Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 15

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

“Khụ—” Một tiếng ho khẽ phá tan bầu không khí mập mờ vừa rồi. Nhan Linh bừng tỉnh, lập tức rút tay lại, bối rối. Bàn tay Trần Trạc Thanh khẽ hụt hẫng trong không trung, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao liếc sang Thịnh Tây Vũ ở phía đối diện. Thịnh Tây Vũ trừng mắt nhìn lại, khó chịu ra mặt.Anh ta thật sự không chịu nổi cái vẻ bình thản của Trần Trạc Thanh, ít nhất cũng phải để ý đến tình huống chứ.Chẳng lẽ không thấy cô gái nhỏ người ta đã đỏ bừng cả mặt rồi sao? Nhưng Trần Trạc Thanh vẫn thản nhiên như không, còn hỏi Nhan Linh: “Em lau sạch rồi chứ?” Nhan Linh gật đầu qua loa: “Ừ… Ừm.” Anh bật cười khẽ: “Em còn chẳng nhìn anh.” Nhan Linh: “…” Cô nghi ngờ rằng anh cố tình trêu chọc mình.Điều chỉnh cảm xúc một chút, cô quay sang đối diện với khuôn mặt của anh, nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự mà không để lộ răng: “Sếp Trần, tôi đã lau sạch rồi.” Trần Trạc Thanh phối hợp: “Cảm ơn cô Nhan.” Nhan Linh: “Không có gì.” Điện thoại của Nhan Linh rung lên thông báo lịch trình công việc.Nhìn thời gian trên màn hình, cô nhắc Thịnh Tây Vũ người vẫn đang vui vẻ xem kịch: “Tổng giám đốc Thịnh, muộn rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.” Chiều nay họ có cuộc gặp với đối tác người Pháp, vừa khéo đang có mặt ở Thanh Thành nên hẹn gặp mặt Thịnh Tây Vũ. Thịnh Tây Vũ nhếch môi cười, bắt chước giọng điệu của Trần Trạc Thanh khi nãy: “Cảm ơn cô Nhan đã nhắc nhở.” Nhan Linh: “…” Hai người này quả thật rất hợp nhau. Không buồn đáp lại thêm, cô đứng dậy lấy cớ vào nhà vệ sinh để tạm tránh đi. —Nhan Linh không ngờ lại gặp người quen khi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Một chàng trai trẻ rạng rỡ và điển trai, tầm hơn hai mươi tuổi, ngạc nhiên gọi cô: “Chị?” “Chị về nước từ bao giờ vậy?” Là con trai của chú hai của cô, em họ Nhan Sâm. Nhan Linh đáp: “Hai tuần trước.” Nhan Sâm: “Chị về Thanh Thành thăm ông bà à?” Nhan Linh: “Công việc.”Nghĩ đến việc Nhan Sâm còn chưa biết cô làm việc trong nước, cô giải thích đơn giản: “Chị vừa tìm được việc ở Thâm Thành, lần này đi công tác cùng sếp.” Nhan Sâm: “Vậy chị sẽ ở lại trong nước luôn à?” Thấy Nhan Linh gật đầu khiến Nhan Sâm càng vui hơn: “Ông bà chắc chắn sẽ rất vui, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi!” Nhan Linh nhớ rằng Nhan Sâm đã tốt nghiệp, nên hỏi hiện tại cậu đang làm gì. Cậu gãi đầu cười ngượng: “Em chỉ làm việc lặt vặt ở công ty của bác thôi.” Nhan Linh nghe nhắc đến ba mình liền chuyển đề tài: “Em vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.” Nhan Sâm cười tươi: “Ý chị là không đẹp trai hơn à?” Nhan Linh cố nén cười, gật đầu đồng tình: “Có đẹp trai hơn.” “Nhan Sâm!” Một giọng nữ truyền từ phía sau Nhan Linh, giọng nói bất mãn.“Cục cưng!” Nhan Sâm nhận ra giọng của bạn gái mình nên vẫy tay. Bạn gái cậu thấy cậu đi vệ sinh lâu chưa trở lại nên tưởng có gì xảy ra, ra ngoài tìm cậu.Không ngờ lại thấy cậu đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái khác, khiến cô ta bồn chồn không yên. “Chị, giới thiệu với chị.” Nhan Sâm nắm cổ tay của cô gái, kéo đến trước mặt nhan Linh, “Bạn gái em, Phương Tử Hân.”Nghe thấy tên này, biểu cảm ucả Nhan Linh thay đổi, ánh mắt dừng trên người Phương Tử Hân.Phương Tử Hân thì sững sờ, không thể tin nổi khi thấy Nhan Linh. Nhan Sâm: “Tử Hân, đây là chị họ của anh, Nhan Linh.”Nhan Linh: “Bọn chị quen nhau.”Nhan Sâm ngạc nhiên nhìn về phía bạn gái mình: “Hai người quen nhau à?” Phương tử Hân không trả lời, chỉ nhìn Nhan Linh.Nhan Linh không nhìn lại, chỉ đáp gọn: “Học cùng cấp ba.”Nói ngắn gọn chứ không nói gì thêm.Hai người đang ôn chuyện thì bị cắt ngang, Nhan Linh còn công chuyện liền tạm biệt Nhan Sâm: “Chị còn có việc, lần sau nói tiếp nhé.”Nhan Sâm: “Vâng.”Đến khi Nhan Linh đi rồi, Nhan Sâm lại hỏi bạn gái: “Trùng hợp ghê nhỉ, em với chị họ anh là bạn học cấp 3, có duyên thật.”Phương tử Hân gật đầu, trong lòng lại hụt hẫng.Nhan Sâm, Nhan Linh.Sao lại có thể trùng hợp như vậy.Không ngờ cô lại là chị họ của Nhan Sâm—Khi đi vệ sinh quay lại, Nhan Linh thấy bàn của họ đã vắng gần hết, chỉ còn Trần Trạc Thanh ngồi đó.Dáng vẻ anh thẳng tắp và thư thái. Anh không dùng điện thoại, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Hai người Thịnh Tây Vũ và Lương Cao đang đnưgs gần cửa sổ hút thuốc.Nhan Linh lại gần, anh dường như phát hiện ra. Sau khi thấy cô, anh định đứng dậy như có người ngăn lại.Một người phụ nữ từ bàn kế bên chú ý đến anh từ lúc bước vào.Người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, khí chất nổi bật, có vẻ cao quý.Thấy anh đứng dậy định rời đi, cô ta lấy hết can đảm tiến đến hỏi xin liên lạc. Trần Trạc Thanh bình tĩnh lắng nghe, không từ chối ngay mà liếc về phía Nhan Linh như ra hiệu cầu cứu. Nhan Linh bắt gặp ánh mắt ấy, nhưng không có ý định giúp. Cô chỉ đứng yên, khoanh tay sau lưng, nhếch môi cười thú vị. Ngoài động tác này ra thì không còn hành động gì khác.Trần Trạc Thanh hiểu rằng cô không định ra tay. Anh đành tự mình từ chối: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.” Cô gái đó “A” lên một tiếng, cảm giác mất mát.Nhưng nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, cô ta không muốn từ bỏ, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, cũng có thể liên lạc làm bạn bè cũng được mà.”Trước kia cô ta cũng đa xtừng gặp những người đàn ông đã có bạn gái, nhưng người ta cũng sẽ kết bạn với cô ta.Cô ta rất tự tin vào vẻ ngoài của chính mình.Nhưng người đàn ông trước mặt này vẫn không đồng ý, cự tuyệt như cũ.“Không tiện. Tôi không muốn bạn gái mình ghen.” Anh nói không muốn bạn gái mình ghen, chứ không phải nói rằng bạn gái anh sẽ ghen.Vấn đề là ở anh.“Xin phép.”Anh không để cô ta tiếp tục câu chuyện, trước khi rời đi còn cầm theo chiếc túi xách nữ đặt bên cạnh.Dây xích bạc của túi quấn vào cổ tay anh một vòng, như ngầm khẳng định sự sở hữu.Nhan Linh vừa định quay người bước đi thì cảm nhận được một bàn tay giữ chặt vai mình.Cô không kịp giữ thăng bằng, nửa người đổ vào vòng tay anh.Mùi tuyết tùng nhè nhẹ lướt qua chóp mũi, khiến cô bất giác khẽ hít vào. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo đầy vẻ khó hiểu.Thấy cô không có ý phản kháng, Trần Trạc Thanh siết nhẹ tay trên vai cô, ôm cô bước về phía cửa ra vào.“Bạn gái, giúp anh tí nhé.” Anh nói tỉnh bơ như thể đó là điều hiển nhiên.Nhan Linh thoáng quay đầu lại, thấy người phụ nữ ban nãy vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo họ không rời.Nhan Linh lập tức hiểu ra, cuối cùng thì cô vẫn phải giúp anh.Cô phối hợp bước theo anh, vừa đi vừa lẩm bẩm:” Sếp Trần nhớ trả tiền phí xuất hiện đấy.”Câu nói mang đầy tính công việc, như thể cô đang làm vì trách nhiệm.“Được rồi, cô Nhan.”Nhan Linh: “…”*Buổi gặp gỡ đối tác chiều đó diễn ra rất suôn sẻ.Nhan Linh đã chuẩn bị kỹ lưỡng tài liệu, nắm rõ từng chi tiết, giải đáp thắc mắc của đối tác một cách thuyết phục.Vẻ ngoài nổi bật cùng năng lực chuyên nghiệp của cô để lại ấn tượng sâu sắc với vị doanh nhân người Pháp, đến mức ông không tiếc lời khen ngợi.Sau cuộc họp, Thịnh Tây Vũ mời mọi người đi ăn tối ở gần đó.Trong lúc dùng bữa, một vài người bạn của anh ta ở Thanh Thành gọi điện rủ đến dự tiệc sinh nhật.Thịnh Tây Vũ giao thiệp rộng, bạn bè khắp nơi, bây giờ cũng không còn hcuyện công việc nữa nên anh ta vui vẻ nhận lời tham dự.Trước khi đi còn hỏi Trần Trạc Thanh có muốn tham gia cùng không.Trần Trạc Thanh không thích chỗ đông người, nói rằng mình phải về khách sạn nghỉ ngơi.Biết tính anh không thích tiệc tùng đêm, Thịnh Tây Vũ không ép. Anh ta quay sang nhìn Nhan Linh, cười tươi: “Cô nàng phiên dịch, có muốn ra ngoài đi chơi với tôi không?”Nhan Linh chưa kịp đáp lời thì cổ tay cô đã bị ai đó giữ lại, kéo cô ra sau.Bóng lưng rộng lớn của Trần Trạc Thanh chắn trước mặt, che khuất hoàn toàn ánh nhìn của Thịnh Tây Vũ.Anh hiểu rõ ý định của Thịnh Tây Vũ, biết anh ta chỉ đang tìm cách kéo mình đi, nên gương mặt anh tối lại, giọng trầm xuống: “Cô ấy không đi.”Thịnh Tây Vũ: “Tôi đâu có hỏi cậu.”Thịnh Tây Vũ cố chen qua để nói chuyện với Nhan Linh, nhưng Trần Trạc Thanh đứng vững như tượng đá, không hề nhúc nhích.Lúc này Trần Trạc Thanh mới chợt nhận ra mình đã tự ý quyết định mà chưa hỏi ý kiến Nhan Linh.Anh quay lại nhìn cô, giọng điềm đạm: “Em muốn đi không?”Nếu cô muốn đi, anh sẵn sàng đi cùng cô. Nhan Linh lắc đầu: “Không thích lắm.” Cả ngày nay cô đã ở ngoài, cảm thấy hơi mệt và chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi. Trần Trạc Thanh nhìn sang Thịnh Tây Vũ, thái độ chuyển hẳn từ hờ hững sang dứt khoát, đầy tự tin nói bốn chữ: “Cô ấy không đi.” “Biến đi.” Thịnh Tây Vũ: “…” Cái người này trở mặt nhanh thật.Cuối cùng, Trần Trạc Thanh cử trợ lí là Lương Cao của mình đi theo.Chủ yếu là sợ cái tên Thịnh Tây Vũ uống nhiều rồi anh phải tới đón, cứ cho người đi theo cậu ta là được.Chiếc xe của họ phải đưa Thịnh Tây Vũ đi, nên Trần Trạc Thanh và Nhan Linh đành bắt taxi về khách sạn. Hai người đứng bên lề đường đợi xe. Gió đêm nhẹ lướt qua, nhiệt độ giảm nhiều so với ban ngày. Nhan Linh bất giác hắt hơi.Cô hít mũi, giây tiếp theo có sự ấm áp truyền từ sau lưng đến. Trần Trạc Thanh tháo chiếc áo vest của mình và khoác lên vai cô từ phía sau.Anh không nói gì, chỉ cúi xuống kéo vạt áo lại cho gọn, cẩn thận bao bọc cô trong lớp vải ấm áp. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gương mặt Trần Trạc Thanh hiện rõ với từng đường nét sắc sảo và lạnh lùng.Nhan Linh ngước mắt lên, ánh mắt của hai người chạm nhau.Trong đôi mắt đen sâu của Trần Trạc Thanh, phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô, rõ ràng và sáng tỏ. Dường như mỗi khi nhìn cô, ánh mắt anh đều mềm mại đến lạ. Giữa những tiếng ồn ào của dòng xe qua lại và tiếng trò chuyện râm ran, cả hai đứng im, lặng lẽ nhìn nhau. Bỗng một giọng nam trầm ổn vang lên từ phía xa: “Linh Linh.” Nghe giọng quen thuộc đó, Nhan Linh khẽ sững người. Cô nhìn qua vai Trần Trạc Thanh, thấy một chiếc Rolls-Royce đỗ bên lề từ lúc nào.Cửa kính phía sau hạ xuống, để lộ gương mặt người đàn ông với dáng vẻ chững chạc, khí chất uy nghiêm. Ông mở cửa xe bước xuống, âu phục trên người gọn gàng, từng động tác đều toát lên vẻ lịch lãm và quyền uy. Sau khi nói với trợ lý vài câu, ông tiến thẳng về phía hai người.Thấy biểu cảm của Nhan Linh thay đổi, Trần Trạc Thanh cũng quay đầu nhìn. Chỉ một ánh mắt, anh đã nhận ra người đàn ông ấy. — Chủ tịch Tập đoàn Hoa Nhan, Nhan Túc. “Ba.” Giọng cô bình thản, không lộ vẻ gì ngạc nhiên hay vui mừng trước sự xuất hiện của ông. Nhan Túc: “Con về Thanh Thành từ khi nào?” Nhan Linh: “Sáng nay ạ.” Nhan Túc: “Về cũng không báo một tiếng?” Nhan Linh: “Con đi công tác.” Những câu hỏi đáp ngắn gọn, khách sáo, như thể giữa hai người có khoảng cách vô hình. Ánh mắt Nhan Túc chuyển sang Trần Trạc Thanh, chứa đựng sự dò xét, dường như muốn hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và con gái mình. Khi xe lướt qua, trợ lý của Nhan Túc đã nhắc khẽ: “Thưa chủ tịch, hình như đó là cô chủ.”Từ xa, ông đã thấy Trần Trạc Thanh khoác áo cho Nhan Linh, hành động thân mật mà không cần nói thành lời. Trần Trạc Thanh đối diện với ánh mắt dò xét của Nhan Túc, cúi người chào và chủ động giới thiệu: “Chào chủ tịch Nhan, tôi là Trần Trạc Thanh.” Nhan Túc không nhận ra mặt Trần Trạc Thanh, nhưng cái tên này thì ông biết. — Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thịnh Thị.Nhiều năm nay, ông nghe không ít lời đồn về Trần Trạc Thanh, có khen, có chê.Nhưng tất cả đều công nhận rằng một người ngoài như Trần Trạc Thanh có thể leo đến vị trí này thì tuyệt đối không phải dạng tầm thường. Nhan Túc bắt tay với anh, giữ đúng ba giây rồi buông ra.“Cậu biết tôi?” Trần Trạc Thanh: “Danh tiếng của chủ tịch Nhan đã vang xa, tôi từ lâu đã ngưỡng mộ.” “Tôi cũng nghe nhiều về cậu.” Trọng điểm nằm ở câu sau, “Phó tổng của Thịnh Thị mà.” Ông không hỏi thẳng mối quan hệ giữa anh và Nhan Linh, vì trong mắt ông, người đàn ông này chưa đủ quan trọng. Ông nói: “Cậu có thể cho tôi mượn Linh Linh một lát không? Tôi muốn nói chuyện với con bé.” Trần Trạc Thanh nghe ra sự xa cách và lạnh nhạt trong giọng điệu của Nhan Túc. Anh liếc sang Nhan Linh, thấy dáng vẻ cô nhỏ bé trong áo vest của mình, rồi khẽ đề nghị: “Ngoài này gió lớn. Gần đây có quán cà phê, hai người vào đó ngồi cho thoải mái hơn.” —Trong quán cà phê yên tĩnh, tiếng violin nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, mấy chậu cây xanh được đặt trang nhã quanh góc tường. Nhan Linh và Nhan Túc ngồi cạnh cửa sổ, nhân viên phục vụ mang ra hai tách latte nóng. Ly còn lại trên khay là để cho người đàn ông anh tuấn ngồi góc kia.Người phục vụ cảm thấy kì lạ, dù ba người cùng vào, nhưng mỗi người lại ngồi cách biệt, tạo nên một khung cảnh kỳ lạ. Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu xuống mặt sông, nhưng Nhan Linh không mấy quan tâm. Cô chỉ ngồi đó, ánh mắt dán vào chiếc khăn trải bàn, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhan Túc hỏi han cô vài câu về cuộc sống, cô đáp qua loa. Nhan Túc nhìn ra vẻ vô tâm của cô nhưng ông không để tâm, sau khi nói những thứ quan trọng xong ông nói một câu: “Ông bà nội nhớ con lắm. Ngày mai về nhà ăn cơm với mọi người đi.” Lời của ông giống hệt tin nhắn từng gửi cho cô.Vẫn mang giọng điệu thông báo hơn là đề nghị. Nhan Túc từ trước đến nay luôn quen ra lệnh, kể cả với con gái mình. Ánh mắt Nhan Linh thoáng dao động, giọng cô nhẹ nhàng cất lên: “Sáng mai con phải về rồi.” Nhan Túc: “Xin nghỉ nửa buổi, chiều đi cũng được.” Thấy cô im lặng, ông đổi giọng: “Con đã ở Thanh Thành rồi cũng không muốn gặp mọi người sao?” Nhan Linh khẽ cắn môi, trong lòng lưỡng lự.Thực ra cô đã tính chờ lúc ông không ở nhà rồi mới đến thăm ông bà. Nhưng giờ Nhan Túc biết cô đang ở đây, chắc chắn ông sẽ đợi ở nhà. Nhan Túc uống một ngụm cà phê, nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng nhưng sắc bén hỏi: “Con không muốn gặp ba đúng không?” “Đúng vậy.” Nếu ông đã hỏi thì Nhan Linh cũng không có phủ nhận.Nhan Túc: “Con đang trách ba.” Nhan Linh: “Đúng vậy.” Nhan Túc nghe hai câu khẳng định liên tiếp của con gái, nhưng trên gương mặt ông không có biểu hiện gì thay đổi. Giọng ông vẫn bình thản như đang kể lại một sự thật: “Năm xưa là mẹ con đề nghị ly hôn.” “Nói thử xem, con trách ba vì chuyện gì?” Nhan Linh khẽ siết chặt tay mình, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt là ba cô.Trách ba quá lạnh nhạt, quá vô tình.Đúng thật là cuộc hôn nhân ban đầu của Nhan Túc và Thư Vân là vì liên hôn.Ông cần quyền lực, còn mẹ cô muốn có một cuộc hôn nhân ổn định để làm yên lòng bố mẹ. Lúc ấy Thư Vân chỉ vừa mới tốt nghiệp, yêu thích nhảy múa, nghĩ rằng với một gia đình vững vàng, bà có thể tự do theo đuổi đam mê nghệ thuật mà không bị thúc ép chuyện gia đình. Cuộc gặp mặt đầu tiên diễn ra chóng vánh, chỉ ngày hôm sau, họ đã đi đăng ký kết hôn.Đám cưới được tổ chức long trọng, mời đủ mọi nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh lẫn chính trị. Không lâu sau, Nhan Linh ra đời.May mắn là nhà họ Nhan không quá coi trọng chuyện con trai hay con gái, miễn là đứa trẻ khỏe mạnh.Do vấn đề sức khỏe nên Thư Vân không sinh thêm đứa con nào khác. Chỉ là sau một khoảng thời gian chung sống Thư Vân không khỏi có tình cảm với người đàn ông này.Nhan Túc tuấn tú, lại tài năng, điều kiện gia đình bản thân ưu tú, có không ít người để ý ông.Sau khi kết hôn với Thư Vân nhưng vẫn tôn trọng nhau như khách, mà không hề có quan hệ ngoài luồng, tuy không có chuyện gì nhưng cũng không đối xử tệ với bà.Vì sinh cho ông một đứa con, tình cảm trong mẹ cô từng chút nảy nở.Nhưng trong mắt Thư Vân lúc đó chỉ có khiêu vũ, không ngờ răng bà đã có tình cảm với Nhan Túc.Nhưng ông không yêu bà.Thế giới của ông chỉ xoay quanh tiền bạc và quyền lực. Vốn ông chính là một thương nhân không có tình cảm.Mẹ cô từng do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ly hôn vì nhận ra ông không thể cho bà thứ tình cảm mà bà khao khát.Một tình yêu tương đồng từ hai phía.Ông đã nói thẳng với bà: “Anh không thể cho em những thứ đó.” Hai người cưới nhau không vì tình yêu, và khi sự cân bằng trong mối quan hệ bị phá vỡ, người chịu tổn thương luôn là Thư Vân.Một người khi đã được quá nhiều thì sẽ càng tham.Bà không muốn tiếp tục yêu một người đàn ông không yêu mình. Nếu vậy thì sẽ thật đáng buồn.Lúc hai người định ly hôn, người nhà đã khuyên bảo Thư Vân rất nhiều, bảo bà suy nghĩ lại đừng xúc động quá như vậy.Khi đó, gia tộc họ Thư đã không còn hưng thịnh.Ông ngoại cô qua đời vì bệnh tật, ba của mẹ cô đột ngột ra đi khiến nhà mất đi chỗ dựa.Mấy người con trai cũng không khấm khá gì.Mọi người đều kỳ vọng bà giữ vững cuộc hôn nhân này để đảm bảo cuộc sống sung túc. Nhưng Thư Vân vẫn ký vào tờ giấy ly hôn. Nhan Túc không hề níu kéo. Ông nhanh gọn chia tài sản cho bà, đủ để bà sống thoải mái cả đời.Mẹ cô cũng nhận số tiền đó mà không chút lưỡng lự, vì cho rằng đó là cái giá ông phải trả cho cuộc hôn nhân này. Ngay sau ly hôn, bà sang nước ngoài nghỉ ngơi.Đáng tiếc, một tai nạn ô tô đã cướp đi đôi chân của bà và chấm dứt sự nghiệp múa.Cuộc đời bà tuột dốc không phanh.Nhưng bà không báo cho Nhan Túc, vì không muốn dùng sự bất hạnh này níu kéo một cuộc hôn nhân thất bại. Bởi bà cũng có lòng tự trọng của mình.Nhưng Nhan Linh thì không thể mạnh mẽ như mẹ. Khi Thư Vân phải ký giấy chấp thuận cắt bỏ đôi chân, chính Nhan Linh là người ký thay trên tờ giấy phẫu thuật. Ngày đó, cô ngồi chờ đợi trên băng ghế bệnh viện, lo sợ từng giây từng phút. Trong lúc đó, cô tình cờ nghe thấy vài người nói về ba mình.Bọn họ nói Tập đoàn Hoa Nhan lại vừa hoàn tất một vụ mua bán lớn. Thương vụ thành công vang dội.Cô đoán chắc ba cô lại hoàn thành một dự án nào đó.Trong giây phút ấy, Nhan Linh cảm thấy vô cùng cay đắng. Mẹ cô đang vật lộn trong phòng phẫu thuật, giữa lằn ranh sinh tử, còn ba cô thì hưởng thụ niềm vui chiến thắng trong công việc. Khi ca phẫu thuật kết thúc, Nhan Linh vào thăm Thư Vân. Nhìn chiếc gối dưới đầu mẹ vẫn còn ướt đẫm.Cô hiểu rằng mẹ đã khóc cả đêm. Nhưng Thư Vân trước mặt Nhan Linh vẫn tỏ ra mạnh mẽ.Không than vãn, không trách móc, chỉ ăn uống và nghe lời bác sĩ như thể cuộc sống chẳng có gì thay đổi. Nhan Linh không thể chấp nhận được sự tương phản đó — mẹ cô đau đớn, còn ba cô dửng dưng ở một nơi xa. Cô biết Nhan Túc không sai.Chỉ là ông không yêu Thư Vân.Nhưng cô vẫn không thể thôi trách móc ông vì sự vô tình ấy. Có những đêm khuya, Nhan Linh đã từng hỏi mẹ: “Mẹ có hối hận không?” Thư Vân: “Không hối hận.” Bà không hối hận vì đã ly hôn, cũng không hối hận vì từng yêu Nhan Túc.–Trong vài năm gần đây, mỗi tháng Nhan Túc đều chuyển một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng của Nhan Linh, như là tiền sinh hoạt phí của một người ba dành cho con gái mình.Tiền bạc của ba và tình thương của mẹ, dường như cô không thiếu gì cả.Việc ba mẹ ly hôn đối với cô, với tư cách là con gái, trông như chẳng có ảnh hưởng gì lớn lao.Nhưng rốt cuộc vẫn có những thứ đã thay đổi.Giống như bây giờ, cô rất khó để cảm thấy trọn vẹn niềm vui khi đến nhà ông bà nội dùng bữa.Nhan Túc hỏi cô rằng liệu cô có trách ông điều gì không, cô muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng nhưng lại không thốt nên lời.Trách ba không yêu mẹ con?Trách ông nhiều năm qua không hề quan tâm đến đứa con gái của mình?Nhan Túc khẽ thở dài: “Ba biết ba không phải là một người ba tốt.”Nhan Túc không hề biết những gì đã xảy ra với Thư Vân ở nước ngoài, chỉ đơn thuần cảm thấy có lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người ba với cô.“Nhưng ông bà nội của con vẫn luôn nhớ con. Họ đã lớn tuổi rồi, mong muốn con về thăm họ.”Nhan Túc biết Nhan Linh là một đứa trẻ hiếu thảo, nên ông nhắc đến ông bà để khuyên cô.Sau khi ly hôn với Thư Vân, trong những năm qua, Nhan Túc không tái hôn, ông chỉ có mỗi một đứa con gái là Nhan Linh.Chưa kịp để Nhan Linh trả lời, điện thoại của ông lại vang lên lần nữa, ông liền tắt máy.Nhan Linh đứng dậy, định rời đi: “Ba cứ bận việc của ba đi.”Trong cuộc trò chuyện chưa đầy mười lăm phút này, điện thoại của ông đã reo lên ba lần.Ở phía xa, Trần Trạc Thanh thấy cô muốn rời khỏi, nhanh chóng bước theo.Nhan Linh bước ra khỏi quán cà phê, làn gió đêm thổi tung mái tóc cô, những sợi tóc rối bay lên. Cô hít một hơi thật sâu bầu không khí ngoài trời, cảm giác như bản thân lúc nãy suýt nữa thì nghẹt thở trong quán.Bất chợt cô cảm thấy buồn.Nhưng chẳng hiểu vì sao lại buồn.Nhan Linh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh trăng treo cao sáng ngời, đôi mắt cô như lạc đi.Trần Trạc Thanh từ phía sau bước đến, chợt dừng lại. Anh nhìn thấy dưới ánh trăng, ánh bạc nhẹ nhàng phủ khắp mặt đất, rơi xuống dáng vẻ đơn độc gầy gò của cô.Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên má cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0