Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Lâm Thời Dừng Chân, Lặng Lẽ Đi Cửa Sau
Ngọ Hậu Nãi Trà
2024-08-01 12:45:19
Chuyến tàu đã ì ạch suốt ba ngày, ngoại trừ việc mỗi lần ăn đều có một ánh mắt độc ác và tham lam nhìn chằm chằm, mọi thứ còn lại đều khá bình thường.
Vào buổi trưa ngày thứ ba, nhân viên thông báo tàu sẽ dừng tại huyện Mông Thủy ba tiếng để tiếp tế. Nếu có hành khách nào cần mua đồ thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời tính toán thời gian cho hợp lý, tránh nhỡ tàu (yếu tố cần thiết cho mạch truyện, đừng soi mói chi tiết này).
Nghe được thông báo, đám thanh niên xung phong đều reo hò phấn khích, bởi vì lương khô mang theo đã hết sạch, mà cơm hộp trên tàu thì lại quá đắt. Nếu cứ ăn cơm hộp mấy lần nữa thì e rằng khi đến nơi, họ sẽ chẳng còn xu nào dính túi.
Có người như Trương Chiêu Đệ đã sớm hết đồ ăn, nhưng lại tiếc tiền không muốn mua cơm hộp, đành phải uống nước nóng cầm hơi mỗi khi đói. Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần đến bữa ăn, cô lại nhìn đám người Dược Tiểu Tiểu với ánh mắt đầy ghen tị và thèm thuồng.
Còn Cam Tú Mai, Trang Ninh, Mộ Khiếu Trần tuy không thiếu tiền, nhưng cũng rất vui khi có thể mua thêm đồ ăn, bởi vì cơm hộp trên tàu chỉ có vài món lặp đi lặp lại, họ đã sớm ngán đến tận cổ.
Nghe nói có thể xuống tàu mua đồ, Dược Tiểu Tiểu lặng lẽ đứng dậy đi vệ sinh. Lúc quay lại, cô tranh thủ bắt chuyện với nhân viên vài câu, và được biết gần ga Mông Thủy có câu lạc bộ cung ứng, bưu điện, nhà hàng quốc doanh và cả nhà nghỉ...
Nhờ hai viên kẹo sữa thỏ trắng mà vị nhân viên tốt bụng đã chỉ cho Dược Tiểu Tiểu, nếu muốn mua thêm thịt, lương thực thì hãy đến thẳng nhà hàng quốc doanh...
Dược Tiểu Tiểu tinh ý liền dúi thêm cho người nhân viên hai viên kẹo.
Dược Tiểu Tiểu thầm nghĩ: Kẹo sữa thỏ trắng những năm 70 đúng là vật bất ly thân, chuẩn không cần chỉnh!
Trước khi tàu vào ga, giọng nói của nhân viên lại vang lên, nhắc nhở mọi người phải mang theo đồ đạc quý giá bên mình, tránh để bị mất!
Dược Tiểu Tiểu chỉ có một túi hành lý, bên trong không có gì đáng giá, nên cô chẳng có gì phải lo lắng.
"Mình ở lại trên tàu trông đồ, ba người xuống mua sắm đi, đợi khi nào quay lại thì mình xuống đó đi dạo một lát."
Chưa kịp để Cam Tú Mai lên tiếng, Trang Ninh đã nhanh nhảu đề nghị.
"Ừ, mình sẽ cố gắng quay lại sớm để cậu xuống đó."
Cam Tú Mai hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Trang Ninh, còn Dược Tiểu Tiểu tuy không nói gì nhưng nhìn động tác gật đầu lia lịa thì có vẻ cũng không phản đối.
Còn về phần Mộ Khiếu Trần, anh ta và Trang Ninh vốn là một phe, nên đề nghị của Trang Ninh cũng chính là đề nghị của anh ta...
Khi những người khác còn đang tranh cãi xem ai sẽ xuống tàu mua đồ thì ba người Dược Tiểu Tiểu đã đi mất dạng.
Vì mối quan hệ khá tốt đẹp, Dược Tiểu Tiểu chia sẻ thông tin mình dò la được cho Mộ Khiếu Trần và Cam Tú Mai.
Cam Tú Mai càng lúc càng thấy Dược Tiểu Tiểu đáng yêu, thầm nhủ sau này nhất định phải bao che cho cô bé.
Mộ Khiếu Trần không nói gì, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ tán thưởng. Cô bé này tuy nhỏ người nhưng lại rất lanh lẹ.
Dược Tiểu Tiểu ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía nhà hàng quốc doanh, trong lòng luôn thường trực nỗi sợ bị bỏ lại.
Cô nhớ lời người nhân viên dặn, vì chuyến tàu thường xuyên dừng ở đây nên để tiết kiệm thời gian cho hành khách, nhà hàng quốc doanh sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn. Hơn nữa, ai đến trước còn có cơ hội mua được nhiều thịt và lương thực hơn.
Tuy nhiên, Dược Tiểu Tiểu dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị Cam Tú Mai và Mộ Khiếu Trần bỏ xa. Hai người liếc nhìn Dược Tiểu Tiểu, chẳng buồn hỏi ý kiến, cứ thế xốc nách cô lên. "Hai người..." Được rồi, xem ra mình bị coi thường rồi. Dược Tiểu Tiểu biết ý ngậm chặt miệng.
"Đồng chí, cho tôi gói một suất thịt kho, ba suất cá chiên mặn, bốn củ cải muối, mười cái bánh màn thầu và năm cái bánh bao thịt."
Dược Tiểu Tiểu vừa nói vừa nhét vào tay người phục vụ một nắm kẹo sữa thỏ trắng, thật ra cũng chỉ có ba, bốn viên.
Dược Tiểu Tiểu muốn mua thêm thịt, nhưng ngại hai vị thần đèn ở bên cạnh nên đành mua thêm cá mặn. Dù sao thì cất vào túi, có ai biết cô ăn bao nhiêu đâu?
"Được, tiểu đồng chí."
Người phục vụ đã quá quen với việc này, bỏ kẹo vào túi rồi nhanh tay gói ghém. "Đồng chí nhỏ, tổng cộng là năm đồng ba hào, một cân phiếu thịt, một cân phiếu cá và năm cân phiếu lương thực."
"Hai người cứ mua đi, em đi Cung Tiêu Xã trước." Dược Tiểu Tiểu nháy mắt với Cam Tú Mai, ý là chân em ngắn, phải đi trước một bước.
Dù được khiêng đi rất nhanh, khỏi phải động chân, nhưng quả thực rất mất mặt. Hơn nữa, Dược Tiểu Tiểu còn muốn mua thêm đồ, nên phải kiếm cớ chuồn trước.
Cam Tú Mai che miệng cười, đưa mắt ra hiệu "Chị hiểu mà!"
Dược Tiểu Tiểu: ???
Thôi, việc mua sắm ở Cung Tiêu Xã vẫn quan trọng hơn.
Dược Tiểu Tiểu dồn hết sức lực, lao thẳng đến Cung Tiêu Xã.
Lúc cô đến, bên trong đã chật cứng người, phần lớn là thanh niên xung phong vừa xuống tàu.
Vào buổi trưa ngày thứ ba, nhân viên thông báo tàu sẽ dừng tại huyện Mông Thủy ba tiếng để tiếp tế. Nếu có hành khách nào cần mua đồ thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời tính toán thời gian cho hợp lý, tránh nhỡ tàu (yếu tố cần thiết cho mạch truyện, đừng soi mói chi tiết này).
Nghe được thông báo, đám thanh niên xung phong đều reo hò phấn khích, bởi vì lương khô mang theo đã hết sạch, mà cơm hộp trên tàu thì lại quá đắt. Nếu cứ ăn cơm hộp mấy lần nữa thì e rằng khi đến nơi, họ sẽ chẳng còn xu nào dính túi.
Có người như Trương Chiêu Đệ đã sớm hết đồ ăn, nhưng lại tiếc tiền không muốn mua cơm hộp, đành phải uống nước nóng cầm hơi mỗi khi đói. Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần đến bữa ăn, cô lại nhìn đám người Dược Tiểu Tiểu với ánh mắt đầy ghen tị và thèm thuồng.
Còn Cam Tú Mai, Trang Ninh, Mộ Khiếu Trần tuy không thiếu tiền, nhưng cũng rất vui khi có thể mua thêm đồ ăn, bởi vì cơm hộp trên tàu chỉ có vài món lặp đi lặp lại, họ đã sớm ngán đến tận cổ.
Nghe nói có thể xuống tàu mua đồ, Dược Tiểu Tiểu lặng lẽ đứng dậy đi vệ sinh. Lúc quay lại, cô tranh thủ bắt chuyện với nhân viên vài câu, và được biết gần ga Mông Thủy có câu lạc bộ cung ứng, bưu điện, nhà hàng quốc doanh và cả nhà nghỉ...
Nhờ hai viên kẹo sữa thỏ trắng mà vị nhân viên tốt bụng đã chỉ cho Dược Tiểu Tiểu, nếu muốn mua thêm thịt, lương thực thì hãy đến thẳng nhà hàng quốc doanh...
Dược Tiểu Tiểu tinh ý liền dúi thêm cho người nhân viên hai viên kẹo.
Dược Tiểu Tiểu thầm nghĩ: Kẹo sữa thỏ trắng những năm 70 đúng là vật bất ly thân, chuẩn không cần chỉnh!
Trước khi tàu vào ga, giọng nói của nhân viên lại vang lên, nhắc nhở mọi người phải mang theo đồ đạc quý giá bên mình, tránh để bị mất!
Dược Tiểu Tiểu chỉ có một túi hành lý, bên trong không có gì đáng giá, nên cô chẳng có gì phải lo lắng.
"Mình ở lại trên tàu trông đồ, ba người xuống mua sắm đi, đợi khi nào quay lại thì mình xuống đó đi dạo một lát."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa kịp để Cam Tú Mai lên tiếng, Trang Ninh đã nhanh nhảu đề nghị.
"Ừ, mình sẽ cố gắng quay lại sớm để cậu xuống đó."
Cam Tú Mai hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Trang Ninh, còn Dược Tiểu Tiểu tuy không nói gì nhưng nhìn động tác gật đầu lia lịa thì có vẻ cũng không phản đối.
Còn về phần Mộ Khiếu Trần, anh ta và Trang Ninh vốn là một phe, nên đề nghị của Trang Ninh cũng chính là đề nghị của anh ta...
Khi những người khác còn đang tranh cãi xem ai sẽ xuống tàu mua đồ thì ba người Dược Tiểu Tiểu đã đi mất dạng.
Vì mối quan hệ khá tốt đẹp, Dược Tiểu Tiểu chia sẻ thông tin mình dò la được cho Mộ Khiếu Trần và Cam Tú Mai.
Cam Tú Mai càng lúc càng thấy Dược Tiểu Tiểu đáng yêu, thầm nhủ sau này nhất định phải bao che cho cô bé.
Mộ Khiếu Trần không nói gì, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ tán thưởng. Cô bé này tuy nhỏ người nhưng lại rất lanh lẹ.
Dược Tiểu Tiểu ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía nhà hàng quốc doanh, trong lòng luôn thường trực nỗi sợ bị bỏ lại.
Cô nhớ lời người nhân viên dặn, vì chuyến tàu thường xuyên dừng ở đây nên để tiết kiệm thời gian cho hành khách, nhà hàng quốc doanh sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn. Hơn nữa, ai đến trước còn có cơ hội mua được nhiều thịt và lương thực hơn.
Tuy nhiên, Dược Tiểu Tiểu dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị Cam Tú Mai và Mộ Khiếu Trần bỏ xa. Hai người liếc nhìn Dược Tiểu Tiểu, chẳng buồn hỏi ý kiến, cứ thế xốc nách cô lên. "Hai người..." Được rồi, xem ra mình bị coi thường rồi. Dược Tiểu Tiểu biết ý ngậm chặt miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồng chí, cho tôi gói một suất thịt kho, ba suất cá chiên mặn, bốn củ cải muối, mười cái bánh màn thầu và năm cái bánh bao thịt."
Dược Tiểu Tiểu vừa nói vừa nhét vào tay người phục vụ một nắm kẹo sữa thỏ trắng, thật ra cũng chỉ có ba, bốn viên.
Dược Tiểu Tiểu muốn mua thêm thịt, nhưng ngại hai vị thần đèn ở bên cạnh nên đành mua thêm cá mặn. Dù sao thì cất vào túi, có ai biết cô ăn bao nhiêu đâu?
"Được, tiểu đồng chí."
Người phục vụ đã quá quen với việc này, bỏ kẹo vào túi rồi nhanh tay gói ghém. "Đồng chí nhỏ, tổng cộng là năm đồng ba hào, một cân phiếu thịt, một cân phiếu cá và năm cân phiếu lương thực."
"Hai người cứ mua đi, em đi Cung Tiêu Xã trước." Dược Tiểu Tiểu nháy mắt với Cam Tú Mai, ý là chân em ngắn, phải đi trước một bước.
Dù được khiêng đi rất nhanh, khỏi phải động chân, nhưng quả thực rất mất mặt. Hơn nữa, Dược Tiểu Tiểu còn muốn mua thêm đồ, nên phải kiếm cớ chuồn trước.
Cam Tú Mai che miệng cười, đưa mắt ra hiệu "Chị hiểu mà!"
Dược Tiểu Tiểu: ???
Thôi, việc mua sắm ở Cung Tiêu Xã vẫn quan trọng hơn.
Dược Tiểu Tiểu dồn hết sức lực, lao thẳng đến Cung Tiêu Xã.
Lúc cô đến, bên trong đã chật cứng người, phần lớn là thanh niên xung phong vừa xuống tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro