.3: Ham Muốn Tình Dục Tràn Đầy
Mễ Mâu Linh Vũ
2024-07-31 23:29:28
Bên tai, gần tầm tay, là hơi thở nặng nhọc của anh ta.
Văn Anh mở trừng to mắt nhìn trong bóng tối, ngây người một hồi.
Sau đó cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, mặt của Văn Anh liền bị anh ta xoay lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Em ở đây bao lâu rồi? Sao không nghe điện thoại? Em có biết anh lo lắng thế nào không?"
Cô không nói gì, chỉ khẽ chớp mắt.
Hạ Ninh Huyên hiển nhiên không vui, "Nói em ở nhà đợi anh, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, em lại cứ muốn chạy ra ngoài."
Anh ta mới tới liền đổ hết mọi tội lỗi cho cô, nhưng cô đã không còn chút sức lực nào để mà gây chuyện với anh ta nữa.
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi lại ập đến.
“…Em muốn về nhà.” Cô nói chậm rãi và giọng nói có chút hơi khàn.
Hạ Ninh Huyên khựng lại, sắc mặt dịu đi một chút, "Giờ chúng ta về nhà."
Xung quanh tĩnh lặng được một lúc, Hạ Ninh Huyên đưa tay sờ má cô, lúc đầu cô còn muốn tránh ra, nhưng đã bị anh ta giữ lại, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cô giữ im lặng không nhắc gì đến bản thân, nhưng hỏi: "Người phụ nữ lúc sáng là ai vậy?"
Anh ta sững người trong một giây, và vẻ mặt của anh ta không thể giả tạo, điều đó có nghĩa là anh ta không nghĩ đến bất kỳ người phụ nữ nào vào lúc đó. Một lúc sau, anh ta nói: "Em đang nói Tô Miểu sao."
"Cô ấy là thư ký mới của anh à?"
"Có thể xem là vậy." Bằng một giọng điệu nhàn nhạt.
"Tại sao lại là cô ấy? Hơn nữa... cô ấy gọi anh là Ninh Huyên, quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Cô ấy là bạn học cũ của anh vì vậy cô ấy đã quen miệng gọi như thế."
Văn Anh cười lạnh một tiếng, "Là bạn thời nhỏ sao?"
Anh ta không trả lời, và dường như khẽ mỉm cười. Anh ta vươn tay ôm lấy Văn Anh, Văn Anh lập tức giống như một con mèo con dựa dẫm vào trong vòng tay của anh ta, “Nếu anh muốn em ngoan ngoãn ở nhà, vậy anh phải ở cùng em, em không muốn ở một mình. "
Anh ta nói với giọng rất cưng chiều, “Được.” Anh ta dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô.
Một cái ôm ấm áp như vậy có thể an ủi cô rất nhiều, cô càng cảm thấy bình tĩnh hơn trong vòng tay anh ta. Lồng ngực của anh ta rất rộng, một khi nằm lên là không muốn dậy nữa.
Đây là khoảnh khắc thích hợp trao nhau một nụ hôn.
Vòng tay của anh ta đang giữ lấy eo của cô, và thứ xâm chiếm giữa môi cô là môi và răng của anh ta.
Khẽ thở hổn hển, cô khẽ ngước mặt lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn và mỏng manh của mình cho anh ta, và anh ta như đang đốt cháy nóng bỏng trên chiếc cổ thanh tú của cô bằng đôi môi linh hoạt của mình.
Khó chịu không sao chịu nổi nữa, nút áo sơ mi phía trên của cô bị xé toạc, lộ ra bầu vú trắng nõn non nớt mềm mại.
Anh ta đưa tay vào và nhào nặn bầu vú qua lớp áo lót bên trên.
Cô có chút xấu hổ, thấp giọng giục: "Nhanh về nhà thôi đừng có ở đây."
Anh ta nấn ná nó một lúc lâu, khi những ngón tay thon thả của anh ta vừa luồn vào bên trong chiếc áo lót ren, chỗ đầy đặn và mịn màng mềm mại đã dụ anh ta để đi vào sâu hơn.
Sau một lúc ngập ngừng, anh ta rút tay ra và ôm lấy cô, và cô quen tay cứ thế vòng tay quanh cổ anh ta.
Anh ta không đặt cô vào ghế phụ mà ở băng ghế sau rộng rãi, và cưỡng ép đè cô xuống.
Một tay kéo áo của cô, để lộ hoàn toàn bộ ngực được quấn trong áo lót, tay còn lại luồn vào dưới gấu váy, luồn ngón tay quanh mép quần lót và kéo chúng xuống.
"Ầm" một tiếng, cửa xe đóng lại, hàng ghế sau rất rộng rãi, nhưng cô ở tư thế này với anh ta, trong nháy mắt có vẻ chật chội đông đúc.
“Anh chắc không phải muốn làm tình cùng em ở đây đó chứ?” Phần bên trong bắp đùi hơi hơi siết chặt, mi tâm cũng cẩn thận nhíu lại, “Còn đau.”
Tất nhiên anh ta biết thế nào vừa phải, nhưng anh ta không thể kiềm chế bản thân.
Chiếc quần lót được treo ở mắt cá chân của cô, và nửa thân dưới của cô khép hờ, trần trụi đối mặt với anh ta.
Đầu tiên anh ta nhìn nó, sau đó cúi xuống gần hơn và ngửi nó một cách si mê.
Hơi thở nặng trĩu của anh, ướt át và nặng nề lần lượt phun vào âm hộ nhạy cảm và non nớt của cô, Văn Anh khẽ run lên, khẽ rên một tiếng "ưm".
Bảo vệ tuần tra đi tới, bên ngoài đèn rõ ràng sáng lên hơn một chút, Văn Anh lập tức rụt hai chân lại, gắt gao khép lại.
Hạ Ninh Huyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay sang nhìn cô.
Cô khụy gối quỳ bên cửa sổ, vì tư thế này nên chiếc váy vừa đủ che đi phần vùng kín của cô, giữa hai chân có một chiếc bóng nhìn rất quyến rũ.
Đây là nguồn gốc tội lỗi của anh ta.
Hạ Ninh Huyên không nhúc nhích, hai mắt tối sầm lại,Văn Anh không nhịn được vươn tay đẩy anh ta, "Mau trở về..." Nhưng lời cuối cùng còn chưa nói ra, cô đã bị anh ta nắm lấy cổ tay, kéo lại gần và hôn lên.
"Ưm!"
Như muốn thỏa mãn ham muốn được đụ, anh ta hôn thật mạnh vào miệng cô.
Lưỡi của người đàn ông quét xung quanh một cách mạnh mẽ, chiếm giữ cô, và cô gần như bị choáng ngợp bởi hơi thở của anh ta.
Tiếng nước nhớp nháp, cùng với sự nhớp nháp của hạ thể bị anh ta khuấy động, cô cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ.
Nước bọt ướt át tràn ra khỏi khóe miệng đỏ tươi, chảy xuống xương quai xanh mảnh khảnh, cuối cùng chui vào khe ngực bị anh ta xoa nắn.
Văn Anh mở trừng to mắt nhìn trong bóng tối, ngây người một hồi.
Sau đó cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, mặt của Văn Anh liền bị anh ta xoay lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Em ở đây bao lâu rồi? Sao không nghe điện thoại? Em có biết anh lo lắng thế nào không?"
Cô không nói gì, chỉ khẽ chớp mắt.
Hạ Ninh Huyên hiển nhiên không vui, "Nói em ở nhà đợi anh, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, em lại cứ muốn chạy ra ngoài."
Anh ta mới tới liền đổ hết mọi tội lỗi cho cô, nhưng cô đã không còn chút sức lực nào để mà gây chuyện với anh ta nữa.
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi lại ập đến.
“…Em muốn về nhà.” Cô nói chậm rãi và giọng nói có chút hơi khàn.
Hạ Ninh Huyên khựng lại, sắc mặt dịu đi một chút, "Giờ chúng ta về nhà."
Xung quanh tĩnh lặng được một lúc, Hạ Ninh Huyên đưa tay sờ má cô, lúc đầu cô còn muốn tránh ra, nhưng đã bị anh ta giữ lại, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cô giữ im lặng không nhắc gì đến bản thân, nhưng hỏi: "Người phụ nữ lúc sáng là ai vậy?"
Anh ta sững người trong một giây, và vẻ mặt của anh ta không thể giả tạo, điều đó có nghĩa là anh ta không nghĩ đến bất kỳ người phụ nữ nào vào lúc đó. Một lúc sau, anh ta nói: "Em đang nói Tô Miểu sao."
"Cô ấy là thư ký mới của anh à?"
"Có thể xem là vậy." Bằng một giọng điệu nhàn nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao lại là cô ấy? Hơn nữa... cô ấy gọi anh là Ninh Huyên, quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Cô ấy là bạn học cũ của anh vì vậy cô ấy đã quen miệng gọi như thế."
Văn Anh cười lạnh một tiếng, "Là bạn thời nhỏ sao?"
Anh ta không trả lời, và dường như khẽ mỉm cười. Anh ta vươn tay ôm lấy Văn Anh, Văn Anh lập tức giống như một con mèo con dựa dẫm vào trong vòng tay của anh ta, “Nếu anh muốn em ngoan ngoãn ở nhà, vậy anh phải ở cùng em, em không muốn ở một mình. "
Anh ta nói với giọng rất cưng chiều, “Được.” Anh ta dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô.
Một cái ôm ấm áp như vậy có thể an ủi cô rất nhiều, cô càng cảm thấy bình tĩnh hơn trong vòng tay anh ta. Lồng ngực của anh ta rất rộng, một khi nằm lên là không muốn dậy nữa.
Đây là khoảnh khắc thích hợp trao nhau một nụ hôn.
Vòng tay của anh ta đang giữ lấy eo của cô, và thứ xâm chiếm giữa môi cô là môi và răng của anh ta.
Khẽ thở hổn hển, cô khẽ ngước mặt lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn và mỏng manh của mình cho anh ta, và anh ta như đang đốt cháy nóng bỏng trên chiếc cổ thanh tú của cô bằng đôi môi linh hoạt của mình.
Khó chịu không sao chịu nổi nữa, nút áo sơ mi phía trên của cô bị xé toạc, lộ ra bầu vú trắng nõn non nớt mềm mại.
Anh ta đưa tay vào và nhào nặn bầu vú qua lớp áo lót bên trên.
Cô có chút xấu hổ, thấp giọng giục: "Nhanh về nhà thôi đừng có ở đây."
Anh ta nấn ná nó một lúc lâu, khi những ngón tay thon thả của anh ta vừa luồn vào bên trong chiếc áo lót ren, chỗ đầy đặn và mịn màng mềm mại đã dụ anh ta để đi vào sâu hơn.
Sau một lúc ngập ngừng, anh ta rút tay ra và ôm lấy cô, và cô quen tay cứ thế vòng tay quanh cổ anh ta.
Anh ta không đặt cô vào ghế phụ mà ở băng ghế sau rộng rãi, và cưỡng ép đè cô xuống.
Một tay kéo áo của cô, để lộ hoàn toàn bộ ngực được quấn trong áo lót, tay còn lại luồn vào dưới gấu váy, luồn ngón tay quanh mép quần lót và kéo chúng xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ầm" một tiếng, cửa xe đóng lại, hàng ghế sau rất rộng rãi, nhưng cô ở tư thế này với anh ta, trong nháy mắt có vẻ chật chội đông đúc.
“Anh chắc không phải muốn làm tình cùng em ở đây đó chứ?” Phần bên trong bắp đùi hơi hơi siết chặt, mi tâm cũng cẩn thận nhíu lại, “Còn đau.”
Tất nhiên anh ta biết thế nào vừa phải, nhưng anh ta không thể kiềm chế bản thân.
Chiếc quần lót được treo ở mắt cá chân của cô, và nửa thân dưới của cô khép hờ, trần trụi đối mặt với anh ta.
Đầu tiên anh ta nhìn nó, sau đó cúi xuống gần hơn và ngửi nó một cách si mê.
Hơi thở nặng trĩu của anh, ướt át và nặng nề lần lượt phun vào âm hộ nhạy cảm và non nớt của cô, Văn Anh khẽ run lên, khẽ rên một tiếng "ưm".
Bảo vệ tuần tra đi tới, bên ngoài đèn rõ ràng sáng lên hơn một chút, Văn Anh lập tức rụt hai chân lại, gắt gao khép lại.
Hạ Ninh Huyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay sang nhìn cô.
Cô khụy gối quỳ bên cửa sổ, vì tư thế này nên chiếc váy vừa đủ che đi phần vùng kín của cô, giữa hai chân có một chiếc bóng nhìn rất quyến rũ.
Đây là nguồn gốc tội lỗi của anh ta.
Hạ Ninh Huyên không nhúc nhích, hai mắt tối sầm lại,Văn Anh không nhịn được vươn tay đẩy anh ta, "Mau trở về..." Nhưng lời cuối cùng còn chưa nói ra, cô đã bị anh ta nắm lấy cổ tay, kéo lại gần và hôn lên.
"Ưm!"
Như muốn thỏa mãn ham muốn được đụ, anh ta hôn thật mạnh vào miệng cô.
Lưỡi của người đàn ông quét xung quanh một cách mạnh mẽ, chiếm giữ cô, và cô gần như bị choáng ngợp bởi hơi thở của anh ta.
Tiếng nước nhớp nháp, cùng với sự nhớp nháp của hạ thể bị anh ta khuấy động, cô cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ.
Nước bọt ướt át tràn ra khỏi khóe miệng đỏ tươi, chảy xuống xương quai xanh mảnh khảnh, cuối cùng chui vào khe ngực bị anh ta xoa nắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro