ đã sung huyết sưng tấy, toàn thân đỏ ửng thế là bộ phận đó trong gương được soi một cách rõ ràng hơn.

Cô không dám nhìn nữa, hai chân run rẩy bước vào bồn tắm.

Mái tóc dài bồng bềnh trên nước, sau đó nhanh chóng được làm ướt bằng nước ấm, bám chặt vào lưng cô.

Cô không đòi nhìn mặt anh, và ở một mức độ nào đó, cô cũng không dám nhìn. Mọi thứ cho đến cơ thể là đủ rồi, cô và anh không cần biết cụ thể ngoại hình của nhau.

Cô tắm rửa xong đi ra ngoài, người đàn ông đã đi rồi, bên giường còn để lại một hộp thuốc lá, cô một tay quấn khăn tắm, một tay cầm hộp thuốc lên, bên trong trống rỗng.

Hạ Ninh Huyên không hút loại thuốc này.

Văn Anh vốn tưởng rằng tối nay sẽ kết thúc thú vị như vậy mà không gặp chướng ngại gì, không ngờ lúc xuống lầu lại đụng phải người quen, lại hoàn toàn trong tình huống cô không thể tránh né được. Cô đang đợi thang máy, "Ting" Cánh cửa mở ra, bên trong có hai người đi xuống, Văn Anh sửng sốt.

“Cô Văn.” Đối phương lên tiếng trước

Cô nhất thời bị hoảng sợ lấn át, giống như bị bắt quả tang, nhưng rất nhanh liền ổn định lại, không mấy gì tự nhiên gật đầu với anh ấy.

Thịnh Lâm nhận thấy sự kỳ lạ của cô, không hiểu sao lại cười nói: "Cô Văn ở trong khách sạn làm gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng may cô phản ứng rất nhanh, "Đưa một người bạn qua đây." Cô cũng giơ túi quần áo trong tay lên, "Cô ấy uống say nôn ra, tôi mang quần áo cho cô ấy thay."

“Ừm,” Thịnh Lâm gật đầu nhìn cô nhận xét, “Cô Văn vẫn chu đáo như ngày nào.” Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, biết giữ thể diện. Cô rõ ràng không mặc áo lót và anh ấy có thể nhận ra trong nháy mắt.

Đem quần áo cho bạn nhưng lại cởi áo lót? Anh ấy thích thú.

Vắn Anh không mặc áo lót bởi vì đầu vú của cô, vốn bị người đàn ông mạnh mẽ nhào nặn vẫn còn trong trạng thái rất nhạy cảm, thứ hai, bây giờ đã muộn như vậy, cô nghĩ lười biếng một chút cũng không sao nào ngờ lại gặp người quen. Cô lập tức đưa tay lên và cố ý khoanh tay để hai tay đặt ngang ngực để chặn lại.

Kết quả là vừa che vừa đè lại vô tình để lộ ra hình dạng của bộ ngực đầy đặn của cô.

Cô vội vàng vòng qua anh ấy đi vào thang máy, “Hẹn gặp lại.” Nói xong, cô vội vàng nhấn nút đóng. Ngẩng đầu cảnh giác nhìn ra bên ngoài, cô không ngờ đụng phải ánh mắt của Thịnh Lâm.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, cô ngây người hồi lâu.

Biểu hiện của Thịnh Lâm là có ý gì? Cô thấy rõ một nụ cười giễu cợt ẩn hiện trên khóe miệng hơi nhếch lên của anh.

Anh ấy chắc chắn đã phát hiện ra.

Ah, nó... hơi đáng sợ.

Văn Anh cảm thấy trong lòng nặng trĩu, ngay cả hai mắt cũng rũ xuống.

Khi cô cúi đầu xuống, cô có thể thấy rằng núm vú của cô nhô ra, cứng và sưng lên, đẩy chiếc váy mỏng bằng vải lụa lên, thậm chí là chiếc áo len dệt kim mỏng ngoài cùng cũng bị đẩy lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Từ Lâu

Số ký tự: 0