Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 33
Thanh Phong Ngữ
2024-11-14 01:09:28
Anh ôm cô thật chặt, hai tay tạo nên tư thế bảo vệ lại có vẻ bất đắc dĩ, để cô vào giữa vòng tay anh, siết chặt, thậm chí bàn tay còn xoa tóc cô đầy yêu thương, cằm khẽ đặt lên đỉnh đầu cô.
Lộ Miểu đần mặt ra, lập tức đứng sững, cả người cứng lại, có chút lúng túng, hoàn toàn không biết Kiều Trạch đã bị kích thích gì.
Cô không dám lộn xộn, chỉ cương cứng người để mặc anh ôm.
Cô cứng người như thế liền nhắc nhở sự bất thình lình của anh, anh mấp máy môi, buông cô ra, rũ mắt nhìn cô.
Cô đáp trả anh bằng gương mặt ngây dại.
Lộ Miểu thật sự lờ mờ, Kiều Trạch trước mắt quá mức xa lạ, vẻ hời hợt rõ ràng mang theo cảm giác khoảng cách, nhưng nhìn ánh mắt cô, thâm trầm lại bình thản.
"Anh..." Lộ Miểu không dễ chịu lắm kéo khóe miệng cứng ngắc, "Không sao đấy chứ?"
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng thu tầm mắt lại: "Không sao."
Lộ Miểu nhẹ nhàng thở ra: "Không sao là ổn rồi."
Nói xong liền thấy Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái, rồi ngay tức khắc đi vào phòng.
Lộ Miểu có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Kiều Trạch lúc này rất bất bình thường, cô không dám lên tiếng quấy rối anh, một mình im lặng đi theo vào, đặt túi xách xuống, lén nhìn anh một cái, nghĩ ngợi, rồi không nhịn được mà hỏi anh: "Mai chúng ta bay chuyến mấy giờ?"
"Sáng, tám giờ."
Lộ Miểu gật đầu, mở điện thoại ra kiểm tra tin tức về chuyến bay, rồi chuyển số chuyến bay cho Từ Gia Diên.
Vừa gửi tin nhắn xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Ngô Man Man đến tìm cô.
Nghe nói mai bọn họ trở về, nên đặc biệt đến hẹn ra ngoài một chuyến.
Lộ Miểu và Kiều Trạch thay quần áo rồi ra ngoài.
Chỗ Ngô Man Man và Thương Kỳ sắp xếp là một biệt thự tư nhân cạnh bờ biển, diện tích khá lớn.
Xe của Lộ Miểu và Kiều Trạch vừa dừng lại ở cửa biệt thự, Lộ Miểu liền trông thấy Kiều Trạch rất không thoải mái lắm.
Anh ngồi trong xe đưa mắt nhìn căn biệt thự bên ngoài, sắc mặt ngưng trọng đi mấy phần, rồi đăm chiêu suy nghĩ.
"Sao thế?" Lộ Miểu lo lắng hỏi anh.
Kiều Trạch mím môi, mười ngón tay đan chéo vào nhau, trầm ngâm một lúc: "Không có gì, xuống xe thôi."
Rồi xuống xe với cô.
Cả Thương Kỳ và Ngô Man Man đều đã xuống xe trước, đang đứng ngay cửa biệt thự đợi bọn họ.
Thấy hai người đi đến, lập tức cười chào.
"Đây là biệt thự của một người bạn của tôi. Bình thường chỉ có mình cô ấy ở, không có ai nữa cả, thành ra cũng khá tự do." Ngô Man Man cười giải thích, rồi đón hai người vào.
Trong nhà còn có vài người trẻ tuổi khác, đều khoảng hơn hai mươi ba mươi, cả trai lẫn gái, người không xem là ít, hai mươi ba người, có mấy người đều là bạn bè mà Thương Kỳ và Ngô Man Man mới gặp trong vài ngày nay.
Lộ Miểu đã trải qua quá trình thiết lập tâm lí cả buổi sáng, nên đã có thể dung nhập với vai mà mình sắm sửa, bước vào nhà liền kéo tay Kiều Trạch, thoải mái chào hỏi mọi người.
Tất cả mọi người đều làm ăn kinh doanh cả, đến đây thành khách du lịch, đều nắm giữ nguyên tắc "bạn nhiều hơn, đường làm ăn nhiều hơn", nên cũng thoải mái bắt chuyện.
Chào hỏi xong, Ngô Man Man liền xoay người hỏi một cô gái váy đỏ khác: "Giai Ngâm đâu? Tối nay là cô ấy hẹn mọi người tụ tập, sao giờ không thấy cô ấy đâu?"
"Lại không thoải mái lắm, giờ đang nghỉ trên lầu." Cô gái váy đỏ trả lời, "Cô ấy bảo mọi người cứ thoải mái, đừng khách khí, đến tối cô ấy sẽ lại xuống."
Ngô Man Man gật đầu, rồi sau đó quay sang Lộ Miểu và Kiều Trạch, cười nói: "Giai Ngâm là chủ nhân căn nhà này, nghe nói chúng tôi đều ở Macau, nên hẹn mọi người đến đây tụ tập, tôi nghĩ mọi người đều là bạn cả, vừa hay quê nhà cô ấy cũng ở thành phố An, có thể tiện đường giới thiệu cho hai người làm quen, ở thành phố An hay Macau cô ấy đều có nhân mạch cả, sau này có chuyện gì có thể tìm cô ấy, con người cô ấy cũng tốt lắm."
"Chỉ không ngờ lại không may, đúng lúc gặp cô ấy không khỏe trong người." Ngô Man Man nói xong, luyến tiếc lắc đầu, "Năm trước cô ấy gặp tai nạn, cơ thể luôn không được khỏe, đây cũng là chuyện không có cách gì."
Lộ Miểu cười: "Không sao. Sau này vẫn còn cơ hội mà."
Ngẩng đầu nhìn trên lầu: "Cô ấy... Không sao chứ?"
"Chắc cũng không sao đâu." Ngô Man Man đáp thoải mái, nhìn quả thật như không bị làm sao.
"Cứ coi như là nhà mình, thoải mái đi." Cô ấy tiếp đón xong, liền xoay người trò chuyện với những người khác.
Lộ Miểu quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, liền bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm lầu trên, có vẻ đăm chiêu.
Từ khi xe dần đến gần căn biệt thự này, anh luôn có nét mặt như có suy nghĩ lại nặng nề này.
Lộ Miểu cảm thấy Kiều Trạch có chuyện giấu cô.
Cô lặng lẽ kéo góc áo anh, Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, tay trái tự nhiên ôm eo cô, đưa cô đến ngồi vào giữa đám người.
Kiểu tụ họp nhỏ này có phần giống party tư nhân, có tính chất của bữa tiệc làm ăn, buổi gặp mặt này phục vụ buffet, mọi người đều là du khách hoặc bàn bè quen nhau khi làm ăn, phần lớn lui tới vì công việc, hoặc vì cơ hội làm ăn ẩn giấu trông đó, thế nên đều rất nhiệt tình với nhau, nhân dịp party này mà làm quen, để sau còn có ý làm ăn.
Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi trong đám người, dựa theo câu hỏi hay thắc mắc của người ta, tinh tế thuật lại ý tứ của người khác cho Kiều Trạch.
Bữa tiệc nhỏ nhiều người, cũng không có ai quá để ý đến ai, hàn huyên một hồi, Kiều Trạch liền lấy cớ vào nhà vệ sinh mà ra ngoài trước.
Lộ Miểu nhìn theo anh đi về phía nhà vệ sinh, không ngờ đến một ngã rẽ thì thấy anh rẽ vào đó, chuyển qua hoa viên vào cầu thang bên trong.
Lộ Miểu âm thầm kinh ngạc, do dự một lúc, rồi cũng đứng dậy đi theo, lên lầu, đi phía sau Kiều Trạch.
Vì chướng ngại thính lực mà Kiều Trạch rất khó cảm nhận mình bị theo dõi.
Lộ Miểu nhìn anh cẩn thận mà nhanh chóng đẩy từng cánh cửa ra, rồi lại cẩn thận khép lại, như đang tìm thứ gì đó.
Cô không biết vì sao anh lại để lại cô đó rồi hành động một mình, rõ ràng chướng ngại thính giác của anh lúc này không thích hợp để anh hành động một mình.
Anh vừa mới đẩy ra cánh cửa thư phòng đầy nghi ngờ, thì trong căn phòng đối diện chếch phía anh liền truyền đến giọng một cô gái đang khiển trách, như đang gọi điện thoại mắng người, nghe có vẻ như bất cứ lúc nào cũng đều có thể vất điện thoại xông ra, nhưng anh không hề có cảm giác.
Tình huống này cô không thể mang giày cao gót đến nhắc anh được, khó mà nói liệu có kịp thời gian không, nếu hai người đều bị phát hiện đứng trước cửa phòng càng không thể nào nói nổi.
Lộ Miểu thầm sốt ruột, giày cao gót trên chân trái nhẹ nhàng quẹo sang bên, cô kêu lên "a" một tiếng, bàn tay Kiều Trạch đặt trên nắm đấm nháy mặt thu về, quay đầu theo tiếng kêu.
Trong lòng Lộ Miểu sốt ruột cả lên, xoa cổ chân bị trật, ngẩng mặt đáng thương lên án anh: "Tổng giám đốc Kiều, anh có thể đừng nhanh thế được không? Tốt xấu gì đây cũng là nhà người ta."
Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi đi về phía cô.
Cửa phòng phía sau anh có động tĩnh, một cô gái bước ra, chống gậy, ngạc nhiên nhìn sang bên này.
Lộ Miểu cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô ấy chậm rãi nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Trạch.
Kiều Trạch chạy đến trước mặt cô, một tay ôm lấy cô.
"Có một cô gái đang nhìn anh chăm chú ở sau lưng đấy." Lộ Miểu nhỏ giọng nhắc anh.
Kiều Trạch đối mắt nhìn cô: "Trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy đến gần."
Lộ Miểu đáp trả anh bằng ánh mắt “vâng”, rồi để mặc anh ôm xuống lầu.
Từ đầu đến cuối Kiều Trạch không hề quay đầu lại, cô gái kia cũng không đi đến, chỉ hoang mang buồn bực nhìn sang bên này, cho đến khi bọn họ rẽ bước, mới đi đến cầu thang.
Ngô Man Man và Thương Kỳ đều ở dưới lầu, trông thấy Kiều Trạch ôm Lộ Miểu xuống, đều ngạc nhiên bước đến: "Sao thế này?"
Hai má Lộ Miểu ửng hồng, lắp bắp nói: "Tổng giám đốc Kiều anh ấy... Muốn cái đó... Ừm... Giữ em chặt quá, không cẩn thận bị trặc chân."
Kiều Trạch ho nhẹ một tiếng, nhìn sang Thương Kỳ và Ngô Man Man: "Tổng giám đốc Thương, cô Ngô, thật xin lỗi, cô ấy bị trật chân, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện đã, hôm nào về thành phố An lại mời hai người dùng cơm."
Ngô Man Man liếc nhìn cổ chân Lộ Miểu, quả thật trật không nhẹ, sưng đỏ cả lên, liền khuyên bảo: "Không sao đâu, mau đến bệnh viện xử lí trước đi, đừng làm thương đến gân cốt."
Kiều Trạch gật đầu, ôm Lộ Miểu ra cửa.
Hai người vừa đi thì Hoàng Giai Ngâm ở trên lầu chống gậy đã đi đến cửa cầu thang, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Kiều Trạch.
"Người đàn ông đó là ai?" Hoàng Giai Ngâm hỏi Ngô Man Man.
"Gọi là Kiều Trạch. Người phụ trách của một công ty tên 'Sách Phi'."
Hoàng Giai Ngâm gật đầu suy tư, không hỏi thêm nữa.
-
Kiều Trạch ôm Lộ Miểu lên xe: "Tài xế, đến bệnh viện."
Dặn dò lái xe xong, bất chợt kéo lấy chân trái cô, Lộ Miểu thất kinh toan rút về.
Đột nhiên Kiều Trạch đè đùi cô lại.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng anh nặng nề, lập tức Lộ Miểu không dám lộn xộn, để mặc anh kéo chân trái, đẩy váy sang hai bên, nhìn chằm chằm cổ chân cô.
Cô bị nhìn thành ra không tự nhiên, co chân lại: "Tôi không sao."
Kiều Trạch không để ý đến cô, nhìn chăm chú một lúc rồi mới buông ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Có phải cô bị ngốc không? Sao lại để mình bị thương thế này?"
"Nếu tôi dám đi một mình, tất nhiên tôi có cách ứng đối."
Lộ Miểu "ờ" một tiếng, ngoan ngoãn không lộn xộn, cô nào biết anh có cách ứng đối không chứ, chỉ là tình huống lúc đó, cô không thể mặc kệ anh được.
Kiều Trạch nhìn cô ngồi trong góc không lên tiếng, thật giống một cô nhóc đáng thương bị ruồng rẫy.
Có lẽ là do khuôn mặt ấy, nên một động tác nhỏ trong vô thức của cô, đều có thể mang theo vẻ yếu ớt bất lực đáng thương, nhìn mà khiến trong lòng anh như có thứ gì đó chặn lại.
Kiều Trạch nhíu mày, đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy vai kéo cả người cô đến.
"Dù thế nào đi nữa, tối nay thật sự cám ơn cô." Anh nói, "Cô làm khá lắm."
Lộ Miểu khó hiểu trước lời khen của anh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Tay Kiều Trạch đặt trên đầu cô, rồi xoay mặt cô lại.
"Sau này đừng làm thế nữa." Chợt anh nói.
Lộ Miểu "ừm" gật đầu, rồi không hé răng gì nữa.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Lộ Miểu bị trật khớp không nặng lắm, chỉ là bị trật nhỏ, uống thuốc đúng liều mấy ngày là khỏe lại.
Nhưng suy cho cùng cũng là bị trật chân, đi đường không tiện lắm.
Hôm sau về lại thành phố An, cô gần như để Kiều Trạch dìu xuống máy bay.
Từ Gia Diên đến đón cô, đứng ở ngay đại sảnh bên ngoài, cô vừa xuống máy bay, điện thoại vừa bật lên, thì anh đã gọi đến cho cô.
Cúp điện thoại, Lộ Miểu xoay người nhìn Kiều Trạch: "Anh tôi đến đón rồi, tôi có chút chuyện, không về trước được, anh có thể xách giùm vali của tôi về được không?"
Lộ Miểu đần mặt ra, lập tức đứng sững, cả người cứng lại, có chút lúng túng, hoàn toàn không biết Kiều Trạch đã bị kích thích gì.
Cô không dám lộn xộn, chỉ cương cứng người để mặc anh ôm.
Cô cứng người như thế liền nhắc nhở sự bất thình lình của anh, anh mấp máy môi, buông cô ra, rũ mắt nhìn cô.
Cô đáp trả anh bằng gương mặt ngây dại.
Lộ Miểu thật sự lờ mờ, Kiều Trạch trước mắt quá mức xa lạ, vẻ hời hợt rõ ràng mang theo cảm giác khoảng cách, nhưng nhìn ánh mắt cô, thâm trầm lại bình thản.
"Anh..." Lộ Miểu không dễ chịu lắm kéo khóe miệng cứng ngắc, "Không sao đấy chứ?"
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng thu tầm mắt lại: "Không sao."
Lộ Miểu nhẹ nhàng thở ra: "Không sao là ổn rồi."
Nói xong liền thấy Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái, rồi ngay tức khắc đi vào phòng.
Lộ Miểu có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Kiều Trạch lúc này rất bất bình thường, cô không dám lên tiếng quấy rối anh, một mình im lặng đi theo vào, đặt túi xách xuống, lén nhìn anh một cái, nghĩ ngợi, rồi không nhịn được mà hỏi anh: "Mai chúng ta bay chuyến mấy giờ?"
"Sáng, tám giờ."
Lộ Miểu gật đầu, mở điện thoại ra kiểm tra tin tức về chuyến bay, rồi chuyển số chuyến bay cho Từ Gia Diên.
Vừa gửi tin nhắn xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Ngô Man Man đến tìm cô.
Nghe nói mai bọn họ trở về, nên đặc biệt đến hẹn ra ngoài một chuyến.
Lộ Miểu và Kiều Trạch thay quần áo rồi ra ngoài.
Chỗ Ngô Man Man và Thương Kỳ sắp xếp là một biệt thự tư nhân cạnh bờ biển, diện tích khá lớn.
Xe của Lộ Miểu và Kiều Trạch vừa dừng lại ở cửa biệt thự, Lộ Miểu liền trông thấy Kiều Trạch rất không thoải mái lắm.
Anh ngồi trong xe đưa mắt nhìn căn biệt thự bên ngoài, sắc mặt ngưng trọng đi mấy phần, rồi đăm chiêu suy nghĩ.
"Sao thế?" Lộ Miểu lo lắng hỏi anh.
Kiều Trạch mím môi, mười ngón tay đan chéo vào nhau, trầm ngâm một lúc: "Không có gì, xuống xe thôi."
Rồi xuống xe với cô.
Cả Thương Kỳ và Ngô Man Man đều đã xuống xe trước, đang đứng ngay cửa biệt thự đợi bọn họ.
Thấy hai người đi đến, lập tức cười chào.
"Đây là biệt thự của một người bạn của tôi. Bình thường chỉ có mình cô ấy ở, không có ai nữa cả, thành ra cũng khá tự do." Ngô Man Man cười giải thích, rồi đón hai người vào.
Trong nhà còn có vài người trẻ tuổi khác, đều khoảng hơn hai mươi ba mươi, cả trai lẫn gái, người không xem là ít, hai mươi ba người, có mấy người đều là bạn bè mà Thương Kỳ và Ngô Man Man mới gặp trong vài ngày nay.
Lộ Miểu đã trải qua quá trình thiết lập tâm lí cả buổi sáng, nên đã có thể dung nhập với vai mà mình sắm sửa, bước vào nhà liền kéo tay Kiều Trạch, thoải mái chào hỏi mọi người.
Tất cả mọi người đều làm ăn kinh doanh cả, đến đây thành khách du lịch, đều nắm giữ nguyên tắc "bạn nhiều hơn, đường làm ăn nhiều hơn", nên cũng thoải mái bắt chuyện.
Chào hỏi xong, Ngô Man Man liền xoay người hỏi một cô gái váy đỏ khác: "Giai Ngâm đâu? Tối nay là cô ấy hẹn mọi người tụ tập, sao giờ không thấy cô ấy đâu?"
"Lại không thoải mái lắm, giờ đang nghỉ trên lầu." Cô gái váy đỏ trả lời, "Cô ấy bảo mọi người cứ thoải mái, đừng khách khí, đến tối cô ấy sẽ lại xuống."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Man Man gật đầu, rồi sau đó quay sang Lộ Miểu và Kiều Trạch, cười nói: "Giai Ngâm là chủ nhân căn nhà này, nghe nói chúng tôi đều ở Macau, nên hẹn mọi người đến đây tụ tập, tôi nghĩ mọi người đều là bạn cả, vừa hay quê nhà cô ấy cũng ở thành phố An, có thể tiện đường giới thiệu cho hai người làm quen, ở thành phố An hay Macau cô ấy đều có nhân mạch cả, sau này có chuyện gì có thể tìm cô ấy, con người cô ấy cũng tốt lắm."
"Chỉ không ngờ lại không may, đúng lúc gặp cô ấy không khỏe trong người." Ngô Man Man nói xong, luyến tiếc lắc đầu, "Năm trước cô ấy gặp tai nạn, cơ thể luôn không được khỏe, đây cũng là chuyện không có cách gì."
Lộ Miểu cười: "Không sao. Sau này vẫn còn cơ hội mà."
Ngẩng đầu nhìn trên lầu: "Cô ấy... Không sao chứ?"
"Chắc cũng không sao đâu." Ngô Man Man đáp thoải mái, nhìn quả thật như không bị làm sao.
"Cứ coi như là nhà mình, thoải mái đi." Cô ấy tiếp đón xong, liền xoay người trò chuyện với những người khác.
Lộ Miểu quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, liền bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm lầu trên, có vẻ đăm chiêu.
Từ khi xe dần đến gần căn biệt thự này, anh luôn có nét mặt như có suy nghĩ lại nặng nề này.
Lộ Miểu cảm thấy Kiều Trạch có chuyện giấu cô.
Cô lặng lẽ kéo góc áo anh, Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, tay trái tự nhiên ôm eo cô, đưa cô đến ngồi vào giữa đám người.
Kiểu tụ họp nhỏ này có phần giống party tư nhân, có tính chất của bữa tiệc làm ăn, buổi gặp mặt này phục vụ buffet, mọi người đều là du khách hoặc bàn bè quen nhau khi làm ăn, phần lớn lui tới vì công việc, hoặc vì cơ hội làm ăn ẩn giấu trông đó, thế nên đều rất nhiệt tình với nhau, nhân dịp party này mà làm quen, để sau còn có ý làm ăn.
Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi trong đám người, dựa theo câu hỏi hay thắc mắc của người ta, tinh tế thuật lại ý tứ của người khác cho Kiều Trạch.
Bữa tiệc nhỏ nhiều người, cũng không có ai quá để ý đến ai, hàn huyên một hồi, Kiều Trạch liền lấy cớ vào nhà vệ sinh mà ra ngoài trước.
Lộ Miểu nhìn theo anh đi về phía nhà vệ sinh, không ngờ đến một ngã rẽ thì thấy anh rẽ vào đó, chuyển qua hoa viên vào cầu thang bên trong.
Lộ Miểu âm thầm kinh ngạc, do dự một lúc, rồi cũng đứng dậy đi theo, lên lầu, đi phía sau Kiều Trạch.
Vì chướng ngại thính lực mà Kiều Trạch rất khó cảm nhận mình bị theo dõi.
Lộ Miểu nhìn anh cẩn thận mà nhanh chóng đẩy từng cánh cửa ra, rồi lại cẩn thận khép lại, như đang tìm thứ gì đó.
Cô không biết vì sao anh lại để lại cô đó rồi hành động một mình, rõ ràng chướng ngại thính giác của anh lúc này không thích hợp để anh hành động một mình.
Anh vừa mới đẩy ra cánh cửa thư phòng đầy nghi ngờ, thì trong căn phòng đối diện chếch phía anh liền truyền đến giọng một cô gái đang khiển trách, như đang gọi điện thoại mắng người, nghe có vẻ như bất cứ lúc nào cũng đều có thể vất điện thoại xông ra, nhưng anh không hề có cảm giác.
Tình huống này cô không thể mang giày cao gót đến nhắc anh được, khó mà nói liệu có kịp thời gian không, nếu hai người đều bị phát hiện đứng trước cửa phòng càng không thể nào nói nổi.
Lộ Miểu thầm sốt ruột, giày cao gót trên chân trái nhẹ nhàng quẹo sang bên, cô kêu lên "a" một tiếng, bàn tay Kiều Trạch đặt trên nắm đấm nháy mặt thu về, quay đầu theo tiếng kêu.
Trong lòng Lộ Miểu sốt ruột cả lên, xoa cổ chân bị trật, ngẩng mặt đáng thương lên án anh: "Tổng giám đốc Kiều, anh có thể đừng nhanh thế được không? Tốt xấu gì đây cũng là nhà người ta."
Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi đi về phía cô.
Cửa phòng phía sau anh có động tĩnh, một cô gái bước ra, chống gậy, ngạc nhiên nhìn sang bên này.
Lộ Miểu cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô ấy chậm rãi nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Trạch.
Kiều Trạch chạy đến trước mặt cô, một tay ôm lấy cô.
"Có một cô gái đang nhìn anh chăm chú ở sau lưng đấy." Lộ Miểu nhỏ giọng nhắc anh.
Kiều Trạch đối mắt nhìn cô: "Trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy đến gần."
Lộ Miểu đáp trả anh bằng ánh mắt “vâng”, rồi để mặc anh ôm xuống lầu.
Từ đầu đến cuối Kiều Trạch không hề quay đầu lại, cô gái kia cũng không đi đến, chỉ hoang mang buồn bực nhìn sang bên này, cho đến khi bọn họ rẽ bước, mới đi đến cầu thang.
Ngô Man Man và Thương Kỳ đều ở dưới lầu, trông thấy Kiều Trạch ôm Lộ Miểu xuống, đều ngạc nhiên bước đến: "Sao thế này?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai má Lộ Miểu ửng hồng, lắp bắp nói: "Tổng giám đốc Kiều anh ấy... Muốn cái đó... Ừm... Giữ em chặt quá, không cẩn thận bị trặc chân."
Kiều Trạch ho nhẹ một tiếng, nhìn sang Thương Kỳ và Ngô Man Man: "Tổng giám đốc Thương, cô Ngô, thật xin lỗi, cô ấy bị trật chân, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện đã, hôm nào về thành phố An lại mời hai người dùng cơm."
Ngô Man Man liếc nhìn cổ chân Lộ Miểu, quả thật trật không nhẹ, sưng đỏ cả lên, liền khuyên bảo: "Không sao đâu, mau đến bệnh viện xử lí trước đi, đừng làm thương đến gân cốt."
Kiều Trạch gật đầu, ôm Lộ Miểu ra cửa.
Hai người vừa đi thì Hoàng Giai Ngâm ở trên lầu chống gậy đã đi đến cửa cầu thang, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Kiều Trạch.
"Người đàn ông đó là ai?" Hoàng Giai Ngâm hỏi Ngô Man Man.
"Gọi là Kiều Trạch. Người phụ trách của một công ty tên 'Sách Phi'."
Hoàng Giai Ngâm gật đầu suy tư, không hỏi thêm nữa.
-
Kiều Trạch ôm Lộ Miểu lên xe: "Tài xế, đến bệnh viện."
Dặn dò lái xe xong, bất chợt kéo lấy chân trái cô, Lộ Miểu thất kinh toan rút về.
Đột nhiên Kiều Trạch đè đùi cô lại.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng anh nặng nề, lập tức Lộ Miểu không dám lộn xộn, để mặc anh kéo chân trái, đẩy váy sang hai bên, nhìn chằm chằm cổ chân cô.
Cô bị nhìn thành ra không tự nhiên, co chân lại: "Tôi không sao."
Kiều Trạch không để ý đến cô, nhìn chăm chú một lúc rồi mới buông ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Có phải cô bị ngốc không? Sao lại để mình bị thương thế này?"
"Nếu tôi dám đi một mình, tất nhiên tôi có cách ứng đối."
Lộ Miểu "ờ" một tiếng, ngoan ngoãn không lộn xộn, cô nào biết anh có cách ứng đối không chứ, chỉ là tình huống lúc đó, cô không thể mặc kệ anh được.
Kiều Trạch nhìn cô ngồi trong góc không lên tiếng, thật giống một cô nhóc đáng thương bị ruồng rẫy.
Có lẽ là do khuôn mặt ấy, nên một động tác nhỏ trong vô thức của cô, đều có thể mang theo vẻ yếu ớt bất lực đáng thương, nhìn mà khiến trong lòng anh như có thứ gì đó chặn lại.
Kiều Trạch nhíu mày, đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy vai kéo cả người cô đến.
"Dù thế nào đi nữa, tối nay thật sự cám ơn cô." Anh nói, "Cô làm khá lắm."
Lộ Miểu khó hiểu trước lời khen của anh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Tay Kiều Trạch đặt trên đầu cô, rồi xoay mặt cô lại.
"Sau này đừng làm thế nữa." Chợt anh nói.
Lộ Miểu "ừm" gật đầu, rồi không hé răng gì nữa.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Lộ Miểu bị trật khớp không nặng lắm, chỉ là bị trật nhỏ, uống thuốc đúng liều mấy ngày là khỏe lại.
Nhưng suy cho cùng cũng là bị trật chân, đi đường không tiện lắm.
Hôm sau về lại thành phố An, cô gần như để Kiều Trạch dìu xuống máy bay.
Từ Gia Diên đến đón cô, đứng ở ngay đại sảnh bên ngoài, cô vừa xuống máy bay, điện thoại vừa bật lên, thì anh đã gọi đến cho cô.
Cúp điện thoại, Lộ Miểu xoay người nhìn Kiều Trạch: "Anh tôi đến đón rồi, tôi có chút chuyện, không về trước được, anh có thể xách giùm vali của tôi về được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro