Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 10

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Nhan Linh không thể từ chối nổi sự nài nỉ không ngừng của Tư Kỳ, cuối cùng đành đồng ý.Cô vừa đặt điện thoại xuống, đang định lấy chiếc cốc đi vào phòng trà pha chút cà phê để tỉnh táo, thì Viên Viên ngồi cạnh đột ngột ghé lại gần, hỏi có phải vừa nãy cô đang nhắn tin với bạn trai không.Nhan Linh: “Không phải, là bạn tôi thôi.”Viên Viên: “Vậy là cô có bạn trai rồi?”Vừa nãy cô cũng không phủ nhận câu hỏi kia.Viên Viên vẫn liên tục nhìn Nhan Linh chằm chằm, nhất định muốn biết câu trả lời, trên mặt cô ấy ghi rõ chữ “Mau khai thật đi”.Nhan Linh không muốn lừa cô ấy nên gật đầu.Có được đáp án của cô, Viên Viên đau lòng mà nói: “Sao ai cũng có bạn trai chỉ có mình tôi là không thế!”Tổ phiên dịch của họ có năm người, lớn tuổi nhất là Triển Văn đã là ông bố hai con, ba người còn lại thì đều đang hẹn hò.Chỉ có Viên Viên, mãi là một FA chính hiệu.Khó khăn lắm mới có một cô gái gia nhập nhóm, Viên Viên thấy Nhan Linh từ khi đi làm đến giờ đều tập trung vào công việc, không giống những người khác cứ luôn miệng nhắc đến bạn trai, nên cô ấy tưởng rằng Nhan Linh cũng giống mình, đều là người độc thân.Không ngờ, hóa ra trong hội độc thân vẫn chỉ có mỗi cô.Viên Viên đột nhiên nói với vẻ nghiêm trọng: “Có khi nào là Tổng Giám đốc Thịnh của chúng ta không nhỉ?”Ngày Nhan Linh phỏng vấn, đã có tin đồn rằng Thịnh Tây Vũ vừa chia tay đã lập tức chú ý đến người phiên dịch mà mình mới tuyển.Cô vừa đi làm đã bị anh ta gọi vào phòng riêng suốt nửa ngày trời, hôm qua còn giữa bàn dân thiên hạ ở căn-tin mà ngang nhiên bắt chuyện.Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng hiểu.“Không phải đâu.” Nhan Linh phủ nhận ngay, không hiểu sao họ lại nghĩ như vậy.Hóa ra tin đồn cứ thế mà lan truyền, truyền từ người này sang người kia, cuối cùng biến thành thế này đây.Viên Viên vỗ vai cô, mặt đầy tán thưởng: “Có vẻ cô rất kiên định nhỉ, bạn trai cô chắc chắn là đối xử rất tốt với cô.”Trừ chuyện lăng nhăng ra, với ngoại hình và gia thế của Thịnh Tây Vũ, mấy ai sánh bằng được.Nhan Linh không biết phải giải thích thế nào, lời đến miệng lại thôi, không nói thêm gì.“Nhưng hình như tôi chưa từng nói ra, sao cô lại biết được?” Nhan Linh hỏi.Viên Viên: “Trần Húc bên bộ phận kỹ thuật nói cho tôi đấy.”Nhan Linh vừa từ chối cậu ta xong, ngay sau đó Trần Húc đã đi thông báo khắp nơi, đánh tan mơ tưởng của những người khác.Nhan Linh cũng chẳng để tâm, cậu ta nói ra cũng tốt, sau này đỡ phải phiền phức.—Chuyện Nhan Linh có bạn trai nhanh chóng lan truyền khắp công ty Thịnh Thị.“Chẳng phải cậu nói sẽ không công khai sao, sao giờ cả công ty đều biết hết rồi?”Thịnh Tây Vũ nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa trong văn phòng mình xem tài liệu, giọng điệu trêu chọc.Trong công ty có tin tức gì là mới nhất thì nhóm thư ký của Thịnh Tây Vũ biết trước, không bao giờ giấu anh ta được.Vài ba câu của anh ta có thể khiến chị em phấn khích, vui vẻ tiết lộ tất cả.Trần Trạc Thanh lật giở những điều khoản trong hợp đồng, không ngẩng đầu lên, giọng nói hờ hững: “Biết thì biết thôi.”Thịnh Tây Vũ dựa lưng vào bàn làm việc, tay vuốt cằm làm bộ suy tư: “Nhưng mà hình như họ chưa biết người đó là cậu, còn khuyên tôi đừng buồn nữa.”Nực cười thật, anh ta buồn cái gì chứ.Người nên buồn phải là Trần Trạc Thanh kìa, là bạn trai chính thức nhưng tên lại không thể công khai.“Nhưng mà cô nàng phiên dịch ấy quả thực xinh đẹp, chẳng lẽ họ nghĩ là tôi…”Thịnh Tây Vũ còn chưa nói hết câu, giây tiếp theo, chiếc kẹp hồ sơ màu xanh trên tay Trần Trạc Thanh đã bay thẳng về phía anh ta.Anh ta nhanh tay lẹ mắt đón được, lớn tiếng hỏi Trần Trạc Thanh có phải muốn mưu sát mình không.Trần Trạc Thanh: “Tôi thấy cậu nhàn rỗi quá đấy, hợp đồng tự xem đi.”“Không nói nữa không nói nữa, tôi biết rồi.” Thịnh Tây Vũ nhìn sắc mặt Trần Trạc Thanh lạnh lại, vội thay đổi thái độ, “Được được, không nói nữa.”Anh ta đặt tập hồ sơ sang một bên, không nhịn được lại hỏi: “Cậu thật sự thích cô ấy đến vậy sao?”“Ừ.”Câu trả lời chắc nịch không chút do dự của Trần Trạc Thanh vang lên.Thịnh Tây Vũ thở dài: “Trần Trạc Thanh, cậu tiêu đời rồi.”“Ừ.”Thịnh Tây Vũ: “…”Ừ cái đầu cậu đấy, sao giờ cậu ấy hoàn toàn giống như bị tình yêu làm cho mù quáng rồi.Thịnh Tây Vũ bĩu môi: “Cô ấy giống mối tình đầu của cậu đến mức nào cơ chứ?”Trần Trạc Thanh ngẩn người vài giây, theo bản năng đáp: “Sao cậu biết cô ấy không phải?”Thịnh Tây Vũ nghe xong thì sững sờ, cảm thấy khả năng lý giải của mình gặp vấn đề.“Ý… ý cậu là gì?”Lần này, Trần Trạc Thanh im lặng không nói.Muốn moi được lời từ miệng Trần Trạc Thanh thật sự quá khó khăn, Thịnh Tây Vũ chỉ có thể tự mình suy đoán điên cuồng.Ánh mắt nhìn thoáng qua anh, rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng trên người Trần Trạc Thanh. Nút cài áo được cài chặt đến tận trên cùng, che kín đáo phần xương quai xanh.Liên tưởng đến một vài chuyện, Thịnh Tây Vũ bỗng bừng tỉnh, giọng nói mang chút thăm dò và không dám tin: “Zero?”Zero là tên mà Trần Trạc Thanh dùng trên tất cả các tài khoản mạng xã hội.Ngay cả chiếc bút đặt làm riêng cũng khắc chữ này.Hóa ra bấy lâu nay mọi người đều nhầm, không phải ý nghĩa của số 0.Mà là “Linh” trong Nhan Linh.*Số 0 bên Trung đọc là LinhThịnh Tây Vũ chợt nhớ lại thời đại học.Hồi đó, vào một lần đêm Giao thừa, anh ta bận rộn với vai trò Chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc suốt mấy ngày trời, kết thúc buổi tiệc liền kéo cả đám bạn cùng phòng đi ăn mừng xả hơi.Tình cờ gặp người cùng câu lạc bộ, nói là có duyên, liền ghép bàn ăn chung.Thịnh Tây Vũ hỏi qua vài người bạn cùng phòng, thấy họ đều không có ý kiến gì mới đồng ý.Trong buổi đó có một cô em khóa dưới xinh xắn, từ lúc ngồi xuống đã nhắm trúng Trần Trạc Thanh, không ngừng tìm cách bắt chuyện.Nhưng cậu ấy chẳng thèm để ý, chỉ cúi đầu lặng lẽ uống bia.Khói bụi của quán ăn đường phố bao trùm xung quanh, dưới ánh đèn đường màu cam, đủ loại người qua lại không ngớt.Thiếu niên mặc đồ đen, quần đen, áo hoodie trùm đầu, đôi mày hơi hạ xuống, hàng mi dài và dày, diện mạo lãnh đạm, góc nghiêng hoàn mỹ không chút tỳ vết.Chỉ đơn giản ngồi đó mà dường như đã khác biệt với xung quanh, như có một bức tường ngăn cách vô hình.Vì im lặng không nói mà sinh ra vẻ nhu thuận hiếm có.Cô em khóa dưới kia chính là bị nét đối lập này của cậu hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, lòng dạ ngứa ngáy không yên.Đang định nói gì đó, thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động cắt ngang cuộc trò chuyện, hình như có người đang gây sự vì bị từ chối lời tán tỉnh.Thịnh Tây Vũ tình cờ nhìn sang, phát hiện đó là người mình quen nên lập tức bước tới giải vây.Anh ta nhanh chóng quay lại, bên cạnh còn có một cô gái tóc dài, mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, làn da trắng mịn.“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là em họ của tôi, Nghiêm Thiến.”Nghe đến họ “Nghiêm”, Trần Trạc Thanh như bừng tỉnh, toàn thân như vừa tìm lại được linh hồn, bất chợt ngẩng đầu lên.*Nghiêm với Nhan cùng âm là Yan nên Trần Trạc Thanh nhầmÁnh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của cô gái, đôi con ngươi đen láy của anh khẽ động, trong đó dường như lóe lên một tia cảm xúc khác biệt.Hiếm khi ánh mắt anh dừng lại ở một cô gái lâu như vậy.Cô em khóa dưới lúc nãy luôn tìm cách bắt chuyện với anh liền không vui, bộc trực nói: “Đàn anh này, sao anh lại nhìn chị Nghiêm Thiến mà không nhìn em vậy? Anh thích kiểu người như chị ấy à?”Nghiêm Thiến là đàn chị cùng ngành của cô ấy và cũng là thành viên trong cùng câu lạc bộ nhảy, nên hai người có quen biết nhau.Trần Trạc Thanh thu ánh mắt lại, rồi cúi đầu, đặt chai bia rỗng trong tay xuống bàn.Giọng anh khàn đặc như bị ngấm men rượu: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”Bây giờ anh cần rửa mặt cho tỉnh táo lại.Nhưng hành động vô thức né tránh này của anh lại khiến Thịnh Tây Vũ hiểu lầm, tưởng rằng cuối cùng anh đã có chút rung động.Trên đường về trường, Thịnh Tây Vũ bảo em họ mình dìu Trần Trạc Thanh.Vì anh ta nhận ra rõ ràng rằng Nghiêm Thiến cũng có ý với Trần Trạc Thanh.Nhưng tay Nghiêm Thiến vừa chạm vào Trần Trạc Thanh, lập tức bị anh né tránh: “Không cần, cảm ơn.”Nghiêm Thiến nhìn dáng đi lảo đảo của anh, ngập ngừng muốn dìu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Đàn anh, anh say rồi.”“Không cần.” Anh từ chối lần thứ hai.Thịnh Tây Vũ đứng bên thấy dáng người anh lảo đảo muốn ngã, liền nhanh chóng bước đến đỡ lấy: “Này người anh em, không sao chứ?”Trần Trạc Thanh khẽ lắc đầu, mái tóc ướt bên trán còn vương chút nước, làm gương mặt anh trông vừa lạnh lẽo vừa mệt mỏi, miệng anh thì thào: “Không phải cô ấy.”“Không phải cô ấy? Không phải ai cơ?”Thịnh Tây Vũ nghe thấy anh cứ lẩm bẩm mãi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền thừa cơ hỏi: “Là ánh trăng sáng của cậu phải không?”Trần Trạc Thanh khẽ nhếch môi, ngay khi Thịnh Tây Vũ tưởng mình sắp nghe được câu trả lời, anh hỏi lại: “Ánh trăng sáng, nghĩa là gì?”Thịnh Tây Vũ: “…”Thịnh Tây Vũ giơ tay chỉ lên, ra hiệu cho anh ngẩng đầu nhìn trời.Bầu trời đêm đen kịt, vầng trăng sáng tròn treo cao giữa không trung, rực rỡ lấp lánh, là nguồn sáng nổi bật nhất.Như thần thoại cổ đại Ai Cập, mặt trăng là thần thánh không thể chạm tới.“Ánh trăng, nghĩa là thứ mà chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể với tới.” Thịnh Tây Vũ nói.Thứ mà chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể với tới.Câu này như cắm sâu vào tim Trần Trạc Thanh.Trần Trạc Thanh nhếch môi cười, mang theo chút tự giễu: “Đúng vậy.”Cô ấy là vầng trăng sáng mà anh không thể với tới.Khi đó Thịnh Tây Vũ mới hiểu rằng, người bạn mà trong mắt anh luôn cao ngạo, cốt cách vững vàng như Trần Trạc Thanh cũng có lúc tự ti như thế.—Người ta thường nói, không nghe lời người lớn, ắt sẽ chịu thiệt ngay trước mắt.Những lời của Thư Vân sáng nay còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết, quả nhiên tối nay trời mưa.Nhan Linh vì phải xem tài liệu về cuộc gặp khách hàng ngày mai nên ở lại làm thêm một chút, khi ra ngoài thì trời đã tối đen.Bầu trời như vẩy mực, đen không thấy đáy, những hạt mưa li ti từ bốn phía trút xuống, bắn tung tóe thành từng giọt nước trên mặt đất.Nhan Linh giơ tay vẫy mấy chiếc taxi đều không có xe nào dừng lại, trong xe đã chở đầy khách.Trời mưa quả thật rất khó bắt xe, nhất là vào buổi tối.Lúc này, Thư Vân gửi tin nhắn hỏi cô có phải không mang ô không, để bà mang tới cho.Nhan Linh nghĩ đến sức khỏe của Thư Vân, không muốn bà một thân một mình đi ra ngoài vào đêm khuya vì rất nguy hiểm, bèn nói đã mượn ô của đồng nghiệp, lát nữa sẽ bắt xe về.Tin nhắn vừa gửi xong, từ xa truyền đến một luồng ánh sáng.Trong chớp mắt, màn mưa được nhuộm sáng, ánh sáng chói lóa khiến Nhan Linh khẽ nghiêng đầu.Mở mắt ra lần nữa, cô nghe thấy tiếng cửa xe mở.Như có linh cảm, cô nhìn về phía người đàn ông bước ra từ chiếc xe đó.Tỷ lệ vai và eo hoàn hảo, sơ mi trắng quần tây đen, mặc trên người anh toát lên phong cách riêng, thanh lịch mà lạnh lùng.Bàn tay gầy guộc, trắng ngần nắm chặt chiếc ô đen, sắc màu tương phản mãnh liệt, như hai cực đen trắng hòa quyện.Đôi giày dưới chân giẫm lên vũng nước, từng bước thẳng tiến về phía cô.Khi anh đến gần, tiếng mưa tí tách bị ngăn lại dưới tán ô, giọt nước chầm chậm lăn dọc theo mặt ô, để lại vệt nước mờ, Nhan Linh lập tức được bao bọc trong một khoảng không gian an toàn.Người đứng trước mặt cô là Trần Trạc Thanh.Nhan Linh ngước khuôn mặt trắng ngần nhìn anh, đôi mắt hạnh long lanh như phủ sương, phản chiếu bóng hình anh trong đó.Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim cô chợt dậy sóng.“Không mang ô à?”Vừa mở miệng, không khí liền tan vỡ, anh hỏi một câu thừa thãi.Nhan Linh đưa hai tay ra, mắt hơi cụp xuống, bất đắc dĩ nói: “Không rõ ràng sao.”Có ô thì cô đã chẳng ngốc nghếch đứng đây đợi rồi.Trần Trạc Thanh cúi người lại gần, rút ngắn khoảng cách với cô, nghiêng đầu để chiều cao hai người có thể ngang nhau.Lúc này, anh có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.Trong tình cảnh này, anh vẫn giữ được sự lịch thiệp với cô, nhẹ giọng hỏi: “Để anh đưa em về nhà nhé?”Nhan Linh nghe ra trong giọng anh có chút ý vị như đang cầu xin.Sự im lặng của cô khiến Trần Trạc Thanh tưởng là từ chối, anh nhanh chóng che giấu nỗi thất vọng dưới đáy mắt, giọng điệu vẫn bình thường: “Nếu không tiện thì anh sẽ ở đây chờ xe cùng em.”Lúc này Nhan Linh mới hiểu tại sao anh lại nói như vậy.Anh đang cho cô quyền lựa chọn, để cô tự quyết định.Rõ ràng là người giúp đỡ là anh, nhưng người sợ bị từ chối cũng là anh.Có vẻ như đối với cô, anh luôn duy trì một khoảng cách vừa vặn.Nhan Linh khẽ mỉm cười, bất chợt bước tới một bước nhỏ, chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người, mũi giày cao gót màu đen của cô khẽ chạm vào đôi giày da của anh.Nhận ra hành động chủ động tiến tới của cô, tay Trần Trạc Thanh đang nắm cán ô siết chặt lại.Trong màn mưa, hàng ngàn sợi bạc từ trên trời rơi xuống, bóng dáng đôi nam nữ dưới tán ô một cao một thấp, ăn mặc đều chỉnh tề với màu đen trắng, khí chất nổi bật, vô cùng hòa hợp.Làn váy của cô bị gió thổi nhẹ, dính chút nước mưa, khẽ lướt qua ống quần anh.Trái tim Trần Trạc Thanh cũng khẽ lay động theo.Bên tai anh vang lên giọng nói ngọt ngào của cô:“Được thôi, anh đưa em về đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0