Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Dược Tiểu Tiểu Trong Lòng Hốt Hoảng
Ngọ Hậu Nãi Trà
2024-08-01 12:45:19
Dược Tiểu Tiểu siết chặt ngón tay cầm chứng minh đến trắng bệch, cô không nghĩ ra, tại sao địa chỉ xuống nông thôn lại có biến động, trong khi bản thân không hề được thông báo? Nhưng cô có thể khẳng định, chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc ngày xuống nông thôn bị dời sớm.
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ nói nơi này có âm mưu gì sao? Dược Tiểu Tiểu vừa nghĩ tới âm mưu, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, một cỗ sởn gai ốc xông thẳng lên đầu.
"Lão trời già mất nết kia, ông chờ đấy, nếu tôi không đào mộ tổ nhà ông lên, tôi thề không phải là Dược Tiểu Tiểu."
Dược Tiểu Tiểu hung hăng nghĩ.
"Tôi tên là Dược Tiểu Tiểu, năm nay 16 tuổi, xuống nông thôn ở cùng một nơi với mọi người." Ngay khi ba người Cam Tú Mai cho rằng Dược Tiểu Tiểu sẽ không tự giới thiệu, cô rốt cục cũng lên tiếng.
Mà ngay lúc Dược Tiểu Tiểu tự giới thiệu, Mộ Khiếu Trần ngồi đối diện cô, đôi mắt phượng sau cặp kính lóe lên một tia hàn quang. Anh muốn cẩn thận nghe lại giọng nói của Dược Tiểu Tiểu một chút, phán đoán thêm, kết quả Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt lại không nói nữa.
"Chẳng lẽ thật sự là cô ta?"
Mộ Khiếu Trần có chút không chắc chắn, nhưng giọng nói này chết tiệt sao mà giống thế.
"Hừ! Không vội, dù sao cũng xuống nông thôn một chỗ, không tin là không tóm được đuôi cáo của cô."
Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt dưỡng thần còn chưa biết, cái mác "kẻ móc túi" của cô đã bị lộ mất một nửa rồi.
Mười một giờ đêm, theo ánh đèn trên xe lửa tắt dần, người trong toa cũng dần dần yên tĩnh, người nào ngủ ngon thì đã chìm vào giấc mộng.
Tiếng leng keng đặc trưng của xe lửa, cộng thêm việc địa chỉ xuống nông thôn bị thay đổi, tâm trạng Dược Tiểu Tiểu vẫn luôn thấp thỏm bất an, một chút buồn ngủ cũng không có.
Lại nghĩ đến còn phải ở trên xe lửa sáu ngày, Dược Tiểu Tiểu càng không ngủ được.
Điều khiến Dược Tiểu Tiểu lo lắng nhất là, thuốc của cô ngày mai làm sao đây? Vốn dĩ cô muốn ở nhà nấu nhiều một chút để dành uống dần trên đường, nhưng ngày xuống nông thôn đột ngột bị dời sớm, khiến cô trở tay không kịp.
Ơ? Dược Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, không biết có được hay không? Nhưng mà, dù có được hay không cũng phải thử một chút...
Năm phút sau, bóng dáng Dược Tiểu Tiểu xuất hiện trong nhà vệ sinh, cô khóa cửa lại rồi vào không gian.
Cô không dám lãng phí thời gian, vội vàng lấy lò thuốc ra, nhặt một cục than nhóm lửa, sau đó đặt ấm thuốc lên lò, cho ba bát nước, một phần thuốc vào trong ấm, bắt đầu chậm rãi đun.
Dược Tiểu Tiểu muốn nấu nhiều một chút một lần, nhưng ấm thuốc chỉ có thể chứa được một lần uống, cô muốn nấu nhiều thêm mấy lần cũng không được... Haizz!
Cô tính toán, tốc độ thời gian trong không gian so với bên ngoài là 3:1, nói cách khác, ba ngày bên ngoài, trong không gian là một ngày.
Theo tốc độ này, cô ở trong không gian nấu thuốc chắc là không thành vấn đề.
Nhân lúc nấu thuốc, cô lại nhóm lò đất, chuẩn bị đun hai ấm nước nóng, để pha sữa mạch nha, sữa bột gì đó.
Lúc này, Dược Tiểu Tiểu vô cùng may mắn vì mình hành động đủ nhanh, nếu không lấy đâu ra lò đất mà dùng, nhìn hai thùng nước, Dược Tiểu Tiểu cảm thấy thế nào cũng đủ dùng đến nơi rồi.
Nước nóng sôi rất nhanh, Dược Tiểu Tiểu đun đầy hai ấm nước nóng, nhìn than lửa còn sót lại, dựa theo nguyên tắc không lãng phí, cô ném mười quả trứng gà vào trong nồi hai quai.
Khoảng mười lăm phút sau, thuốc cũng đã được, Dược Tiểu Tiểu đổ thuốc ra bát, sau đó nhanh chóng ra khỏi không gian, chuẩn bị, lần sau tranh thủ lúc đi vệ sinh lại nấu tiếp một lần nữa.
Nếu như không phải dùng nồi sắt nấu sẽ ảnh hưởng đến dược tính, Dược Tiểu Tiểu nhất định phải dùng nồi sắt to nấu một nồi cho đã.
Haizz!
Thuốc ngày mai đã có, tâm trạng thấp thỏm bất an của Dược Tiểu Tiểu cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng cô không biết là, Mộ Khiếu Trần ngồi đối diện cô, cái mũi cao thẳng bất giác khẽ hít một hơi.
Mặc dù mùi thuốc rất nhạt, nhưng nếu cẩn thận ngửi, vẫn có thể ngửi ra được.
Sau khi cô đi vệ sinh về, trên người liền thoang thoảng mùi thuốc bắc, chẳng lẽ trên người cô có vết thương? Thế nhưng, mùi thuốc này không giống mùi thuốc trị thương.
Mộ Khiếu Trần trăm mối vẫn không có lời giải, chìm vào trầm tư...
Ngày hôm sau
Dược Tiểu Tiểu bị đánh thức bởi một mùi thơm ngào ngạt.
"Dược Tiểu Tiểu, cậu tỉnh rồi."
Cam Tú Mai thấy Dược Tiểu Tiểu tỉnh lại, cười tủm tỉm chào hỏi.
"Ừ, tôi đi rửa mặt trước đã." Dược Tiểu Tiểu thản nhiên đáp lại một câu.
Vì vừa mới tỉnh, giọng Dược Tiểu Tiểu có chút mềm mại, cộng thêm vẻ mơ màng trên gương mặt, khiến Cam Tú Mai yêu thích không thôi.
Hai người chưa thân thiết lắm, nếu không Cam Tú Mai đã sớm nhào tới mà véo má cô một cái rồi.
Mà Mộ Khiếu Trần nghe giọng nói mềm mại của Dược Tiểu Tiểu, có chút do dự, giọng nói này lại có vẻ không phải giọng của tên móc túi kia, chẳng lẽ là anh nhớ nhầm?
Chờ sau khi Dược Tiểu Tiểu rửa mặt xong, cô chậm rãi lấy bữa sáng của mình ra, một cái bánh bao, một quả trứng luộc, nửa cốc sữa mạch nha.
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ nói nơi này có âm mưu gì sao? Dược Tiểu Tiểu vừa nghĩ tới âm mưu, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, một cỗ sởn gai ốc xông thẳng lên đầu.
"Lão trời già mất nết kia, ông chờ đấy, nếu tôi không đào mộ tổ nhà ông lên, tôi thề không phải là Dược Tiểu Tiểu."
Dược Tiểu Tiểu hung hăng nghĩ.
"Tôi tên là Dược Tiểu Tiểu, năm nay 16 tuổi, xuống nông thôn ở cùng một nơi với mọi người." Ngay khi ba người Cam Tú Mai cho rằng Dược Tiểu Tiểu sẽ không tự giới thiệu, cô rốt cục cũng lên tiếng.
Mà ngay lúc Dược Tiểu Tiểu tự giới thiệu, Mộ Khiếu Trần ngồi đối diện cô, đôi mắt phượng sau cặp kính lóe lên một tia hàn quang. Anh muốn cẩn thận nghe lại giọng nói của Dược Tiểu Tiểu một chút, phán đoán thêm, kết quả Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt lại không nói nữa.
"Chẳng lẽ thật sự là cô ta?"
Mộ Khiếu Trần có chút không chắc chắn, nhưng giọng nói này chết tiệt sao mà giống thế.
"Hừ! Không vội, dù sao cũng xuống nông thôn một chỗ, không tin là không tóm được đuôi cáo của cô."
Dược Tiểu Tiểu nhắm mắt dưỡng thần còn chưa biết, cái mác "kẻ móc túi" của cô đã bị lộ mất một nửa rồi.
Mười một giờ đêm, theo ánh đèn trên xe lửa tắt dần, người trong toa cũng dần dần yên tĩnh, người nào ngủ ngon thì đã chìm vào giấc mộng.
Tiếng leng keng đặc trưng của xe lửa, cộng thêm việc địa chỉ xuống nông thôn bị thay đổi, tâm trạng Dược Tiểu Tiểu vẫn luôn thấp thỏm bất an, một chút buồn ngủ cũng không có.
Lại nghĩ đến còn phải ở trên xe lửa sáu ngày, Dược Tiểu Tiểu càng không ngủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều khiến Dược Tiểu Tiểu lo lắng nhất là, thuốc của cô ngày mai làm sao đây? Vốn dĩ cô muốn ở nhà nấu nhiều một chút để dành uống dần trên đường, nhưng ngày xuống nông thôn đột ngột bị dời sớm, khiến cô trở tay không kịp.
Ơ? Dược Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, không biết có được hay không? Nhưng mà, dù có được hay không cũng phải thử một chút...
Năm phút sau, bóng dáng Dược Tiểu Tiểu xuất hiện trong nhà vệ sinh, cô khóa cửa lại rồi vào không gian.
Cô không dám lãng phí thời gian, vội vàng lấy lò thuốc ra, nhặt một cục than nhóm lửa, sau đó đặt ấm thuốc lên lò, cho ba bát nước, một phần thuốc vào trong ấm, bắt đầu chậm rãi đun.
Dược Tiểu Tiểu muốn nấu nhiều một chút một lần, nhưng ấm thuốc chỉ có thể chứa được một lần uống, cô muốn nấu nhiều thêm mấy lần cũng không được... Haizz!
Cô tính toán, tốc độ thời gian trong không gian so với bên ngoài là 3:1, nói cách khác, ba ngày bên ngoài, trong không gian là một ngày.
Theo tốc độ này, cô ở trong không gian nấu thuốc chắc là không thành vấn đề.
Nhân lúc nấu thuốc, cô lại nhóm lò đất, chuẩn bị đun hai ấm nước nóng, để pha sữa mạch nha, sữa bột gì đó.
Lúc này, Dược Tiểu Tiểu vô cùng may mắn vì mình hành động đủ nhanh, nếu không lấy đâu ra lò đất mà dùng, nhìn hai thùng nước, Dược Tiểu Tiểu cảm thấy thế nào cũng đủ dùng đến nơi rồi.
Nước nóng sôi rất nhanh, Dược Tiểu Tiểu đun đầy hai ấm nước nóng, nhìn than lửa còn sót lại, dựa theo nguyên tắc không lãng phí, cô ném mười quả trứng gà vào trong nồi hai quai.
Khoảng mười lăm phút sau, thuốc cũng đã được, Dược Tiểu Tiểu đổ thuốc ra bát, sau đó nhanh chóng ra khỏi không gian, chuẩn bị, lần sau tranh thủ lúc đi vệ sinh lại nấu tiếp một lần nữa.
Nếu như không phải dùng nồi sắt nấu sẽ ảnh hưởng đến dược tính, Dược Tiểu Tiểu nhất định phải dùng nồi sắt to nấu một nồi cho đã.
Haizz!
Thuốc ngày mai đã có, tâm trạng thấp thỏm bất an của Dược Tiểu Tiểu cũng dần dần bình tĩnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô không biết là, Mộ Khiếu Trần ngồi đối diện cô, cái mũi cao thẳng bất giác khẽ hít một hơi.
Mặc dù mùi thuốc rất nhạt, nhưng nếu cẩn thận ngửi, vẫn có thể ngửi ra được.
Sau khi cô đi vệ sinh về, trên người liền thoang thoảng mùi thuốc bắc, chẳng lẽ trên người cô có vết thương? Thế nhưng, mùi thuốc này không giống mùi thuốc trị thương.
Mộ Khiếu Trần trăm mối vẫn không có lời giải, chìm vào trầm tư...
Ngày hôm sau
Dược Tiểu Tiểu bị đánh thức bởi một mùi thơm ngào ngạt.
"Dược Tiểu Tiểu, cậu tỉnh rồi."
Cam Tú Mai thấy Dược Tiểu Tiểu tỉnh lại, cười tủm tỉm chào hỏi.
"Ừ, tôi đi rửa mặt trước đã." Dược Tiểu Tiểu thản nhiên đáp lại một câu.
Vì vừa mới tỉnh, giọng Dược Tiểu Tiểu có chút mềm mại, cộng thêm vẻ mơ màng trên gương mặt, khiến Cam Tú Mai yêu thích không thôi.
Hai người chưa thân thiết lắm, nếu không Cam Tú Mai đã sớm nhào tới mà véo má cô một cái rồi.
Mà Mộ Khiếu Trần nghe giọng nói mềm mại của Dược Tiểu Tiểu, có chút do dự, giọng nói này lại có vẻ không phải giọng của tên móc túi kia, chẳng lẽ là anh nhớ nhầm?
Chờ sau khi Dược Tiểu Tiểu rửa mặt xong, cô chậm rãi lấy bữa sáng của mình ra, một cái bánh bao, một quả trứng luộc, nửa cốc sữa mạch nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro