Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng

Đại Đội Số 1, D...

Ngọ Hậu Nãi Trà

2024-08-01 12:45:19

Mùa hè ở Đông Bắc nhiều muỗi, ban đêm trời lại lạnh, nồi sắt lớn của Dược Tiểu Tiểu vẫn chưa có, thế là sau khi khóa kỹ cửa lớn và cửa phòng, cô liền vào thẳng không gian, quyết định tối nay sẽ ngủ trong đó.

Sáng hôm sau, năm giờ rưỡi, Dược Tiểu Tiểu ra khỏi không gian, uống một cốc sữa mạch nha, ăn một miếng bánh đào cho chắc bụng, sau đó khóa cửa, đi bộ ra đầu làng chờ xe bò.

Đi được nửa đường thì gặp Cam Tú Mai vội vã chạy đến: “Tiểu Tiểu, hôm qua có nhiều việc quá nên chị không để ý đến em, em đã thu dọn xong chưa?”

Cam Tú Mai định gọi Dược Tiểu Tiểu đến nhà ăn sáng, nhưng nghĩ đến hai con người Trương Chiêu Đệ và Sử Trân Hương, cô lại thôi. Cô biết Dược Tiểu Tiểu có bánh đào, sẽ không đến mức để bụng đói.

“Chị Tú Mai, em chỉ còn thiếu một cái nồi lớn với giấy dán cửa sổ thôi, chị đừng lo cho em, tự chị chú ý là được.”

Ý của Dược Tiểu Tiểu là, em ở một mình, sẽ không bị ai bắt nạt đâu, ngược lại chị, phải cẩn thận một chút.

“May mà em dọn ra ngoài rồi, Tiểu Tiểu à, khu tập thể thanh niên trí thức… haizz! Thật sự là một lời khó nói hết!”

Cam Tú Mai liền kể chuyện mâu thuẫn giữa thanh niên trí thức cũ và mới hôm qua cho Dược Tiểu Tiểu nghe.

Cuối cùng, cô cho biết, đám thanh niên trí thức mới bây giờ đều là mặt ngoài thì cười nói nhưng trong lòng đầy mưu mô, chia thành mấy phe phái nhỏ, ví dụ như Trương Chiêu Đệ với Sử Trân Hương là một phe, Lỗ Hồng Mai thì như ngọn cỏ gặp gió chiều nào theo chiều ấy, còn Bạch Mẫu Đơn thì tạm thời có vẻ là cùng phe với cô.

Bên nam thanh niên trí thức, Trình Kiến Quốc với Nhiếp Quốc An thì ngầm là người một nhà, còn Trang Ninh với Vu Cương là một phe.

Nói đến đây, Cam Tú Mai chỉ thấy mệt mỏi rã rời, chẳng những phải đề phòng đám người Trương Chiêu Đệ, mà còn phải đề phòng đám thanh niên trí thức cũ âm thầm hãm hại.

Nhưng cô lại không thể giống như Dược Tiểu Tiểu, dọn ra ngoài ở… haizz!

“Biết mình đi chậm thì sao không ra sớm một chút, để mọi người phải chờ đợi, cô thật là ích kỷ!”

Vừa thấy Dược Tiểu Tiểu và Cam Tú Mai đến, Trương Chiêu Đệ lại lên tiếng mỉa mai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Muộn hay không, không phải do cô quyết định, mà là do thời gian quyết định.”

Dược Tiểu Tiểu đáp trả một câu, sau đó quay sang hỏi bác lái xe: “Bác Thôi, cháu có đến muộn không ạ?”

Bác Thôi liếc nhìn bầu trời, chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt: “Năm giờ năm mươi lăm phút, chưa muộn đâu.” Vẻ mặt nghiêm túc của bác khiến Dược Tiểu Tiểu phì cười.

Phải biết là ở nông thôn những năm 70, người có đồng hồ quả quýt chắc chắn là người có lai lịch.

Mắt Dược Tiểu Tiểu tinh tường, cô nhận ra ngay chiếc đồng hồ trong tay bác Thôi không phải hàng nội địa.

“Cô… Hừ…”

Trương Chiêu Đệ hừ lạnh một tiếng, xoay người leo lên xe bò.

“Đi một lượt là ba xu, đi về là năm xu, đưa tiền rồi lên xe.”

Bác Thôi dứt lời, ra hiệu mọi người mau chóng trả tiền.

“Không phải trưởng đội bảo đưa chúng ta lên xã sao? Sao còn phải đưa tiền?”

Vừa nghe phải trả tiền, Trương Chiêu Đệ lại nhảy dựng lên, năm xu, đủ mua một cái bánh bao bột mì trộn rồi đấy.

“Trưởng đội nói đưa các cô lên xã à?”

Thấy Trương Chiêu Đệ định ăn quỵt, bác Thôi nào chịu. Trong lòng bác, con bò già này còn quan trọng hơn cả vợ, bác phải dựa vào nó kiếm thêm thu nhập, cho nó ăn ngon chứ, sao có thể để người ta đi xe miễn phí được?

“Trưởng đội nói, chúng ta ra đầu làng đợi xe bò lên xã, có nói là đưa chúng ta lên xã đâu. Đi xe thì phải trả tiền, rất hợp lý mà!”

Dược Tiểu Tiểu phân tích rất rõ ràng, sau đó đưa cho bác Thôi năm xu: “Bác Thôi, cháu đi một lượt về ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trả tiền xong, Dược Tiểu Tiểu leo lên xe bò.

“Bác Thôi, của cháu đây.” Cam Tú Mai đưa năm xu, cô cũng không muốn tự đi bộ từ xã về.

“Bác Thôi, của cháu đây.”

“Của cháu đây.”

Thấy Dược Tiểu Tiểu nộp tiền, mọi người lục tục đưa tiền.

Trương Chiêu Đệ móc mãi mới lấy ra được năm xu, vẻ mặt vô cùng tiếc rẻ: “Của tôi đây.”

Cô ta không vui thì tôi vui, nhìn vẻ mặt xót tiền của Trương Chiêu Đệ, tâm trạng Dược Tiểu Tiểu tốt hẳn lên.

Thu tiền xong, bác Thôi vung roi: “Đi nào!” Sau đó chậm rãi lắc lư đi về phía xã…

Dọc đường, mọi người đều im lặng không nói. Không phải là bọn họ không muốn nói chuyện, mà là đang âm thầm tính toán trong lòng xem nên mua gì, cần mua gì cho nhà bếp.

Còn Dược Tiểu Tiểu thì nhìn Trương Chiêu Đệ với Sử Trân Hương, chẳng muốn nói chuyện, cứ coi như mình là người vô hình cho xong.

“Mười hai giờ trưa tập trung ở đây, muộn thì tự đi bộ về.” Bất tri bất giác, bọn họ đã đến công xã Hồng Kỳ.

Bác Thôi buộc xe bò ở cổng sân công xã, sau đó thông báo thời gian tập trung cho mọi người, xong xuôi, bác đi vào trong sân. Hôm nay bác có việc, nếu không cũng sẽ không đợi đến tận mười hai giờ mới về.

“Chị Tú Mai, em không đi cùng mọi người nữa, em phải gửi thư về nhà báo bình an đã.”

Dược Tiểu Tiểu còn muốn mua thêm một ít đồ dự trữ, nên liền kiếm cớ đi riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng

Số ký tự: 0