Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Đội Sản Xuất Th...
Ngọ Hậu Nãi Trà
2024-08-01 12:45:19
Hàm Oa Tử và Cẩu Đản nhìn những đám mây đen trên trời, vội vàng cõng giỏ, bước nhanh xuống núi.
"Cẩn thận chân đấy."
Dược Tiểu Tiểu vừa đi phía sau vừa nhắc nhở.
"Chị Dược, bọn em tự lo được, chị lo cho bản thân mình trước đi!"
Dược Tiểu Tiểu: Lại bị ghét bỏ nữa rồi? Trời ơi, rốt cuộc bao giờ thân thể này mới khỏe lên được đây?
Hàm Oa Tử : Có phải bị ghét bỏ hay không, tự mình suy nghĩ đi.
Cẩu Đản: Em gái ba tuổi nhà em còn khỏe mạnh hơn chị, chị nên tự xem lại mình đi.
May mà nhà Dược Tiểu Tiểu ở ngay chân núi, ba người cuối cùng cũng về đến nhà. "Mỗi đứa một quả trứng gà, cầm lấy rồi mau về nhà đi."
Dược Tiểu Tiểu bảo hai đứa nhỏ bỏ giỏ bụi gai xuống, nhét vào tay mỗi đứa một quả trứng gà, sau đó giục họ về nhà.
Hai đứa nhỏ cũng không nấn ná, cất trứng gà vào túi rồi chạy một mạch về nhà. Trời đang mưa, bọn chúng cũng sợ ướt mưa.
Mưa nói đến là đến, Dược Tiểu Tiểu vừa mới nhóm bếp lò thì những hạt mưa to như hạt đậu đã trút xuống.
Vừa sắc thuốc, Dược Tiểu Tiểu vừa rửa hai quả cà tím, hai củ khoai tây cho vào nồi hấp, định bụng tối nay sẽ ăn khoai tây cà tím. Không còn cách nào khác, cô xào rau vẫn chưa ngon, nên đa phần đều hấp cà tím, khoai tây rồi chấm tương ăn, như vậy vẫn còn hơn là ngày nào cũng phải ăn cháo.
Dù không biết nấu ăn, nhưng ít nhất cô cũng biết luộc, biết hấp, tóm lại là không để bản thân chết đói là được.
Hu hu... Nhưng mà nói thật, đồ ăn không có tí dầu mỡ nào thật sự rất khó ăn!
Mãi đến khi trời tối đen như mực, mưa vẫn như trút nước. Dược Tiểu Tiểu sau khi lấp đầy bụng, bèn lấy cuốn truyện tranh nhặt được ở trạm thu mua phế phẩm ra, định tranh thủ giết thời gian. Nhưng mà ánh nến quá lờ mờ, nhìn muốn lòi cả mắt.
Lúc này, Dược Tiểu Tiểu thèm thuồng ánh đèn điện, thèm điện thoại, lẩu cay Tứ Xuyên, xúc xích cay, mì ăn liền...
"Hay là vào không gian nhỉ? Nhưng trong đó còn tên gián điệp kia, ở lại cũng không thoải mái. Xem ra phải nhanh chóng tìm cơ hội tống khứ hắn ta, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiến độ sắp xếp không gian của mình mất."
Dược Tiểu Tiểu đang buồn chán bỗng nhớ đến Cam Tú Mai, không biết lúc này cô ấy đang làm gì, có phải Trương Chiêu Đệ vẫn ngày ngày gây chuyện với cô ấy không?
Cô nghĩ, hay là đợi hai hôm nữa rảnh rỗi sẽ đến thăm Cam Tú Mai, rủ cô ấy cùng lên núi nhặt củi.
"Ngoài trời đang mưa to thế này, tên hàng xóm lại đi đâu vậy?"
Dược Tiểu Tiểu đang lăn qua lăn lại trên giường một cách nhàm chán, tai bỗng động đậy, lại nghe thấy tiếng Mộ Khiếu Trần đi ra ngoài.
Cô rất tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì mà ban ngày không làm, lại phải nửa đêm nửa hôm mới ra ngoài làm? Chẳng lẽ… anh ta đang hẹn hò với cô thanh niên trí thức nào đó? Hay là hẹn gặp ai đó trong thôn để tâm sự dưới ánh trăng?
Nhưng… ngoài trời đang mưa to như vậy, làm sao mà tâm sự dưới ánh trăng được?
Lẽ nào là…mưa gió tình thú?
...
Lúc này, Mộ Khiếu Trần đang đội mưa lớn đi về phía ngọn núi, đâu biết rằng chuyện anh ta ra ngoài đêm đã bị Dược Tiểu Tiểu biết được, thậm chí còn bị cô tự biên tự diễn thêm cả một vở kịch mưa gió tình thú.
"Không phải nói đối phương sẽ không đến sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch?"
Mộ Khiếu Trần dầm mưa đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Vừa đến nơi, anh chẳng kịp lau nước mưa trên mặt, đã vội vàng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Lũ gián điệp này chính là những kẻ lần trước. Sau khi sào huyệt của chúng ở công xã Hồng Kỳ bị triệt phá, chúng lại vận chuyển một lô hàng từ nơi khác đến. Lần này chắc chắn là chính xác."
Người nói chuyện đeo khăn trùm đầu, chỉ để lộ mỗi hai con mắt, nhưng nghe giọng nói có thể chắc chắn là một người đàn ông.
"Sào huyệt bị triệt phá? Cụ thể là thế nào?"
Mộ Khiếu Trần chỉ biết lần trước bọn họ đã mai phục cả một đêm, kết quả đối phương không một mống xuất hiện.
"Cụ thể thế nào thì chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng sào huyệt của lũ gián điệp ở công xã Hồng Kỳ đã bị người ta triệt phá, hơn nữa còn là kiểu cạo ba tấc đất."
"Cạo ba tấc đất?"
Hiển nhiên là Mộ Khiếu Trần không hiểu cụm từ này.
"Đúng vậy, chính là cạo ba tấc đất, tên trộm vô lương tâm đó không chỉ trộm cả tay quay giếng nước, mà còn tháo cả cửa sổ, cửa ra vào mang đi."
Nói đến đây, người đàn ông đeo khăn trùm đầu không thể vỗ tay khen ngợi tên trộm kia, làm vậy thật sự là quá hả dạ. Chỉ có điều, tên trộm này đã vô tình phá hỏng kế hoạch của bọn họ…
"Có manh mối gì không?"
Mộ Khiếu Trần tin rằng, với động tĩnh lớn như vậy, xung quanh nhất định sẽ có người nhìn thấy, hoặc ít nhất là để lại manh mối.
"Không có bất kỳ manh mối nào, hiện trường ngay cả một dấu chân cũng không có, hàng xóm xung quanh lại càng không nghe thấy động tĩnh gì…"
Điều kỳ lạ chính là ở chỗ đó, vận chuyển nhiều đồ như vậy, tại sao lại không để lại một chút dấu vết nào?
"Suỵt…" Mộ Khiếu Trần còn định nói tiếp thì bị người đàn ông đeo khăn trùm đầu ngăn lại.
"Tới rồi…"
Mộ Khiếu Trần nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa còn không chỉ một hai người, nghe âm thanh có vẻ như không dưới mười người, hơn nữa còn đang khiêng vác vật nặng.
"Cẩn thận chân đấy."
Dược Tiểu Tiểu vừa đi phía sau vừa nhắc nhở.
"Chị Dược, bọn em tự lo được, chị lo cho bản thân mình trước đi!"
Dược Tiểu Tiểu: Lại bị ghét bỏ nữa rồi? Trời ơi, rốt cuộc bao giờ thân thể này mới khỏe lên được đây?
Hàm Oa Tử : Có phải bị ghét bỏ hay không, tự mình suy nghĩ đi.
Cẩu Đản: Em gái ba tuổi nhà em còn khỏe mạnh hơn chị, chị nên tự xem lại mình đi.
May mà nhà Dược Tiểu Tiểu ở ngay chân núi, ba người cuối cùng cũng về đến nhà. "Mỗi đứa một quả trứng gà, cầm lấy rồi mau về nhà đi."
Dược Tiểu Tiểu bảo hai đứa nhỏ bỏ giỏ bụi gai xuống, nhét vào tay mỗi đứa một quả trứng gà, sau đó giục họ về nhà.
Hai đứa nhỏ cũng không nấn ná, cất trứng gà vào túi rồi chạy một mạch về nhà. Trời đang mưa, bọn chúng cũng sợ ướt mưa.
Mưa nói đến là đến, Dược Tiểu Tiểu vừa mới nhóm bếp lò thì những hạt mưa to như hạt đậu đã trút xuống.
Vừa sắc thuốc, Dược Tiểu Tiểu vừa rửa hai quả cà tím, hai củ khoai tây cho vào nồi hấp, định bụng tối nay sẽ ăn khoai tây cà tím. Không còn cách nào khác, cô xào rau vẫn chưa ngon, nên đa phần đều hấp cà tím, khoai tây rồi chấm tương ăn, như vậy vẫn còn hơn là ngày nào cũng phải ăn cháo.
Dù không biết nấu ăn, nhưng ít nhất cô cũng biết luộc, biết hấp, tóm lại là không để bản thân chết đói là được.
Hu hu... Nhưng mà nói thật, đồ ăn không có tí dầu mỡ nào thật sự rất khó ăn!
Mãi đến khi trời tối đen như mực, mưa vẫn như trút nước. Dược Tiểu Tiểu sau khi lấp đầy bụng, bèn lấy cuốn truyện tranh nhặt được ở trạm thu mua phế phẩm ra, định tranh thủ giết thời gian. Nhưng mà ánh nến quá lờ mờ, nhìn muốn lòi cả mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Dược Tiểu Tiểu thèm thuồng ánh đèn điện, thèm điện thoại, lẩu cay Tứ Xuyên, xúc xích cay, mì ăn liền...
"Hay là vào không gian nhỉ? Nhưng trong đó còn tên gián điệp kia, ở lại cũng không thoải mái. Xem ra phải nhanh chóng tìm cơ hội tống khứ hắn ta, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiến độ sắp xếp không gian của mình mất."
Dược Tiểu Tiểu đang buồn chán bỗng nhớ đến Cam Tú Mai, không biết lúc này cô ấy đang làm gì, có phải Trương Chiêu Đệ vẫn ngày ngày gây chuyện với cô ấy không?
Cô nghĩ, hay là đợi hai hôm nữa rảnh rỗi sẽ đến thăm Cam Tú Mai, rủ cô ấy cùng lên núi nhặt củi.
"Ngoài trời đang mưa to thế này, tên hàng xóm lại đi đâu vậy?"
Dược Tiểu Tiểu đang lăn qua lăn lại trên giường một cách nhàm chán, tai bỗng động đậy, lại nghe thấy tiếng Mộ Khiếu Trần đi ra ngoài.
Cô rất tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì mà ban ngày không làm, lại phải nửa đêm nửa hôm mới ra ngoài làm? Chẳng lẽ… anh ta đang hẹn hò với cô thanh niên trí thức nào đó? Hay là hẹn gặp ai đó trong thôn để tâm sự dưới ánh trăng?
Nhưng… ngoài trời đang mưa to như vậy, làm sao mà tâm sự dưới ánh trăng được?
Lẽ nào là…mưa gió tình thú?
...
Lúc này, Mộ Khiếu Trần đang đội mưa lớn đi về phía ngọn núi, đâu biết rằng chuyện anh ta ra ngoài đêm đã bị Dược Tiểu Tiểu biết được, thậm chí còn bị cô tự biên tự diễn thêm cả một vở kịch mưa gió tình thú.
"Không phải nói đối phương sẽ không đến sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch?"
Mộ Khiếu Trần dầm mưa đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Vừa đến nơi, anh chẳng kịp lau nước mưa trên mặt, đã vội vàng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Lũ gián điệp này chính là những kẻ lần trước. Sau khi sào huyệt của chúng ở công xã Hồng Kỳ bị triệt phá, chúng lại vận chuyển một lô hàng từ nơi khác đến. Lần này chắc chắn là chính xác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nói chuyện đeo khăn trùm đầu, chỉ để lộ mỗi hai con mắt, nhưng nghe giọng nói có thể chắc chắn là một người đàn ông.
"Sào huyệt bị triệt phá? Cụ thể là thế nào?"
Mộ Khiếu Trần chỉ biết lần trước bọn họ đã mai phục cả một đêm, kết quả đối phương không một mống xuất hiện.
"Cụ thể thế nào thì chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng sào huyệt của lũ gián điệp ở công xã Hồng Kỳ đã bị người ta triệt phá, hơn nữa còn là kiểu cạo ba tấc đất."
"Cạo ba tấc đất?"
Hiển nhiên là Mộ Khiếu Trần không hiểu cụm từ này.
"Đúng vậy, chính là cạo ba tấc đất, tên trộm vô lương tâm đó không chỉ trộm cả tay quay giếng nước, mà còn tháo cả cửa sổ, cửa ra vào mang đi."
Nói đến đây, người đàn ông đeo khăn trùm đầu không thể vỗ tay khen ngợi tên trộm kia, làm vậy thật sự là quá hả dạ. Chỉ có điều, tên trộm này đã vô tình phá hỏng kế hoạch của bọn họ…
"Có manh mối gì không?"
Mộ Khiếu Trần tin rằng, với động tĩnh lớn như vậy, xung quanh nhất định sẽ có người nhìn thấy, hoặc ít nhất là để lại manh mối.
"Không có bất kỳ manh mối nào, hiện trường ngay cả một dấu chân cũng không có, hàng xóm xung quanh lại càng không nghe thấy động tĩnh gì…"
Điều kỳ lạ chính là ở chỗ đó, vận chuyển nhiều đồ như vậy, tại sao lại không để lại một chút dấu vết nào?
"Suỵt…" Mộ Khiếu Trần còn định nói tiếp thì bị người đàn ông đeo khăn trùm đầu ngăn lại.
"Tới rồi…"
Mộ Khiếu Trần nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa còn không chỉ một hai người, nghe âm thanh có vẻ như không dưới mười người, hơn nữa còn đang khiêng vác vật nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro