Chương 11
Kim HaJin
2024-07-24 06:48:12
Không đâu, chị ấy sẽ không dễ dàng dùng nó đâu.
- Tại sao?
Từ Ôn gấp gáp hỏi, Hàn Diên liền nhìn về phía San như đang chờ đợi câu giải thích từ cậu.
- Chị ấy sẽ xem xét trường hợp rồi mới sử dụng nó. Chị ấy phải chắc rằng chị ấy có một đường lui an toàn rồi sẽ quyết định dùng hay không. Có lẽ chị ấy nghĩ rằng, nếu giết anh rồi thì chị ấy cũng không thoát được khỏi đây. Xui rủi bị người của anh bắt lại thì có khi bị tra tấn đến chết.
Vừa nói San vừa cười nhẹ. Hàn Diên nghe vậy thì rơi vào trầm lặng. Từ Ôn như nhớ được gì đó liền tiếp tục hỏi.
- Thế dùng sức mạnh cơ thể là gì? Là dùng tay không giết mục tiêu sao?
- Phải.
San gật đầu tán thành với câu nói của Từ Ôn. Xong cậu lại nhìn về phía Hàn Diên mà nói tiếp.
- Có vẻ anh vẫn chưa hiểu được toàn bộ về chị ấy nhỉ.
Từ Ôn liền nhìn về phía Hàn Diên, bộ dạng lo lắng hỏi.
- Này, cậu vẫn xích tay cô ấy lại như bình thường phải không?
- Không.
Hàn Diên chậm rãi trả lời. Lúc sáng, thấy Nha Tịnh còn đang ngủ say, anh không muốn để cô phải thức giấc nên trước khi rời khỏi phòng, Hàn Diên không hề xích tay cô lại, kể cả còng tay cũng đã tháo ra. Nếu như khi Nha Tịnh tỉnh dậy phát hiện bản thân đã không còn gì trói buộc mình thì cô sẽ làm gì? Nghĩ đến đây, Hàn Diên lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng, Từ Ôn thấy vậy liền nhanh chóng chạy theo sau. Chỉ có San vẫn ngồi mãi ở đấy, bởi cậu biết tiếp theo Hàn Diên sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên khi Hàn Diên mở cửa xông vào phòng, anh hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc giường trống trơn, bóng dáng Nha Tịnh cũng đã biến mất. Lúc này, đột nhiên phía sau cánh cửa xuất hiện một bóng trắng. Hàn Diên theo phản xạ lập tức xoay người về hướng đó liền ăn ngay một cước vào cạnh mặt. Hàn Diên sau khi trúng cú đá của Nha Tịnh cơ thể không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước. Lúc nãy, anh hoàn toàn mất cảnh giác mà quên đi việc kiểm tra căn phòng trước khi bước vào, không ngờ Nha Tịnh lại nấp sau cánh cửa để chờ anh. Lúc này, trong mắt Nha Tịnh chỉ hoàn toàn là sự căm hận và tức giận. Hàn Diên cảm thấy trong miệng mình như có thứ gì đó muốn trào ra. Hàn Diên liền nhổ ra sàn nhà, đó là một vệt máu đỏ do cú đá vừa rồi của Nha Tịnh gây ra. Hàn Diên liền đưa tay chùi đi vệt máu còn thừa lại trên khóe miệng mình, vừa lạnh giọng ra lệnh.
- Em dừng lại ngay cho tôi.
Nha Tịnh nào đâu để lời Hàn Diên vào tai, cô lập tức xông về phía Hàn Diên, tay phải cuộn thành nắm đấm hướng về mặt Hàn Diên mà nhắm vào. Anh nhanh tay đón lấy được nắm đấm của cô nhưng cú đấm đó chỉ là động tác giả của cô. Khi nắm đấm của Nha Tịnh sắp bị Hàn Diên chặn lại thì cô lại nhanh chóng tung chân trái của mình ra. Hướng về phần vai bị thương của Hàn Diên mà đạp xuống. Anh do không kịp thời nhận ra hành động đó của Nha Tịnh mà phải cố chịu cơn đau do cú đạp của cô. Nếu muốn chặn cô lại chỉ còn cách khiến cô ngã xuống, rồi sau dùng cơ thể của anh để khống chế cô lại. Mỗi hành động của cô anh không thể đoán trước được, thêm việc cô di chuyển rất nhanh, cơ thể cũng rất dẻo dai. Hàn Diên cố nén cơn đau, chụp lấy cánh tay cô, lập tức xoay ra phía sau, ép cơ thể của mình vào lưng của cô. Nhưng Nha Tịnh sao dễ dàng bị những động tác đơn giản đó khống chế, cô lập tức uốn người hoàn toàn thoát khỏi sự kìm kẹp của Hàn Diên. Nha Tịnh liền bồi cho anh vài cú đấm vào mặt và cú lên gối thẳng vào bụng vào ngực của anh. Hàn Diên chỉ có thể không ngừng tránh né, cánh tay săn chắc ra sức phòng thủ trước những đòn tấn công của cô. Từ Ôn lúc này vừa chạy đến cửa phòng, anh bị khung cảnh bên trong làm cho sợ hãi. Nha Tịnh đang không ngừng di chuyển và giáng đòn về phía Hàn Diên, còn Hàn Diên vừa ra sức phòng thủ vừa cố gắng tìm điểm sơ hở trong hành động của cô mà ra sức khống chế. Từ Ôn không dám bước vào trong, nhìn bộ dạng như muốn giết người đến nơi của Nha Tịnh, ai biết được nếu anh bước vào thì Nha Tịnh sẽ dời mục tiêu về phía anh thì sao. Từ Ôn chỉ dám đứng ngoài cửa hét vào phía trong.
- Nha Tịnh, mau dừng lại đi. Đừng đánh nữa.
Lời của Từ Ôn hoàn toàn không lọt vào tai Nha Tịnh. Từ Ôn bất lực tiếp tục hét.
- Hàn Diên, cậu đang làm cái gì vậy? Nếu tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ đánh chết cậu luôn đấy.
- Tại sao?
Từ Ôn gấp gáp hỏi, Hàn Diên liền nhìn về phía San như đang chờ đợi câu giải thích từ cậu.
- Chị ấy sẽ xem xét trường hợp rồi mới sử dụng nó. Chị ấy phải chắc rằng chị ấy có một đường lui an toàn rồi sẽ quyết định dùng hay không. Có lẽ chị ấy nghĩ rằng, nếu giết anh rồi thì chị ấy cũng không thoát được khỏi đây. Xui rủi bị người của anh bắt lại thì có khi bị tra tấn đến chết.
Vừa nói San vừa cười nhẹ. Hàn Diên nghe vậy thì rơi vào trầm lặng. Từ Ôn như nhớ được gì đó liền tiếp tục hỏi.
- Thế dùng sức mạnh cơ thể là gì? Là dùng tay không giết mục tiêu sao?
- Phải.
San gật đầu tán thành với câu nói của Từ Ôn. Xong cậu lại nhìn về phía Hàn Diên mà nói tiếp.
- Có vẻ anh vẫn chưa hiểu được toàn bộ về chị ấy nhỉ.
Từ Ôn liền nhìn về phía Hàn Diên, bộ dạng lo lắng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Này, cậu vẫn xích tay cô ấy lại như bình thường phải không?
- Không.
Hàn Diên chậm rãi trả lời. Lúc sáng, thấy Nha Tịnh còn đang ngủ say, anh không muốn để cô phải thức giấc nên trước khi rời khỏi phòng, Hàn Diên không hề xích tay cô lại, kể cả còng tay cũng đã tháo ra. Nếu như khi Nha Tịnh tỉnh dậy phát hiện bản thân đã không còn gì trói buộc mình thì cô sẽ làm gì? Nghĩ đến đây, Hàn Diên lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng, Từ Ôn thấy vậy liền nhanh chóng chạy theo sau. Chỉ có San vẫn ngồi mãi ở đấy, bởi cậu biết tiếp theo Hàn Diên sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên khi Hàn Diên mở cửa xông vào phòng, anh hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc giường trống trơn, bóng dáng Nha Tịnh cũng đã biến mất. Lúc này, đột nhiên phía sau cánh cửa xuất hiện một bóng trắng. Hàn Diên theo phản xạ lập tức xoay người về hướng đó liền ăn ngay một cước vào cạnh mặt. Hàn Diên sau khi trúng cú đá của Nha Tịnh cơ thể không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước. Lúc nãy, anh hoàn toàn mất cảnh giác mà quên đi việc kiểm tra căn phòng trước khi bước vào, không ngờ Nha Tịnh lại nấp sau cánh cửa để chờ anh. Lúc này, trong mắt Nha Tịnh chỉ hoàn toàn là sự căm hận và tức giận. Hàn Diên cảm thấy trong miệng mình như có thứ gì đó muốn trào ra. Hàn Diên liền nhổ ra sàn nhà, đó là một vệt máu đỏ do cú đá vừa rồi của Nha Tịnh gây ra. Hàn Diên liền đưa tay chùi đi vệt máu còn thừa lại trên khóe miệng mình, vừa lạnh giọng ra lệnh.
- Em dừng lại ngay cho tôi.
Nha Tịnh nào đâu để lời Hàn Diên vào tai, cô lập tức xông về phía Hàn Diên, tay phải cuộn thành nắm đấm hướng về mặt Hàn Diên mà nhắm vào. Anh nhanh tay đón lấy được nắm đấm của cô nhưng cú đấm đó chỉ là động tác giả của cô. Khi nắm đấm của Nha Tịnh sắp bị Hàn Diên chặn lại thì cô lại nhanh chóng tung chân trái của mình ra. Hướng về phần vai bị thương của Hàn Diên mà đạp xuống. Anh do không kịp thời nhận ra hành động đó của Nha Tịnh mà phải cố chịu cơn đau do cú đạp của cô. Nếu muốn chặn cô lại chỉ còn cách khiến cô ngã xuống, rồi sau dùng cơ thể của anh để khống chế cô lại. Mỗi hành động của cô anh không thể đoán trước được, thêm việc cô di chuyển rất nhanh, cơ thể cũng rất dẻo dai. Hàn Diên cố nén cơn đau, chụp lấy cánh tay cô, lập tức xoay ra phía sau, ép cơ thể của mình vào lưng của cô. Nhưng Nha Tịnh sao dễ dàng bị những động tác đơn giản đó khống chế, cô lập tức uốn người hoàn toàn thoát khỏi sự kìm kẹp của Hàn Diên. Nha Tịnh liền bồi cho anh vài cú đấm vào mặt và cú lên gối thẳng vào bụng vào ngực của anh. Hàn Diên chỉ có thể không ngừng tránh né, cánh tay săn chắc ra sức phòng thủ trước những đòn tấn công của cô. Từ Ôn lúc này vừa chạy đến cửa phòng, anh bị khung cảnh bên trong làm cho sợ hãi. Nha Tịnh đang không ngừng di chuyển và giáng đòn về phía Hàn Diên, còn Hàn Diên vừa ra sức phòng thủ vừa cố gắng tìm điểm sơ hở trong hành động của cô mà ra sức khống chế. Từ Ôn không dám bước vào trong, nhìn bộ dạng như muốn giết người đến nơi của Nha Tịnh, ai biết được nếu anh bước vào thì Nha Tịnh sẽ dời mục tiêu về phía anh thì sao. Từ Ôn chỉ dám đứng ngoài cửa hét vào phía trong.
- Nha Tịnh, mau dừng lại đi. Đừng đánh nữa.
Lời của Từ Ôn hoàn toàn không lọt vào tai Nha Tịnh. Từ Ôn bất lực tiếp tục hét.
- Hàn Diên, cậu đang làm cái gì vậy? Nếu tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ đánh chết cậu luôn đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro