Ấm Sắc Thuốc Tiểu Thanh Niên Trí Thức Bị Tháo Hán Trêu Chọc Đòi Trả Hàng
Lâm Thời Trạm Điểm, Gửi Thư Về Nhà (3)
Ngọ Hậu Nãi Trà
2024-08-01 12:45:19
"Lúc đầu chúng ta đã thống nhất rồi, hai người đi mua đồ, tôi trông hành lý, sau đó hai người cho tôi thêm năm hào, vậy mà giờ hai người lại không thừa nhận..."
"Sao lại trách tôi được, rõ ràng là cậu chen chúc không lại người ta..."
"..."
Nhìn những người vẫn còn đang tranh cãi không ngớt về chuyện lúc trước, Dược Tiểu Tiểu lặng lẽ đứng dậy rời đi. Cô muốn đi tìm nhân viên trên xe lửa để hỏi xem có thể nhờ nhà ăn nấu giúp một thang thuốc không.
Haizz! Rõ ràng bản thân có thể tự sắc thuốc, nhưng lại phải tìm cớ để che mắt mọi người, Dược Tiểu Tiểu bất đắc dĩ lắm.
May mà người thời này rất nhiệt tình, biết Dược Tiểu Tiểu không thể rời thuốc, bèn đồng ý giúp cô sắc thuốc. Tuy nhiên, Dược Tiểu Tiểu phải trả một chút phí.
Cứ như vậy, trong ba ngày tiếp theo, Dược Tiểu Tiểu cứ đi đi lại lại giữa toa tàu của mình và nhà ăn, sắc thuốc, tiện thể lấy thêm chút đồ ăn...
"Một lát nữa, tôi và đồng chí Dược Tiểu Tiểu sẽ xuống trước, chúng tôi ở dưới nhận hành lý, Trang Ninh và đồng chí Cam Tú Mai ở trên đưa hành lý xuống, mọi người thấy thế nào?"
"Sắp xếp như vậy rất tốt, tôi không có ý kiến."
Nghe Mộ Khiếu Trần đề nghị xong, Cam Tú Mai giơ hai tay tán thành.
Dược Tiểu Tiểu: (gật đầu lia lịa) Tôi cũng không có ý kiến. Tuy nhiên, cô đã bị Mộ Khiếu Trần và Cam Tú Mai hoàn toàn xem nhẹ.
Trang Ninh: (cười gượng) Mình đúng là người vô hình.
Sau khi bốn người đã thống nhất, chưa đợi xe lửa dừng hẳn, Mộ Khiếu Trần đã mở cửa sổ ra, sau đó gọi Dược Tiểu Tiểu đến cửa ra vào đợi sẵn.
Dược Tiểu Tiểu: Đang ngoan ngoãn làm theo...
Nhìn hành lý bị ném ra từ cửa sổ, lại nhìn độ cao của cửa sổ so với mặt đất, Dược Tiểu Tiểu tự biết thân biết phận, từ nhiệm vụ nhận hành lý chuyển sang nhiệm vụ trông coi hành lý.
Haizz! Không còn cách nào khác, ai bảo cô vừa thấp bé, vừa yếu ớt cơ chứ, thôi thì an phận thủ thường trông coi hành lý vậy.
Chậc chậc, không ngờ Mộ Khiếu Trần nhìn có vẻ gầy gò, nhưng sức lực lại lớn như vậy, hành lý to như quả núi nhỏ mà anh ta xách lên nhẹ nhàng như không.
"Xem hành lý đủ chưa?"
Trang Ninh ném chiếc túi của Dược Tiểu Tiểu xuống, sau đó hướng về phía Mộ Khiếu Trần hô lớn.
"Tôi chỉ có một cái túi du lịch và một chiếc túi lưới thôi." Dược Tiểu Tiểu yếu ớt giơ tay lên.
"Của tôi đủ rồi, của cô cũng đủ rồi, đồng chí Cam Tú Mai, hành lý của cô đâu?"
"Ba kiện hành lý của tôi đều ở dưới cả rồi."
Cam Tú Mai thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy hành lý của mình đều ở phía dưới bèn nói.
"Nhanh xuống xe thôi!"
Hành lý đã lấy xong, Mộ Khiếu Trần giục hai người họ xuống xe.
Tuy đây là trạm cuối, nhưng bọn họ còn phải ra ngoài bắt xe tải, đi mất một ngày mới tới thị trấn. Sau đó sẽ có lãnh đạo các công xã đến đón, phân phối về từng đại đội.
Dược Tiểu Tiểu vội vàng đeo ba lô, xách theo túi lưới. May là không nặng lắm, cô vẫn có thể tự xử lý được, chỉ là đi hơi chậm một chút.
Nhìn Cam Tú Mai vác một túi hành lý trên vai, tay còn xách theo hai bao tải lớn, Dược Tiểu Tiểu hâm mộ đến chảy nước mắt. Haizz, bao giờ cô mới có được thân thể khỏe mạnh như vậy?
Nhìn bóng lưng Cam Tú Mai khuân vác hành lý, Dược Tiểu Tiểu chợt nhớ đến Hoa Mộc Lan thời xưa, hay những nữ cường nhân thời hiện đại. Nếu cô xuyên không vào cơ thể họ, liệu có thể làm nên những chuyện kinh thiên động địa, lưu danh sử sách hay không?
Haizz, tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông, cô nên lo trước mắt đã.
Bốn người Dược Tiểu Tiểu hòa vào dòng người với nào là túi lớn túi bé, chen chúc di chuyển về phía cửa ra.
Lúc này Dược Tiểu Tiểu vô cùng tán đồng với lựa chọn của mình, nếu cô mà cũng vác theo ba bốn túi hành lý như vậy, chắc đến nơi là tắt thở luôn quá.
Dòng người đông đúc chen chúc nhau ra khỏi cửa, cảnh tượng chẳng khác nào ngày Tết.
Mộ Khiếu Trần, Trang Ninh, Cam Tú Mai rất ăn ý cùng nhau che chắn cho Dược Tiểu Tiểu ở giữa, sợ cô bị xô đẩy.
"Ơ, sao hành lý trên lưng mình bỗng nhẹ hơn?"
Dược Tiểu Tiểu muốn quay đầu lại nhìn xem sao, nhưng người đông quá, cô không có cách nào quay đầu lại được. "Đừng quay đầu lại, nhìn đường cẩn thận, coi chừng ngã bây giờ."
Mộ Khiếu Trần đổi hành lý sang một tay, tay còn lại nắm lấy quai ba lô của Dược Tiểu Tiểu, đồng thời nhắc nhở cô chú ý nhìn đường.
Thôi được rồi, khỏi quay đầu lại làm gì, chắc chắn là mình lại bị ghét bỏ nữa rồi.
"Anh Trần, xe của Vọng Hải trấn ở đằng kia kìa."
Vừa ra khỏi nhà ga, Trang Ninh đã nhìn thấy chiếc xe tải đến đón bọn họ đậu ở phía bên phải, còn có người giơ tấm biển ghi "Vọng Hải trấn" lên cao.
Dược Tiểu Tiểu nhìn theo hướng Trang Ninh chỉ, không khỏi ồ lên một tiếng. Trời ạ, có đến hơn chục chiếc xe tải đậu ở đó, trước mỗi xe đều có người giơ biển, chỉ khác nhau địa danh mà thôi.
"Đồng chí nào đến Vọng Hải trấn thì lại đây tập hợp."
"Đồng chí nào đến Ngũ Lâm trấn thì qua đây."
"Đến trấn Lão Hổ Khẩu thì qua bên này..."
"..."
"..."
Cảnh tượng còn náo nhiệt hơn cả phiên chợ Tết.
"Tất cả đứng im, xếp hàng, điểm danh."
Chưa đợi Dược Tiểu Tiểu hoàn hồn, Mộ Khiếu Trần đã kéo cô đứng vào hàng đầu tiên, anh ta đứng thứ hai, tiếp theo là Cam Tú Mai và Trang Ninh.
Trang Ninh: Lại sắp bị anh Trần lãng quên rồi.
Cam Tú Mai: Yên tâm, còn có tôi, tôi cũng sắp bị lãng quên đây này.
"Trình Kiến Quốc, Sử Trân Hương, Nhiếp Quốc An, Cam Tú Mai, Trương Chiêu Đệ, Mộ Khiếu Trần, Dược Mộ Ngôn, Bạch Mẫu Đơn, Trần Thắng Lợi, Trang Ninh… Vu Cương… Đủ người chưa?"
Nhân viên công tác sau khi đọc xong danh sách, nhìn dãy người trước mặt hỏi.
"Đủ rồi, đủ rồi ạ." Ngay khi mọi người im lặng, nhân viên công tác tưởng đã đủ người thì một cậu béo tròn, kéo theo ba kiện hành lý lớn, thở hồng hộc chạy tới.
"Vu Cương?" Có phải là người mà cô đang nghĩ đến không? Chưa kịp quay đầu lại xem cho rõ thì Dược Tiểu Tiểu đã nghe thấy nhân viên công tác hô to: "Nhanh chóng lên xe."
Nghe khẩu lệnh, Dược Tiểu Tiểu cũng không buồn nhìn ngó gì nữa, vội vàng bỏ ba lô xuống, định bụng ném lên xe trước, kết quả là… à thì ý nghĩ của cô bay nhanh hơn hành động, ba lô vẫn nằm im trên tay.
Mộ Khiếu Trần thấy vậy bèn nhận lấy chiếc ba lô, ném lên xe một cách gọn gàng, sau đó nói: "Mạc phạm nhé!" Nói rồi, anh ta bế bổng Dược Tiểu Tiểu lên, ném vào thùng xe.
"Sao lại trách tôi được, rõ ràng là cậu chen chúc không lại người ta..."
"..."
Nhìn những người vẫn còn đang tranh cãi không ngớt về chuyện lúc trước, Dược Tiểu Tiểu lặng lẽ đứng dậy rời đi. Cô muốn đi tìm nhân viên trên xe lửa để hỏi xem có thể nhờ nhà ăn nấu giúp một thang thuốc không.
Haizz! Rõ ràng bản thân có thể tự sắc thuốc, nhưng lại phải tìm cớ để che mắt mọi người, Dược Tiểu Tiểu bất đắc dĩ lắm.
May mà người thời này rất nhiệt tình, biết Dược Tiểu Tiểu không thể rời thuốc, bèn đồng ý giúp cô sắc thuốc. Tuy nhiên, Dược Tiểu Tiểu phải trả một chút phí.
Cứ như vậy, trong ba ngày tiếp theo, Dược Tiểu Tiểu cứ đi đi lại lại giữa toa tàu của mình và nhà ăn, sắc thuốc, tiện thể lấy thêm chút đồ ăn...
"Một lát nữa, tôi và đồng chí Dược Tiểu Tiểu sẽ xuống trước, chúng tôi ở dưới nhận hành lý, Trang Ninh và đồng chí Cam Tú Mai ở trên đưa hành lý xuống, mọi người thấy thế nào?"
"Sắp xếp như vậy rất tốt, tôi không có ý kiến."
Nghe Mộ Khiếu Trần đề nghị xong, Cam Tú Mai giơ hai tay tán thành.
Dược Tiểu Tiểu: (gật đầu lia lịa) Tôi cũng không có ý kiến. Tuy nhiên, cô đã bị Mộ Khiếu Trần và Cam Tú Mai hoàn toàn xem nhẹ.
Trang Ninh: (cười gượng) Mình đúng là người vô hình.
Sau khi bốn người đã thống nhất, chưa đợi xe lửa dừng hẳn, Mộ Khiếu Trần đã mở cửa sổ ra, sau đó gọi Dược Tiểu Tiểu đến cửa ra vào đợi sẵn.
Dược Tiểu Tiểu: Đang ngoan ngoãn làm theo...
Nhìn hành lý bị ném ra từ cửa sổ, lại nhìn độ cao của cửa sổ so với mặt đất, Dược Tiểu Tiểu tự biết thân biết phận, từ nhiệm vụ nhận hành lý chuyển sang nhiệm vụ trông coi hành lý.
Haizz! Không còn cách nào khác, ai bảo cô vừa thấp bé, vừa yếu ớt cơ chứ, thôi thì an phận thủ thường trông coi hành lý vậy.
Chậc chậc, không ngờ Mộ Khiếu Trần nhìn có vẻ gầy gò, nhưng sức lực lại lớn như vậy, hành lý to như quả núi nhỏ mà anh ta xách lên nhẹ nhàng như không.
"Xem hành lý đủ chưa?"
Trang Ninh ném chiếc túi của Dược Tiểu Tiểu xuống, sau đó hướng về phía Mộ Khiếu Trần hô lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chỉ có một cái túi du lịch và một chiếc túi lưới thôi." Dược Tiểu Tiểu yếu ớt giơ tay lên.
"Của tôi đủ rồi, của cô cũng đủ rồi, đồng chí Cam Tú Mai, hành lý của cô đâu?"
"Ba kiện hành lý của tôi đều ở dưới cả rồi."
Cam Tú Mai thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy hành lý của mình đều ở phía dưới bèn nói.
"Nhanh xuống xe thôi!"
Hành lý đã lấy xong, Mộ Khiếu Trần giục hai người họ xuống xe.
Tuy đây là trạm cuối, nhưng bọn họ còn phải ra ngoài bắt xe tải, đi mất một ngày mới tới thị trấn. Sau đó sẽ có lãnh đạo các công xã đến đón, phân phối về từng đại đội.
Dược Tiểu Tiểu vội vàng đeo ba lô, xách theo túi lưới. May là không nặng lắm, cô vẫn có thể tự xử lý được, chỉ là đi hơi chậm một chút.
Nhìn Cam Tú Mai vác một túi hành lý trên vai, tay còn xách theo hai bao tải lớn, Dược Tiểu Tiểu hâm mộ đến chảy nước mắt. Haizz, bao giờ cô mới có được thân thể khỏe mạnh như vậy?
Nhìn bóng lưng Cam Tú Mai khuân vác hành lý, Dược Tiểu Tiểu chợt nhớ đến Hoa Mộc Lan thời xưa, hay những nữ cường nhân thời hiện đại. Nếu cô xuyên không vào cơ thể họ, liệu có thể làm nên những chuyện kinh thiên động địa, lưu danh sử sách hay không?
Haizz, tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông, cô nên lo trước mắt đã.
Bốn người Dược Tiểu Tiểu hòa vào dòng người với nào là túi lớn túi bé, chen chúc di chuyển về phía cửa ra.
Lúc này Dược Tiểu Tiểu vô cùng tán đồng với lựa chọn của mình, nếu cô mà cũng vác theo ba bốn túi hành lý như vậy, chắc đến nơi là tắt thở luôn quá.
Dòng người đông đúc chen chúc nhau ra khỏi cửa, cảnh tượng chẳng khác nào ngày Tết.
Mộ Khiếu Trần, Trang Ninh, Cam Tú Mai rất ăn ý cùng nhau che chắn cho Dược Tiểu Tiểu ở giữa, sợ cô bị xô đẩy.
"Ơ, sao hành lý trên lưng mình bỗng nhẹ hơn?"
Dược Tiểu Tiểu muốn quay đầu lại nhìn xem sao, nhưng người đông quá, cô không có cách nào quay đầu lại được. "Đừng quay đầu lại, nhìn đường cẩn thận, coi chừng ngã bây giờ."
Mộ Khiếu Trần đổi hành lý sang một tay, tay còn lại nắm lấy quai ba lô của Dược Tiểu Tiểu, đồng thời nhắc nhở cô chú ý nhìn đường.
Thôi được rồi, khỏi quay đầu lại làm gì, chắc chắn là mình lại bị ghét bỏ nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Trần, xe của Vọng Hải trấn ở đằng kia kìa."
Vừa ra khỏi nhà ga, Trang Ninh đã nhìn thấy chiếc xe tải đến đón bọn họ đậu ở phía bên phải, còn có người giơ tấm biển ghi "Vọng Hải trấn" lên cao.
Dược Tiểu Tiểu nhìn theo hướng Trang Ninh chỉ, không khỏi ồ lên một tiếng. Trời ạ, có đến hơn chục chiếc xe tải đậu ở đó, trước mỗi xe đều có người giơ biển, chỉ khác nhau địa danh mà thôi.
"Đồng chí nào đến Vọng Hải trấn thì lại đây tập hợp."
"Đồng chí nào đến Ngũ Lâm trấn thì qua đây."
"Đến trấn Lão Hổ Khẩu thì qua bên này..."
"..."
"..."
Cảnh tượng còn náo nhiệt hơn cả phiên chợ Tết.
"Tất cả đứng im, xếp hàng, điểm danh."
Chưa đợi Dược Tiểu Tiểu hoàn hồn, Mộ Khiếu Trần đã kéo cô đứng vào hàng đầu tiên, anh ta đứng thứ hai, tiếp theo là Cam Tú Mai và Trang Ninh.
Trang Ninh: Lại sắp bị anh Trần lãng quên rồi.
Cam Tú Mai: Yên tâm, còn có tôi, tôi cũng sắp bị lãng quên đây này.
"Trình Kiến Quốc, Sử Trân Hương, Nhiếp Quốc An, Cam Tú Mai, Trương Chiêu Đệ, Mộ Khiếu Trần, Dược Mộ Ngôn, Bạch Mẫu Đơn, Trần Thắng Lợi, Trang Ninh… Vu Cương… Đủ người chưa?"
Nhân viên công tác sau khi đọc xong danh sách, nhìn dãy người trước mặt hỏi.
"Đủ rồi, đủ rồi ạ." Ngay khi mọi người im lặng, nhân viên công tác tưởng đã đủ người thì một cậu béo tròn, kéo theo ba kiện hành lý lớn, thở hồng hộc chạy tới.
"Vu Cương?" Có phải là người mà cô đang nghĩ đến không? Chưa kịp quay đầu lại xem cho rõ thì Dược Tiểu Tiểu đã nghe thấy nhân viên công tác hô to: "Nhanh chóng lên xe."
Nghe khẩu lệnh, Dược Tiểu Tiểu cũng không buồn nhìn ngó gì nữa, vội vàng bỏ ba lô xuống, định bụng ném lên xe trước, kết quả là… à thì ý nghĩ của cô bay nhanh hơn hành động, ba lô vẫn nằm im trên tay.
Mộ Khiếu Trần thấy vậy bèn nhận lấy chiếc ba lô, ném lên xe một cách gọn gàng, sau đó nói: "Mạc phạm nhé!" Nói rồi, anh ta bế bổng Dược Tiểu Tiểu lên, ném vào thùng xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro