Chương 16
Kim HaJin
2024-07-24 06:48:12
Nha Tịnh nhẩm lại, trong đầu như đang cố gắng nhớ về chuyện gì đó. San liền bật cười, song lại lắc đầu khó hiểu.
- Bản thân em sau khi biết được chị và Hàn Diên đã từng gặp nhau, thế là em đành phải lựa chọn tin tưởng anh ta. Em dùng tài khoản nặc danh gửi cho anh ta cụ thế hết toàn bộ kế hoạch ám sát, bao gồm cả số lượng và tên sát thủ. Đồng thời làm một bản kế hoạch sơ bộ như bình thường em vẫn làm rồi gửi cho tổ chức. Kể cả chuyện con chíp trên người chúng ta, em cũng nói cho anh ta biết.
- San à.
Nha Tịnh liền nắm lấy tay cậu. Giờ đây họ chỉ có thể dựa vào Hàn Diên mà tiếp tục sống tiếp sao?
- Chị à.
San liền nắm lấy tay cô, cậu cố gắng kìm nén để mình không bật khóc ngay lúc này.
- Em biết là chị không thích Hàn Diên và cũng không muốn liên quan đến anh ta. Nhưng chị à, Hàn Diên là con đường sống duy nhất của chúng ta. Nên em xin chị, chị hãy sống, vì em được không?
Nói xong, San liền ôm lấy cô, gục đầu lên vai cô mà khóc nức nở. Suốt thời gian qua, San luôn một mình làm tất cả, từ việc chuẩn bị kế hoạch, điều tra về Hàn Diên, tự mình bày ra kế hoạch sống xót và âm thầm cam chịu hết tất cả áp lực về mọi thứ. Còn cô thì làm được gì ngoài việc uống rượu rồi say be bét. Cô cảm thấy bản thân cô không hề xứng làm cộng sự với cậu, không xứng để cậu hao tâm tổn sức như vậy. Nha Tịnh liền đưa tay ôm cậu, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
- Đêm đó, vốn dĩ là em không định bắn sao?
San nghe thấy Nha Tịnh hỏi như vậy cậu liền ngưng khóc, điều chỉnh lại hơi thở của mình, nhỏ giọng đáp.
- Vốn dĩ là không có ý định bắn. Khi em nhận thức được trên sân thượng không phải chỉ có mình em thì em biết màn cá cược của em đã bắt đầu.
- Ám hiệu trước đó của chúng ta, em không nghĩ rằng chị sẽ bắn thật sao?
- Thật ra, lúc nghe chị báo cáo đã xác định mục tiêu, em thấy khá bất ngờ, kế hoạch em đã gửi hết cho anh ta, tại sao anh ta lại dễ dàng rơi vào tầm ngắm như vậy? Nhưng không hiểu sao, lúc đó em nghĩ rằng chắc có thể đó là kế hoạch của anh cũng nên. Nhưng em không ngờ, anh ta để cho chị bắn thật và chị bị anh ta phát hiện, chị cũng bắn thật. Hai người đúng là không bình thường chút nào.
- À.
Nha Tịnh chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhanh chóng hỏi San.
- Ngoài gửi cho anh ta bản kế hoạch ám sát, với chuyện con chíp trên người chúng ta. Em có nói với anh ta chuyện gì nữa không?
San im lặng vài giây, chắp tay trước ngực suy nghĩ.
- Chuyện...chị có thể giết người không cần súng.
- Chuyện gì nữa?
- Chuyện dây chuyền thập giá của chị.
- Còn gì nữa?
- Uhmmm... Hình như hết rồi.
San bất lực lắc đầu biểu hiện mình không còn nhớ gì nữa.
- Hết rồi sao? Em cố nhớ xem còn chuyện gì quan trọng không? Bí mật cực kỳ quan trọng của chị.
- Của chị sao?
San tròn mắt nhìn Nha Tịnh. San lại chợt im lặng vài giây, lần này cậu nghiêm túc suy nghĩ hơn trước. Cậu cố gắng nhớ lại mỗi lần gặp mặt với Hàn Diên thì cậu đã nói những gì. Cậu liền nghiêm giọng hỏi Nha Tịnh.
- Chị có thể nói cụ thể là chuyện gì không?
- Thân phận thật của chị.
San nghe xong liền khựng lại, sau đó cậu liền nói với chất giọng nghiêm túc, rõ ràng từng từ một.
- Em không có nói. Trước đây đúng là em có từng bí mật điều tra về thân phận của chị nhưng sau đó em cảm thấy chị dường như không muốn nhắc đến thân phận của mình nên em đã xóa vĩnh viễn toàn bộ thông tin về chị rồi.
- Thật sao?
- Chắc chắn.
San nghiêm túc khẳng định lại.
Nha Tịnh mang một đầu đầy nghi hoặc trở về phòng. Vậy ra thân phận của cô là do Hàn Diên tự điều tra được hay sao?
Cạch.
- Em về trễ quá đấy.
Vừa bước vào phòng, Nha Tịnh liền nghe thấy câu nói không mấy dễ chịu của Hàn Diên. Anh lúc này đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ hướng ra ngoài trời, trên người mặc chiếc áo ngủ mỏng có dây ngang thắt lưng, phía trên bờ ngực săn chắc lúc ẩn lúc hiện, ly rượu trên tay khẽ khàn lắc nhẹ theo nhịp tay của anh. Nha Tịnh nghe anh hỏi vậy, cô không thèm để ý đến, im lặng mà đi đến giường. Hàn Diên mặc dù quay lưng lại với cô nhưng anh biết cô đang muốn làm gì. Anh liền đưa ly rượu lên môi uống một ngụm rồi nhẹ giọng nói.
- Đi tắm rồi ngủ. Tôi đã chuẩn bị đồ cho em rồi.
Nha Tịnh nghe Hàn Diên nói vậy. Cô liền nhìn lại áo mình, nãy giờ ôm San khóc sướt mướt nên giờ áo cô toàn lấm lem mấy vệt nước mắt. Cô liền nhanh chóng đi vào phòng tắm, lúc tắm xong nhìn thấy đồ mà Hàn Diên chuẩn bị cho mình cô liền cảm thấy lo sợ. Là áo ngủ mỏng giống với loại Hàn Diên đang mặc.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Hàn Diên đã nằm trên giường mà đợi cô. Thấy cô, liền cười nhẹ, nói.
- Ngủ thôi.
Nha Tịnh trèo lên giường, nằm xuống, xoay lưng lại với anh. Hàn Diên thấy vậy liền tiến gần đến, từ phía sau ôm trọn cô vào lòng mình. Nha Tịnh cũng để mặc bản thân mình cho anh tùy ý ôm sao thì ôm, vì cô đã hứa với anh, nếu cho cô gặp San thì tối nay phải nghe lời anh và anh hứa sẽ không tiến xa hơn nếu cô không đồng ý. Nên bây giờ Hàn Diên làm gì Nha Tịnh cũng phải cam chịu, từ việc bắt cô mặc đồ gì, đến việc ngủ cùng, ôm, thậm chí là hôn. Hàn Diên sau khi ôm hôn từ tóc đến cổ Nha Tịnh xong, anh liền im lặng nắm lấy tay cô mà nghịch từng ngón tay. Nha Tịnh liền chậm rãi gọi.
- Hàn Diên.
Hàn Diên trả lời cô nhưng tay anh vẫn nắm lấy tay cô mà mân mê.
- Hử?
- Trước đây... chúng ta từng gặp nhau rồi à?
Hàn Diên nghe thấy câu hỏi này, liền lập tức ngưng động tác của mình lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú thăm dò, giọng nghi hoặc hỏi.
- Em không nhớ tôi à?
- Bản thân em sau khi biết được chị và Hàn Diên đã từng gặp nhau, thế là em đành phải lựa chọn tin tưởng anh ta. Em dùng tài khoản nặc danh gửi cho anh ta cụ thế hết toàn bộ kế hoạch ám sát, bao gồm cả số lượng và tên sát thủ. Đồng thời làm một bản kế hoạch sơ bộ như bình thường em vẫn làm rồi gửi cho tổ chức. Kể cả chuyện con chíp trên người chúng ta, em cũng nói cho anh ta biết.
- San à.
Nha Tịnh liền nắm lấy tay cậu. Giờ đây họ chỉ có thể dựa vào Hàn Diên mà tiếp tục sống tiếp sao?
- Chị à.
San liền nắm lấy tay cô, cậu cố gắng kìm nén để mình không bật khóc ngay lúc này.
- Em biết là chị không thích Hàn Diên và cũng không muốn liên quan đến anh ta. Nhưng chị à, Hàn Diên là con đường sống duy nhất của chúng ta. Nên em xin chị, chị hãy sống, vì em được không?
Nói xong, San liền ôm lấy cô, gục đầu lên vai cô mà khóc nức nở. Suốt thời gian qua, San luôn một mình làm tất cả, từ việc chuẩn bị kế hoạch, điều tra về Hàn Diên, tự mình bày ra kế hoạch sống xót và âm thầm cam chịu hết tất cả áp lực về mọi thứ. Còn cô thì làm được gì ngoài việc uống rượu rồi say be bét. Cô cảm thấy bản thân cô không hề xứng làm cộng sự với cậu, không xứng để cậu hao tâm tổn sức như vậy. Nha Tịnh liền đưa tay ôm cậu, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
- Đêm đó, vốn dĩ là em không định bắn sao?
San nghe thấy Nha Tịnh hỏi như vậy cậu liền ngưng khóc, điều chỉnh lại hơi thở của mình, nhỏ giọng đáp.
- Vốn dĩ là không có ý định bắn. Khi em nhận thức được trên sân thượng không phải chỉ có mình em thì em biết màn cá cược của em đã bắt đầu.
- Ám hiệu trước đó của chúng ta, em không nghĩ rằng chị sẽ bắn thật sao?
- Thật ra, lúc nghe chị báo cáo đã xác định mục tiêu, em thấy khá bất ngờ, kế hoạch em đã gửi hết cho anh ta, tại sao anh ta lại dễ dàng rơi vào tầm ngắm như vậy? Nhưng không hiểu sao, lúc đó em nghĩ rằng chắc có thể đó là kế hoạch của anh cũng nên. Nhưng em không ngờ, anh ta để cho chị bắn thật và chị bị anh ta phát hiện, chị cũng bắn thật. Hai người đúng là không bình thường chút nào.
- À.
Nha Tịnh chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhanh chóng hỏi San.
- Ngoài gửi cho anh ta bản kế hoạch ám sát, với chuyện con chíp trên người chúng ta. Em có nói với anh ta chuyện gì nữa không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
San im lặng vài giây, chắp tay trước ngực suy nghĩ.
- Chuyện...chị có thể giết người không cần súng.
- Chuyện gì nữa?
- Chuyện dây chuyền thập giá của chị.
- Còn gì nữa?
- Uhmmm... Hình như hết rồi.
San bất lực lắc đầu biểu hiện mình không còn nhớ gì nữa.
- Hết rồi sao? Em cố nhớ xem còn chuyện gì quan trọng không? Bí mật cực kỳ quan trọng của chị.
- Của chị sao?
San tròn mắt nhìn Nha Tịnh. San lại chợt im lặng vài giây, lần này cậu nghiêm túc suy nghĩ hơn trước. Cậu cố gắng nhớ lại mỗi lần gặp mặt với Hàn Diên thì cậu đã nói những gì. Cậu liền nghiêm giọng hỏi Nha Tịnh.
- Chị có thể nói cụ thể là chuyện gì không?
- Thân phận thật của chị.
San nghe xong liền khựng lại, sau đó cậu liền nói với chất giọng nghiêm túc, rõ ràng từng từ một.
- Em không có nói. Trước đây đúng là em có từng bí mật điều tra về thân phận của chị nhưng sau đó em cảm thấy chị dường như không muốn nhắc đến thân phận của mình nên em đã xóa vĩnh viễn toàn bộ thông tin về chị rồi.
- Thật sao?
- Chắc chắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
San nghiêm túc khẳng định lại.
Nha Tịnh mang một đầu đầy nghi hoặc trở về phòng. Vậy ra thân phận của cô là do Hàn Diên tự điều tra được hay sao?
Cạch.
- Em về trễ quá đấy.
Vừa bước vào phòng, Nha Tịnh liền nghe thấy câu nói không mấy dễ chịu của Hàn Diên. Anh lúc này đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ hướng ra ngoài trời, trên người mặc chiếc áo ngủ mỏng có dây ngang thắt lưng, phía trên bờ ngực săn chắc lúc ẩn lúc hiện, ly rượu trên tay khẽ khàn lắc nhẹ theo nhịp tay của anh. Nha Tịnh nghe anh hỏi vậy, cô không thèm để ý đến, im lặng mà đi đến giường. Hàn Diên mặc dù quay lưng lại với cô nhưng anh biết cô đang muốn làm gì. Anh liền đưa ly rượu lên môi uống một ngụm rồi nhẹ giọng nói.
- Đi tắm rồi ngủ. Tôi đã chuẩn bị đồ cho em rồi.
Nha Tịnh nghe Hàn Diên nói vậy. Cô liền nhìn lại áo mình, nãy giờ ôm San khóc sướt mướt nên giờ áo cô toàn lấm lem mấy vệt nước mắt. Cô liền nhanh chóng đi vào phòng tắm, lúc tắm xong nhìn thấy đồ mà Hàn Diên chuẩn bị cho mình cô liền cảm thấy lo sợ. Là áo ngủ mỏng giống với loại Hàn Diên đang mặc.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Hàn Diên đã nằm trên giường mà đợi cô. Thấy cô, liền cười nhẹ, nói.
- Ngủ thôi.
Nha Tịnh trèo lên giường, nằm xuống, xoay lưng lại với anh. Hàn Diên thấy vậy liền tiến gần đến, từ phía sau ôm trọn cô vào lòng mình. Nha Tịnh cũng để mặc bản thân mình cho anh tùy ý ôm sao thì ôm, vì cô đã hứa với anh, nếu cho cô gặp San thì tối nay phải nghe lời anh và anh hứa sẽ không tiến xa hơn nếu cô không đồng ý. Nên bây giờ Hàn Diên làm gì Nha Tịnh cũng phải cam chịu, từ việc bắt cô mặc đồ gì, đến việc ngủ cùng, ôm, thậm chí là hôn. Hàn Diên sau khi ôm hôn từ tóc đến cổ Nha Tịnh xong, anh liền im lặng nắm lấy tay cô mà nghịch từng ngón tay. Nha Tịnh liền chậm rãi gọi.
- Hàn Diên.
Hàn Diên trả lời cô nhưng tay anh vẫn nắm lấy tay cô mà mân mê.
- Hử?
- Trước đây... chúng ta từng gặp nhau rồi à?
Hàn Diên nghe thấy câu hỏi này, liền lập tức ngưng động tác của mình lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú thăm dò, giọng nghi hoặc hỏi.
- Em không nhớ tôi à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro