Chương 61
2024-11-18 21:40:10
Khi Uông Liễm thức dậy thì trời đã sáng trưng, theo thói quen, cô ta
ngồi dậy vươn vai, cả người tràn đầy sức sống. Sự thoải mái của chiếc
giường lớn trong căn phòng cao cấp ở khách sạn Winters, Minh Châu cũng
không thua gì Bán Đảo của thành phố Giang.
Trên tấm kính nhám trong phòng tắm phản chiếu bóng người cao to thoắt ẩn thoắt hiện, không thể nghe thấy tiếng nước chảy, không biết do căn phòng cách âm quá tốt hay do anh ta đã tắm xong.
Uông Liễm nhớ đến hình ảnh mây mưa tối qua, vui mừng nằm xuống gối hồi tưởng lại. Tuy rằng tối qua cô ta uống hơi nhiều, không nhớ được mấy chi tiết, nhưng cô ta nhớ bản thân mượn rượu phát điên, vô cùng sảng khoái, cổ họng giờ khàn đặc không phát ra được tiếng.
Quách Khuynh Hào là bạn học cấp ba của cô ta, anh ta có vẻ ngoài đẹp trai, đánh nhau giỏi, trong trường có rất nhiều cô gái yêu thầm anh ta. Uông Liễm vì lòng hư vinh, cua được anh ta, nhưng chưa được hai tháng đã tùy tiện đá văng người ta đi. Khi đó còn nhỏ, nắm tay đã coi như quá giới hạn rồi, bây giờ được bù đắp lại, không ngờ cảm giác cũng không tồi.
Uông Liễm cô đơn gần một tháng trời, đầu tiên là đến kỳ kinh nguyệt, sau đó lại phải ở bệnh viện chăm sóc Ninh Hảo, trở về thành phố Giang thì Lý Thừa Dật bận rộn, khó khăn lắm mới nổi hứng ai ngờ anh ta lại “xụm nụ”. Tối qua coi như được ăn ngon rồi, cô ta nằm trên giường sung sướng suy nghĩ có nên phát triển lâu dài với A Hào, cứ cách một thời gian thì đến Minh Châu gặp anh ta hay không?
A Hào biết cô ta đã kết hôn, xem ra mức độ đạo đức cũng không cao lắm.
Lý Thừa Dật không quản được, ai bảo anh ta không được chứ. Hơn nữa, sở dĩ anh ta không được còn không phải do thời trẻ làm quá sức à. Anh ta có tư cách gì quản người khác!
Quách Khuynh Hào bước ra khỏi nhà tắm, áo sơ mi đã mặc chỉnh tề. Tối qua điên cuồng như vậy, anh ta thấy Uông Liễm đã thức thì hơi xấu hổ, bước tới khom người hôn cô ta.
Hai cánh tay trắng trẻo của Uông Liễm hệt như rắn nước quấn lấy.
Quách Khuynh Hào vui mừng, trên mặt xuất hiện nụ cười nhẹ: “Còn muốn à? Hôm nay không về thành phố Giang hả?”
“Không về.” Uông Liễm nghĩ, dù sao về cũng không có việc gì quan trọng phải làm, chi bằng đi hưởng tuần trăng mật. Cô ta sẽ nói với Lý Thừa Dật là… Đi gặp bạn thân. Cô ta nghĩ đến có thể tối qua Lý Thừa Dật từng tìm mình liền nói: “Em trả lời tin nhắn trước.”
Quách Khuynh Hào xoay người ngồi ra phía sau, ôm cô ta vào lòng nhìn cô ta mở Wechat ra: “Cho chồng em à?”
“Ừ.” Cô ta tạm thời không quan tâm cuộc gọi nhỡ, trong Wechat có tin nhắn của Lý Thừa Dật.
[Mau về nhanh, bố bị nhồi máu não, phẫu thuật nằm viện rồi.]
“Ôi trời!” Uông Liễm giật mình, chữ càng ít chuyện càng lớn, lẽ nào thanh tiến độ đã sắp tiến vào mức tuyên bố di chúc rồi à? Cô ta lập tức quay người, tiếc nuối nói với Quách Khuynh Hào: “Anh yêu à, em xin lỗi, hôm nay em phải về thành phố Giang.”
Người đàn ông thất vọng, không nói lời nào.
“Việc quan trọng, nói không chừng phải chia tài sản rồi.” Uông Liễm vui sướng như sắp có chuyện vui. Cô ta ghé sát tai, hôn lên mặt anh ta: “Chiều em đi, ngủ thêm chút không?”
Buổi chiều Uông Liễm về tới thành phố Giang, nhận được chỉ thị của Lý Thừa Dật đi tới bệnh viện trước.
Nhưng hiện thực lại khiến cô ta thất vọng, Văn Gia Xương ổn định vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hiện giờ đang bắt đầu tập vật lý trị liệu dưới sự giúp đỡ của con cái, có vẻ nhất thời không thể chết được. Niềm vui của cô ta lại mất rồi.
Không những thế, Uông Liễm còn nhạy cảm phát hiện bầu không khí của Vụ Tùng Viện thay đổi rồi, đặc biệt là vợ chồng Ninh Hảo. Cô ta cứ cảm thấy hai người này như bằng mặt không bằng lòng, gương mặt còn chảy xệ hơn là mặt lừa nữa, mấy ngày liên tiếp chẳng thèm nhìn nhau, không hề ngọt ngào như buổi tối hôm cô ta nhìn thấy ở Tứ Thành nữa. Ban đầu cô ta cho rằng, có phải hai người cãi nhau rồi không?
Qua vài ngày sau, cô ta đột nhiên bừng tỉnh, Văn Gia Xương ngã xuống, cô ta có thể nghĩ ngay đến việc chia tài sản, đương nhiên người khác cũng thế. Lẽ nào Ninh Hảo vừa mới thông qua con đường nào đó, biết được tài sản trong nhà không được chia cho Văn Tư Hoàn! Người phụ nữ này thật ngu ngốc, trước khi kết hôn không nghe ngóng cho rõ ràng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô không có con đường nào để nghe ngóng cả, Văn Gia Xương bàn chuyện hôn nhân với nhà cô, đâu thể nào nói thẳng sẽ không chia cho Văn Tư Hoàn chút nào.
Uông Liễm trở nên cảnh giác, vẫn phải đề phòng Ninh Hảo.
Lỡ như cô ta vì tài sản mà chuyển sang dụ dỗ Lý Thừa Dật thì sao? Hiện giờ Lý Thừa Dật đã quay sang thèm thuồng cô rồi, hai người ở chung với nhau sẽ phiền phức lắm.
Uông Liễm không còn dám rời khỏi nữa, suốt ngày ở nhà quan sát động thái của hai người, chuyện đi Minh Châu chỉ có thể tạm gác sang một bên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Văn Tư Hoàn nhìn ra bên ngoài qua khe cửa một lúc, xác định Uông Liễm không còn lén lút tới cửa phòng nghe trộm như hôm qua nữa, lúc này anh mới đóng cửa lại.
Hôm qua có thể nói là may mắn trong bất hạnh, vừa vào phòng anh đã nóng lòng đè Ninh Hảo lên cửa để hôn, không làm gì ồn ào, chút tiếng động do răng môi quấn nhau tạo ra này không đến mức truyền ra ngoài cửa để Uông Liễm nghe thấy. Đến khi buông ra, Ninh Hảo dựa vào vai anh thở dốc, cô mới nói nhỏ: “Ối, em quên mang điện thoại lên rồi.”
“Ở nhà ăn à?” Sau khi xác nhận, anh vội vàng ra ngoài lấy giúp cô thì đụng phải Uông Liễm vẫn chưa kịp bỏ chạy.
Hai người nhìn nhau.
Uông Liễm đầu óc ngu ngốc, gượng gạo nặn ra một câu chẳng ra làm sao: “Chị tìm chuột hamster của mình, em nhìn thấy không?”
“... Không có.” Văn Tư Hoàn nói thầm trong lòng, cô nói mình định gõ cửa tìm Ninh Hảo sẽ hay hơn đó.
Để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, hôm nay Văn Tư Hoàn đóng hết cửa phòng ngoài và phòng ngủ. Nếu nói chuyện trong phòng ngủ, vẫn còn cách một căn phòng nữa, bên ngoài rất khó nghe thấy.
“Có điều, anh cảm thấy hôm nay cô ta sẽ không đến, tối qua bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch cả rồi.” Văn Tư Hoàn cười run người, đến gần ôm lấy Ninh Hảo đặt lên giường, hôn hít: “Vợ chồng bọn họ thật là long phượng trong đám kỳ lạ, suốt ngày nhìn chằm chằm người khác.”
“Em thấy anh có thể đối phó được mà, diễn rất tốt.” Ninh Hảo kiểm tra bắp tay của của anh, quả nhiên phát hiện có vài vết cào: “Em nghe dì Ngô nói buổi chiều anh đi dạo bộ với Văn Gia Xương, ông ta lại suýt té ngã, may có anh tiến lên dìu, cánh tay bị bụi cây cọ vào chảy máu. Con trai hiếu thảo, đừng diễn sâu quá không thoát ra được đó nha.”
Anh nghe ra giọng điệu châm biếm của cô, nói một cách đường hoàng: “Chẳng phải do đang hoàn thành nhiệm vụ em sắp xếp à? Còn trách anh diễn tốt nữa.”
“Ồ, diễn nghiêm túc à?” Ninh Hảo nghiêng đầu, nghịch ngợm quan sát anh: “Kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, nếu chuyển ngành đi đóng phim, chẳng phải sẽ giật được giải Ảnh đế rồi sao?” Cô nói xong thì ôm mặt anh: “Còn đẹp trai như vậy, cấp ba không nổi tiếng toàn trường mới là chuyện kỳ lạ đó. Có phải sau này anh đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?”
Văn Tư Hoàn cười gượng: “Anh đâu có hoạt bát sôi nổi, mỗi ngày đi học, làm bài, ăn cơm, đi ngủ thì nổi tiếng chỗ nào? Hơn nữa, anh không muốn bỏ tiền làm tóc, đều tự mình hớt tóc đầu đinh. Chị hai nói cứ như tù nhân mới được thả ra vậy, bảo anh đừng ra ngoài buổi tối dọa người ta.”
“Quả thực không thể đẹp trai nổi. Người tình trong mộng lúc nhỏ của em là kiểu người như Gin, không có tóc thì em không thèm đâu.” Ninh Hảo vừa cười vừa luồn tay vào tóc anh đùa nghịch. Thường ngày hai người thân mật đến nỗi chẳng để ý gì cả, cô thích nắm tóc anh, sẽ hơi đau nhưng anh vui vẻ chấp nhận.
Anh nghịch ngợm bới móc: “Không, người tình trong mộng lúc nhỏ của em là kiểu người như Lý Thừa Dật.”
Anh bị Ninh Hảo che miệng, đẩy nằm xuống giường.
Mỗi lần ra khỏi phòng ngủ, hai người chỉ có thể diễn “thời kỳ chiến tranh lạnh”, miễn cưỡng cân bằng mối quan hệ vi diệu với đôi vợ chồng kỳ lạ kia, không gắn bó không xa cách, không lạnh nhạt, không thân thiết.
Áp lực công việc của Ninh Hảo rất lớn, không những bận rộn thúc đẩy việc cho phép xây dựng lại mảnh đất phía nam Giang Lăng và đối phó với dư luận, còn cả dòng chu chuyển vốn của công ty để đầu tư vào mua đất, vay nợ và trả nợ cũng cần thời gian vận hành sau khi trúng thầu mảnh đất ở Tứ Thành. Trong khoảng thời gian phát sinh này, nếu dinh thự Vân Lĩnh vẫn chần chờ mãi không thể mở bán sớm ở kỳ một, chuỗi vốn sẽ bị đứt.
Phía Lý Thừa Dật bên kia cũng đang giành giật thời gian, chạy đi chạy lại giữa Tứ Thành và thành phố Giang.
Vì vậy cơ hội hai người gặp mặt, ngoại trừ thỉnh thoảng cả nhà ăn cơm, buổi sáng cùng ra cửa đi làm ra, gần như đều ở phòng sách báo cáo công việc với Văn Gia Xương.
Lý Thừa Dật đã một thời gian dài không phát điên, bởi vì bố ngã xuống, dường như anh ta có phần chín chắn hơn.
Chớp mắt tới tháng sáu, thời điểm làm công trình khổ cực nhất ở thành phố Giang. Mưa triền miên không ngớt, không có lấy một ngày trời trong xanh. Người lao động suốt ngày mặc áo mưa làm việc, tiến độ chậm chạp, còn suốt ngày thấp thỏm lo lắng sợ xảy ra vấn đề an toàn.
Sau khi nửa mảnh đất phía nam Giang Lăng xảy ra chuyện, Ninh Hảo theo yêu cầu của Văn Gia Xương, đuổi Vương Châu Giang đi, mấy đội ngũ được đổi đều là người cũ cô từng dùng khi ở Hải Nguyên.
Mỗi dự án cô từng làm, mặc dù mọi người đều tặng cô danh hiệu “trái ớt nhỏ”, nhưng đều rất phục cô. Bởi vì cô quản lý cẩn thận, quan hệ bên ngoài cũng xử lý rất tốt, công trình làm vừa nhanh vừa thuận lợi, cuối cùng mọi người đều có thể kiếm được tiền. Trong hoàn cảnh thị trường hiện nay, điều này rất hiếm có.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong tay mấy ông chủ thi công này có không ít việc, công việc không khó tìm, nhưng rất nhiều việc khi làm tới ba năm rồi thì lại bị bên A nợ mấy triệu tệ tiền công trình, làm công cốc không nói, còn phải bù lỗ. Cho nên Ninh Hảo lên tiếng, bọn họ mới có thể tích cực tiếp nhận công việc.
Nhưng vị trí của Ninh Hảo không còn như xưa, lúc trước ở Hải Nguyên cô có thể giữ đúng lời hứa, giờ đây ở Vân Thượng, cô giữ chữ tín là một chuyện, khoản tiền bị thiếu lại là một vấn đề khác.
Phải nghĩ cách mở rộng nguồn tài chính.
Lúc ăn sáng, cô đưa ra yêu cầu với Lý Thừa Dật trên bàn ăn: “Phải để bộ phận quản lý nhà đất hoạt động, để công ty có nguồn tiền vào. Anh và cô nhỏ thương lượng đi, điều động lập một nhóm nhân viên nữ có diễn mạo dễ nhìn từ bộ phận marketing nhận việc quản lý nhà đất.”
“Hả?” Lý Thừa Dật hơi ngơ ngác: “Marketing đâu có biết về quản lý nhà đất.”
“Nhưng marketing biết cách kinh doanh, mục tiêu hiện giờ không phải thổi phồng “phong cách phục vụ của quản lý nhà đất” để bán được đất, cho tiền vào tài khoản trước à? Phần lớn ủy ban quản lý nhà đất ở khu dân cư đều rất nghiệp dư, để người đẹp làm powerpoint chỉn chu chút rồi đem đi dụ dỗ, mọi thứ đều hứa hẹn với tiêu chuẩn phục vụ cao nhất, không tốt hơn đám lao động hiền lành thật thà mặc đồng phục à?”
Lý Thừa Dật nhíu mày, cảm thấy phương án này hơi mới mẻ: “Anh biết có một số công ty giao việc này cho công ty quảng cáo chuyên về marketing làm. Hay là chúng ta cũng…”
Ninh Hảo đau lòng nhức óc: “Vậy anh có tiền thuê công ty quảng cáo không? Còn ai chuyên nghiệp hơn marketing của chính chúng ta nữa, bọn họ có thể bán được nhà luôn đó.”
Văn Tư Hoàn lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người thì trợn mắt, đầu óc của Lý Thừa Dật không linh động chút nào, ngay cả một người ngoài ngành như anh còn nghe hiểu rồi mà Lý Thừa Dật vẫn không theo kịp tiết tấu.
Ninh Hảo mệt mỏi thở dài, chỉ đành chuyển sang chiêu làm nũng, dụ dỗ, nói lời ngon ngọt với Lý Thừa Dật: “Anh cứ làm theo em đi, em đâu có làm chuyện gì hại công ty, nhỉ?”
“Ồ, ồ. Vậy để anh nói với cô nhỏ.” Thực ra, phần nhiều là do Lý Thừa Dật chê nó phiền phức.
Bữa sáng này Uông Liễm ăn không vui vẻ chút nào, cô ta cũng nghe ra được Lý Thừa Dật không khác gì một hôn quân, thực tế công ty hoàn toàn đang do Ninh Hảo quản lý, chẳng qua vì cấp bậc của cô không đủ, không quản lý được nghiệp vụ ngoài công trình nên mới sai bảo Lý Thừa Dật đi xử lý. Chuyện này chính là buông rèm chấp chính mà.
Chuyện này không phải kế lâu dài.
Đâu thể lợi dụng vốn huy động của nhà họ Uông để mở rộng công ty nhưng cuối cùng người nắm quyền thực sự là Ninh Hảo được, chuyện này quá vô lý. Còn để Lý Thừa Dật chơi thành một chồng hai vợ nữa chứ!
Lý Thừa Dật về phòng thay áo ngoài, chuẩn bị đi làm.
Uông Liễm vội vàng đuổi đến trước cửa phòng thay đồ “nhỏ mắt” cho anh: “Ninh Hảo mạnh mẽ quá, chuyện gì cũng phải theo ý mình. Em thấy ý kiến của cô ta không tốt chút nào, hay là vẫn nên tìm giám đốc chuyên ngành đi?”
Lý Thừa Dật lườm cô ta, bước ra cửa, đầu không thèm ngoảnh lại: “Em hiểu cái khỉ gì.”
Uông Liễm suýt thì tức phát khóc, lại muốn mách lẻo với bố mẹ. Hiện giờ mong nhà cô ta giúp đỡ kiếm tiền mà thái độ lại tệ như vậy, cuộc sống sau này càng không thể sống được.
Mà cô ta cũng tức giận lớn thật, tức đến mức nôn hết bữa sáng vừa mới ăn, bỗng nhiên cô ta cảm thấy không bình thường, tuần này đã nôn hai lần rồi, lần trước là vì ăn quá nhiều dưa gang, lần này là do tức giận. Nhưng đây không phải hiện tượng duy nhất, kết hợp với…
Kinh nguyệt mãi vẫn chưa tới.
Không lẽ nào mang thai rồi?
Uông Liễm mất hồn, hoảng hốt kêu người làm ra phố mua que thử thai, quả nhiên test ra hai vạch. Cô ta tính toán thời gian, đứa trẻ này có thể không phải của Lý Thừa Dật…
Kết hôn hơn nửa năm không tránh thai nhưng mãi không có động tĩnh. Thời gian cái thai này có thể tới cũng chỉ có lần “tắt lửa giữa chừng” với anh ta. “Tắt lửa” nhưng vẫn trúng, tỷ lệ thấp quá rồi.
Uông Liễm mất chút thời gian để cân bằng lợi và hại, rất nhanh đã đưa ra quyết định. Cô ta thầm nghĩ đứa trẻ đến thật đúng lúc, giống như Lý Lộ Vân nói vậy, “cách tốt nhất để đàn ông ổn định lại là nhanh chóng có con, có rồi thì họ sẽ không thể tùy hứng như con nít được nữa”.
Có con rồi cũng không cần lo lắng địa vị chính thất bị khiêu chiến nữa.
Hơn nữa mãi không có thai là do ai chứ, là bản thân anh ta không được mà, gia sản lớn như vậy thế nào cũng phải có người thừa kế đúng chứ. Cục cưng đến đúng lúc thế này chắc chắn là món quà Quan Âm gửi tặng rồi!
Cô ta mỉm cười sờ bụng mình, đựng que thử thai vào chiếc túi trong suốt, rồi đẩy cửa ra ngoài: “Mẹ, con có tin vui ạ!”
Trên tấm kính nhám trong phòng tắm phản chiếu bóng người cao to thoắt ẩn thoắt hiện, không thể nghe thấy tiếng nước chảy, không biết do căn phòng cách âm quá tốt hay do anh ta đã tắm xong.
Uông Liễm nhớ đến hình ảnh mây mưa tối qua, vui mừng nằm xuống gối hồi tưởng lại. Tuy rằng tối qua cô ta uống hơi nhiều, không nhớ được mấy chi tiết, nhưng cô ta nhớ bản thân mượn rượu phát điên, vô cùng sảng khoái, cổ họng giờ khàn đặc không phát ra được tiếng.
Quách Khuynh Hào là bạn học cấp ba của cô ta, anh ta có vẻ ngoài đẹp trai, đánh nhau giỏi, trong trường có rất nhiều cô gái yêu thầm anh ta. Uông Liễm vì lòng hư vinh, cua được anh ta, nhưng chưa được hai tháng đã tùy tiện đá văng người ta đi. Khi đó còn nhỏ, nắm tay đã coi như quá giới hạn rồi, bây giờ được bù đắp lại, không ngờ cảm giác cũng không tồi.
Uông Liễm cô đơn gần một tháng trời, đầu tiên là đến kỳ kinh nguyệt, sau đó lại phải ở bệnh viện chăm sóc Ninh Hảo, trở về thành phố Giang thì Lý Thừa Dật bận rộn, khó khăn lắm mới nổi hứng ai ngờ anh ta lại “xụm nụ”. Tối qua coi như được ăn ngon rồi, cô ta nằm trên giường sung sướng suy nghĩ có nên phát triển lâu dài với A Hào, cứ cách một thời gian thì đến Minh Châu gặp anh ta hay không?
A Hào biết cô ta đã kết hôn, xem ra mức độ đạo đức cũng không cao lắm.
Lý Thừa Dật không quản được, ai bảo anh ta không được chứ. Hơn nữa, sở dĩ anh ta không được còn không phải do thời trẻ làm quá sức à. Anh ta có tư cách gì quản người khác!
Quách Khuynh Hào bước ra khỏi nhà tắm, áo sơ mi đã mặc chỉnh tề. Tối qua điên cuồng như vậy, anh ta thấy Uông Liễm đã thức thì hơi xấu hổ, bước tới khom người hôn cô ta.
Hai cánh tay trắng trẻo của Uông Liễm hệt như rắn nước quấn lấy.
Quách Khuynh Hào vui mừng, trên mặt xuất hiện nụ cười nhẹ: “Còn muốn à? Hôm nay không về thành phố Giang hả?”
“Không về.” Uông Liễm nghĩ, dù sao về cũng không có việc gì quan trọng phải làm, chi bằng đi hưởng tuần trăng mật. Cô ta sẽ nói với Lý Thừa Dật là… Đi gặp bạn thân. Cô ta nghĩ đến có thể tối qua Lý Thừa Dật từng tìm mình liền nói: “Em trả lời tin nhắn trước.”
Quách Khuynh Hào xoay người ngồi ra phía sau, ôm cô ta vào lòng nhìn cô ta mở Wechat ra: “Cho chồng em à?”
“Ừ.” Cô ta tạm thời không quan tâm cuộc gọi nhỡ, trong Wechat có tin nhắn của Lý Thừa Dật.
[Mau về nhanh, bố bị nhồi máu não, phẫu thuật nằm viện rồi.]
“Ôi trời!” Uông Liễm giật mình, chữ càng ít chuyện càng lớn, lẽ nào thanh tiến độ đã sắp tiến vào mức tuyên bố di chúc rồi à? Cô ta lập tức quay người, tiếc nuối nói với Quách Khuynh Hào: “Anh yêu à, em xin lỗi, hôm nay em phải về thành phố Giang.”
Người đàn ông thất vọng, không nói lời nào.
“Việc quan trọng, nói không chừng phải chia tài sản rồi.” Uông Liễm vui sướng như sắp có chuyện vui. Cô ta ghé sát tai, hôn lên mặt anh ta: “Chiều em đi, ngủ thêm chút không?”
Buổi chiều Uông Liễm về tới thành phố Giang, nhận được chỉ thị của Lý Thừa Dật đi tới bệnh viện trước.
Nhưng hiện thực lại khiến cô ta thất vọng, Văn Gia Xương ổn định vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hiện giờ đang bắt đầu tập vật lý trị liệu dưới sự giúp đỡ của con cái, có vẻ nhất thời không thể chết được. Niềm vui của cô ta lại mất rồi.
Không những thế, Uông Liễm còn nhạy cảm phát hiện bầu không khí của Vụ Tùng Viện thay đổi rồi, đặc biệt là vợ chồng Ninh Hảo. Cô ta cứ cảm thấy hai người này như bằng mặt không bằng lòng, gương mặt còn chảy xệ hơn là mặt lừa nữa, mấy ngày liên tiếp chẳng thèm nhìn nhau, không hề ngọt ngào như buổi tối hôm cô ta nhìn thấy ở Tứ Thành nữa. Ban đầu cô ta cho rằng, có phải hai người cãi nhau rồi không?
Qua vài ngày sau, cô ta đột nhiên bừng tỉnh, Văn Gia Xương ngã xuống, cô ta có thể nghĩ ngay đến việc chia tài sản, đương nhiên người khác cũng thế. Lẽ nào Ninh Hảo vừa mới thông qua con đường nào đó, biết được tài sản trong nhà không được chia cho Văn Tư Hoàn! Người phụ nữ này thật ngu ngốc, trước khi kết hôn không nghe ngóng cho rõ ràng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô không có con đường nào để nghe ngóng cả, Văn Gia Xương bàn chuyện hôn nhân với nhà cô, đâu thể nào nói thẳng sẽ không chia cho Văn Tư Hoàn chút nào.
Uông Liễm trở nên cảnh giác, vẫn phải đề phòng Ninh Hảo.
Lỡ như cô ta vì tài sản mà chuyển sang dụ dỗ Lý Thừa Dật thì sao? Hiện giờ Lý Thừa Dật đã quay sang thèm thuồng cô rồi, hai người ở chung với nhau sẽ phiền phức lắm.
Uông Liễm không còn dám rời khỏi nữa, suốt ngày ở nhà quan sát động thái của hai người, chuyện đi Minh Châu chỉ có thể tạm gác sang một bên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Tư Hoàn nhìn ra bên ngoài qua khe cửa một lúc, xác định Uông Liễm không còn lén lút tới cửa phòng nghe trộm như hôm qua nữa, lúc này anh mới đóng cửa lại.
Hôm qua có thể nói là may mắn trong bất hạnh, vừa vào phòng anh đã nóng lòng đè Ninh Hảo lên cửa để hôn, không làm gì ồn ào, chút tiếng động do răng môi quấn nhau tạo ra này không đến mức truyền ra ngoài cửa để Uông Liễm nghe thấy. Đến khi buông ra, Ninh Hảo dựa vào vai anh thở dốc, cô mới nói nhỏ: “Ối, em quên mang điện thoại lên rồi.”
“Ở nhà ăn à?” Sau khi xác nhận, anh vội vàng ra ngoài lấy giúp cô thì đụng phải Uông Liễm vẫn chưa kịp bỏ chạy.
Hai người nhìn nhau.
Uông Liễm đầu óc ngu ngốc, gượng gạo nặn ra một câu chẳng ra làm sao: “Chị tìm chuột hamster của mình, em nhìn thấy không?”
“... Không có.” Văn Tư Hoàn nói thầm trong lòng, cô nói mình định gõ cửa tìm Ninh Hảo sẽ hay hơn đó.
Để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, hôm nay Văn Tư Hoàn đóng hết cửa phòng ngoài và phòng ngủ. Nếu nói chuyện trong phòng ngủ, vẫn còn cách một căn phòng nữa, bên ngoài rất khó nghe thấy.
“Có điều, anh cảm thấy hôm nay cô ta sẽ không đến, tối qua bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch cả rồi.” Văn Tư Hoàn cười run người, đến gần ôm lấy Ninh Hảo đặt lên giường, hôn hít: “Vợ chồng bọn họ thật là long phượng trong đám kỳ lạ, suốt ngày nhìn chằm chằm người khác.”
“Em thấy anh có thể đối phó được mà, diễn rất tốt.” Ninh Hảo kiểm tra bắp tay của của anh, quả nhiên phát hiện có vài vết cào: “Em nghe dì Ngô nói buổi chiều anh đi dạo bộ với Văn Gia Xương, ông ta lại suýt té ngã, may có anh tiến lên dìu, cánh tay bị bụi cây cọ vào chảy máu. Con trai hiếu thảo, đừng diễn sâu quá không thoát ra được đó nha.”
Anh nghe ra giọng điệu châm biếm của cô, nói một cách đường hoàng: “Chẳng phải do đang hoàn thành nhiệm vụ em sắp xếp à? Còn trách anh diễn tốt nữa.”
“Ồ, diễn nghiêm túc à?” Ninh Hảo nghiêng đầu, nghịch ngợm quan sát anh: “Kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, nếu chuyển ngành đi đóng phim, chẳng phải sẽ giật được giải Ảnh đế rồi sao?” Cô nói xong thì ôm mặt anh: “Còn đẹp trai như vậy, cấp ba không nổi tiếng toàn trường mới là chuyện kỳ lạ đó. Có phải sau này anh đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?”
Văn Tư Hoàn cười gượng: “Anh đâu có hoạt bát sôi nổi, mỗi ngày đi học, làm bài, ăn cơm, đi ngủ thì nổi tiếng chỗ nào? Hơn nữa, anh không muốn bỏ tiền làm tóc, đều tự mình hớt tóc đầu đinh. Chị hai nói cứ như tù nhân mới được thả ra vậy, bảo anh đừng ra ngoài buổi tối dọa người ta.”
“Quả thực không thể đẹp trai nổi. Người tình trong mộng lúc nhỏ của em là kiểu người như Gin, không có tóc thì em không thèm đâu.” Ninh Hảo vừa cười vừa luồn tay vào tóc anh đùa nghịch. Thường ngày hai người thân mật đến nỗi chẳng để ý gì cả, cô thích nắm tóc anh, sẽ hơi đau nhưng anh vui vẻ chấp nhận.
Anh nghịch ngợm bới móc: “Không, người tình trong mộng lúc nhỏ của em là kiểu người như Lý Thừa Dật.”
Anh bị Ninh Hảo che miệng, đẩy nằm xuống giường.
Mỗi lần ra khỏi phòng ngủ, hai người chỉ có thể diễn “thời kỳ chiến tranh lạnh”, miễn cưỡng cân bằng mối quan hệ vi diệu với đôi vợ chồng kỳ lạ kia, không gắn bó không xa cách, không lạnh nhạt, không thân thiết.
Áp lực công việc của Ninh Hảo rất lớn, không những bận rộn thúc đẩy việc cho phép xây dựng lại mảnh đất phía nam Giang Lăng và đối phó với dư luận, còn cả dòng chu chuyển vốn của công ty để đầu tư vào mua đất, vay nợ và trả nợ cũng cần thời gian vận hành sau khi trúng thầu mảnh đất ở Tứ Thành. Trong khoảng thời gian phát sinh này, nếu dinh thự Vân Lĩnh vẫn chần chờ mãi không thể mở bán sớm ở kỳ một, chuỗi vốn sẽ bị đứt.
Phía Lý Thừa Dật bên kia cũng đang giành giật thời gian, chạy đi chạy lại giữa Tứ Thành và thành phố Giang.
Vì vậy cơ hội hai người gặp mặt, ngoại trừ thỉnh thoảng cả nhà ăn cơm, buổi sáng cùng ra cửa đi làm ra, gần như đều ở phòng sách báo cáo công việc với Văn Gia Xương.
Lý Thừa Dật đã một thời gian dài không phát điên, bởi vì bố ngã xuống, dường như anh ta có phần chín chắn hơn.
Chớp mắt tới tháng sáu, thời điểm làm công trình khổ cực nhất ở thành phố Giang. Mưa triền miên không ngớt, không có lấy một ngày trời trong xanh. Người lao động suốt ngày mặc áo mưa làm việc, tiến độ chậm chạp, còn suốt ngày thấp thỏm lo lắng sợ xảy ra vấn đề an toàn.
Sau khi nửa mảnh đất phía nam Giang Lăng xảy ra chuyện, Ninh Hảo theo yêu cầu của Văn Gia Xương, đuổi Vương Châu Giang đi, mấy đội ngũ được đổi đều là người cũ cô từng dùng khi ở Hải Nguyên.
Mỗi dự án cô từng làm, mặc dù mọi người đều tặng cô danh hiệu “trái ớt nhỏ”, nhưng đều rất phục cô. Bởi vì cô quản lý cẩn thận, quan hệ bên ngoài cũng xử lý rất tốt, công trình làm vừa nhanh vừa thuận lợi, cuối cùng mọi người đều có thể kiếm được tiền. Trong hoàn cảnh thị trường hiện nay, điều này rất hiếm có.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong tay mấy ông chủ thi công này có không ít việc, công việc không khó tìm, nhưng rất nhiều việc khi làm tới ba năm rồi thì lại bị bên A nợ mấy triệu tệ tiền công trình, làm công cốc không nói, còn phải bù lỗ. Cho nên Ninh Hảo lên tiếng, bọn họ mới có thể tích cực tiếp nhận công việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vị trí của Ninh Hảo không còn như xưa, lúc trước ở Hải Nguyên cô có thể giữ đúng lời hứa, giờ đây ở Vân Thượng, cô giữ chữ tín là một chuyện, khoản tiền bị thiếu lại là một vấn đề khác.
Phải nghĩ cách mở rộng nguồn tài chính.
Lúc ăn sáng, cô đưa ra yêu cầu với Lý Thừa Dật trên bàn ăn: “Phải để bộ phận quản lý nhà đất hoạt động, để công ty có nguồn tiền vào. Anh và cô nhỏ thương lượng đi, điều động lập một nhóm nhân viên nữ có diễn mạo dễ nhìn từ bộ phận marketing nhận việc quản lý nhà đất.”
“Hả?” Lý Thừa Dật hơi ngơ ngác: “Marketing đâu có biết về quản lý nhà đất.”
“Nhưng marketing biết cách kinh doanh, mục tiêu hiện giờ không phải thổi phồng “phong cách phục vụ của quản lý nhà đất” để bán được đất, cho tiền vào tài khoản trước à? Phần lớn ủy ban quản lý nhà đất ở khu dân cư đều rất nghiệp dư, để người đẹp làm powerpoint chỉn chu chút rồi đem đi dụ dỗ, mọi thứ đều hứa hẹn với tiêu chuẩn phục vụ cao nhất, không tốt hơn đám lao động hiền lành thật thà mặc đồng phục à?”
Lý Thừa Dật nhíu mày, cảm thấy phương án này hơi mới mẻ: “Anh biết có một số công ty giao việc này cho công ty quảng cáo chuyên về marketing làm. Hay là chúng ta cũng…”
Ninh Hảo đau lòng nhức óc: “Vậy anh có tiền thuê công ty quảng cáo không? Còn ai chuyên nghiệp hơn marketing của chính chúng ta nữa, bọn họ có thể bán được nhà luôn đó.”
Văn Tư Hoàn lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người thì trợn mắt, đầu óc của Lý Thừa Dật không linh động chút nào, ngay cả một người ngoài ngành như anh còn nghe hiểu rồi mà Lý Thừa Dật vẫn không theo kịp tiết tấu.
Ninh Hảo mệt mỏi thở dài, chỉ đành chuyển sang chiêu làm nũng, dụ dỗ, nói lời ngon ngọt với Lý Thừa Dật: “Anh cứ làm theo em đi, em đâu có làm chuyện gì hại công ty, nhỉ?”
“Ồ, ồ. Vậy để anh nói với cô nhỏ.” Thực ra, phần nhiều là do Lý Thừa Dật chê nó phiền phức.
Bữa sáng này Uông Liễm ăn không vui vẻ chút nào, cô ta cũng nghe ra được Lý Thừa Dật không khác gì một hôn quân, thực tế công ty hoàn toàn đang do Ninh Hảo quản lý, chẳng qua vì cấp bậc của cô không đủ, không quản lý được nghiệp vụ ngoài công trình nên mới sai bảo Lý Thừa Dật đi xử lý. Chuyện này chính là buông rèm chấp chính mà.
Chuyện này không phải kế lâu dài.
Đâu thể lợi dụng vốn huy động của nhà họ Uông để mở rộng công ty nhưng cuối cùng người nắm quyền thực sự là Ninh Hảo được, chuyện này quá vô lý. Còn để Lý Thừa Dật chơi thành một chồng hai vợ nữa chứ!
Lý Thừa Dật về phòng thay áo ngoài, chuẩn bị đi làm.
Uông Liễm vội vàng đuổi đến trước cửa phòng thay đồ “nhỏ mắt” cho anh: “Ninh Hảo mạnh mẽ quá, chuyện gì cũng phải theo ý mình. Em thấy ý kiến của cô ta không tốt chút nào, hay là vẫn nên tìm giám đốc chuyên ngành đi?”
Lý Thừa Dật lườm cô ta, bước ra cửa, đầu không thèm ngoảnh lại: “Em hiểu cái khỉ gì.”
Uông Liễm suýt thì tức phát khóc, lại muốn mách lẻo với bố mẹ. Hiện giờ mong nhà cô ta giúp đỡ kiếm tiền mà thái độ lại tệ như vậy, cuộc sống sau này càng không thể sống được.
Mà cô ta cũng tức giận lớn thật, tức đến mức nôn hết bữa sáng vừa mới ăn, bỗng nhiên cô ta cảm thấy không bình thường, tuần này đã nôn hai lần rồi, lần trước là vì ăn quá nhiều dưa gang, lần này là do tức giận. Nhưng đây không phải hiện tượng duy nhất, kết hợp với…
Kinh nguyệt mãi vẫn chưa tới.
Không lẽ nào mang thai rồi?
Uông Liễm mất hồn, hoảng hốt kêu người làm ra phố mua que thử thai, quả nhiên test ra hai vạch. Cô ta tính toán thời gian, đứa trẻ này có thể không phải của Lý Thừa Dật…
Kết hôn hơn nửa năm không tránh thai nhưng mãi không có động tĩnh. Thời gian cái thai này có thể tới cũng chỉ có lần “tắt lửa giữa chừng” với anh ta. “Tắt lửa” nhưng vẫn trúng, tỷ lệ thấp quá rồi.
Uông Liễm mất chút thời gian để cân bằng lợi và hại, rất nhanh đã đưa ra quyết định. Cô ta thầm nghĩ đứa trẻ đến thật đúng lúc, giống như Lý Lộ Vân nói vậy, “cách tốt nhất để đàn ông ổn định lại là nhanh chóng có con, có rồi thì họ sẽ không thể tùy hứng như con nít được nữa”.
Có con rồi cũng không cần lo lắng địa vị chính thất bị khiêu chiến nữa.
Hơn nữa mãi không có thai là do ai chứ, là bản thân anh ta không được mà, gia sản lớn như vậy thế nào cũng phải có người thừa kế đúng chứ. Cục cưng đến đúng lúc thế này chắc chắn là món quà Quan Âm gửi tặng rồi!
Cô ta mỉm cười sờ bụng mình, đựng que thử thai vào chiếc túi trong suốt, rồi đẩy cửa ra ngoài: “Mẹ, con có tin vui ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro