Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 18

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Nhan Linh mới phát hiện mình có một cuộc gọi nhỡ.Sáng nay đầu cô hơi choáng váng, có lẽ do mấy ngày gần đây không ngủ đủ giấc, nên cô định về nhà nghỉ ngơi sau khi xong việc.Giữa cô và Vệ Lân không còn gì để nói nữa, những gì cần nói đã nói hết rồi.–“Con trai của một kẻ sát nhân, làm sao có thể so sánh với anh?”Nói không ngạc nhiên là nói dối, nhưng câu nói của Vệ Lân khiến cô phản ứng đầu tiên là không tin.Anh ta nói gì, cô phải tin ngay sao?Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ta không tốt, anh ta lại cứ dai dẳng theo đuổi cô suốt thời gian qua. Ai biết liệu anh ta có đang cố gắng phá hoại mối quan hệ giữa cô và Trần Trạc Thanh hay không?Tuy nhiên, điều đó làm cô mơ hồ nhớ lại một số chuyện hồi cấp ba.Có lời đồn rằng hoàn cảnh gia đình Trần Trạc Thanh không mấy khá giả, chưa ai thấy ba mẹ anh bao giờ, và trong các buổi họp phụ huynh, bà nội anh là người tham dự.Cô từng tình cờ gặp một lần, bà nội anh dường như gặp khó khăn trong việc đi lại, và chính anh đã cõng bà xuống cầu thang.Hình ảnh thiếu niên mặc đồng phục, lưng gầy nhưng có thể đỡ cả sức nặng, lại hiện lên trong đầu cô.Nhan Linh không biết ba mẹ Trần Trạc Thanh là người thế nào, nhưng Trần Trạc Thanh là một cá nhân độc lập, cuộc đời anh và cuộc đời ba mẹ anh không giống nhau.Ngay cả khi những gì Vệ Lân nói là thật.Nếu Trần Trạc Thanh không chọn đi theo con đường xấu xa, thì lỗi lầm của ba anh không liên quan đến anh.Đó là câu trả lời của Nhan Linh dành cho Vệ Lân.Điện thoại trong tay cô lại rung lên, vẫn là cùng một người gọi. Lần này, Nhan Linh nhanh chóng bắt máy.“Nhan Linh?”Giọng nói của Trần Trạc Thanh ở đầu dây bên kia có chút gấp gáp. “Em đang ở đâu?”Nhan Linh thành thật báo địa chỉ nhà hàng: “Có chuyện gì thế?”“Em ở đó chờ anh, anh đang tới.” Tiếng động cơ vang lên, Trần Trạc Thanh bật loa ngoài và rời khỏi bãi đậu xe.Trần Trạc Thanh nói: “Đừng cúp máy.”Nhan Linh nghe thấy sự lo lắng trong giọng anh, mặc dù không hiểu lý do, cô vẫn làm theo: “Ừm.”Cô bổ sung thêm: “Anh lái xe cẩn thận, đừng vội.”Nhan Linh đoán Trần Trạc Thanh có chuyện gấp muốn gặp mình, cô quay lại sảnh, ra quầy thanh toán và nói lời tạm biệt với Vệ Lân.“Anh còn chưa ăn xong mà, em gái Nhan Linh à, em đi vội thế?”Ở đầu dây bên kia, Trần Trạc Thanh nghe thấy “em gái Nhan Linh à”, tay anh nắm chặt vô lăng, tốc độ trên bảng điều khiển ngay lập tức tăng lên.Nhan Linh đáp: “Bữa này tôi mời, anh cứ ăn từ từ, anh Vệ.”Cô nhấc túi xách lên định rời đi, nhưng Vệ Lân duỗi chân dài ra chặn đường cô.Vẻ mặt của Vệ Lân thay đổi: “Tôi nói, tôi còn chưa ăn xong mà.”Ý anh ta là không cho cô đi.Nhan Linh bình tĩnh: “Anh Vệ, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi.”Cô trả lại món quà anh ta đã tặng, và nhấn mạnh rằng sau này nếu không có chuyện gì, hai người không cần phải liên lạc nữa.“Trần Trạc Thanh cho em uống thuốc gì à?” Vệ Lân không hiểu, chỉ vào mình, “Chẳng lẽ điều kiện của tôi không tốt hơn cậu ta sao?”Nhan Linh cười nhạt, gương mặt lạnh lùng của cô bỗng trở nên quyến rũ hơn khiến Vệ Lân ngơ ngẩn.Cô nói như thể đang nghe một câu chuyện hài hước, lần này không giữ lại chút gì: “Anh Vệ này, anh quá tự tin rồi đấy.”Sắc mặt Vệ Lân cứng lại.Nhan Linh lạnh lùng nói: “Anh không đẹp trai bằng anh ấy.”Vệ Lân: “…”Nhan Linh nghiêm túc đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Cũng không cao bằng anh ấy.”Vệ Lân: “…”Nhan Linh tiếp tục: “Chỉ riêng hai điểm này, anh đã thua hoàn toàn rồi.”Khuôn mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng thay đổi nhanh chóng: “Tránh ra, bạn trai tôi sắp đến rồi.”Đó cũng là một lời nhắc nhở và cảnh báo dành cho anh ta.Nhan Linh không muốn đôi co thêm nữa, nghĩ rằng Trần Trạc Thanh chắc cũng sắp đến, cô định ra cửa chờ anh.Vệ Lân vẫn định cản cô lại và nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp chạm vào cô, một bóng dáng bất ngờ xuất hiện trước mặt.Nhan Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lùi lại.Mùi hương quen thuộc tràn ngập xung quanh, cô ngước nhìn lên, chỉ thấy bóng lưng rộng lớn của Trần Trạc Thanh.Có vẻ anh đã vội vàng chạy đến, hơi thở còn chưa ổn định, cằm căng cứng, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía Vệ Lân.Vệ Lân nhanh chóng nhận ra anh, thấy dáng vẻ căng thẳng của Trần Trạc Thanh, liền giơ hai tay lên, vẻ vô tội: “Tôi chẳng làm gì cả.”Mối quan hệ giữa Vệ Lân và Trần Trạc Thanh không sâu, chỉ là từng thoáng gặp qua vài lần trong đám đông, nhưng anh ta đã nghe về một số tin đồn liên quan đến Trần Trạc Thanh.Con chó điên của nhà họ Thịnh, khi điên lên thì chẳng biết ai là ai.Hơn nữa, Thịnh Tây Vũ lại rất bảo vệ anh.Vệ Lân là người biết nắm bắt tình hình, hiện tại ở Thâm Thành, anh ta không có thế lực mạnh như nhà họ Thịnh, chẳng thể so bì với “ông lớn” của nơi này.Những gì anh ta vừa nói với Nhan Linh chỉ là dăm ba câu bỡn cợt mà thôi.Anh ta không định vì một người phụ nữ mà đụng độ trực diện với Trần Trạc Thanh.Chỉ là không ngờ Trần Trạc Thanh lại đến nhanh như vậy.Thấy Nhan Linh đã có người bảo vệ, Vệ Lân không định dây dưa nữa, ung dung vẫy tay: “Nhan Linh, hẹn gặp lại khi có dịp.”Nhan Linh đáp ngay: “Không gặp.”Khi đã đuổi được kẻ xâm nhập ra khỏi “lãnh thổ” của mình, sự căng thẳng trên người Trần Trạc Thanh cũng giảm đi đáng kể, anh thở phào nhẹ nhõm.Nhan Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình, khẽ động đậy: “Trần Trạc Thanh, tay em hơi đau.”Anh nắm tay cô quá chặt.Nghe thấy vậy, Trần Trạc Thanh vội vàng buông tay: “Anh xin lỗi.”Ngón tay mát lạnh của anh nhẹ nhàng vuốt v3 cổ tay mềm mại của cô, nhìn vào vết hằn đỏ nhạt, đôi mắt anh ánh lên vẻ hối hận.“Không sao đâu.”Nhan Linh vừa định rút tay lại thì giọng anh từ trên đầu vọng xuống: “Em quen Vệ Lân à?”“Không hẳn là quen.” Nhan Linh giải thích, “Ba anh ta quen ba em, mấy ngày trước hai nhà cùng đi ăn tối.”Cô nhấn mạnh: “Là trong khi em không biết gì.”Hai bên gia đình dẫn con cái đi gặp nhau và ăn tối cùng nhau, không thể không khiến người khác hiểu lầm về một ẩn ý nào đó.Dù thế nào thì hiện tại, Nhan Linh đã có bạn trai rồi.Trần Trạc Thanh nhanh chóng suy đoán được lý do.Nhan Túc không ưa anh, nên cố ý giới thiệu con gái mình với người khác.Rõ ràng Vệ Lân cũng có tình ý với cô, nên mới thường xuyên gửi hoa tỏ tình những ngày gần đây.Trần Trạc Thanh hỏi: “Vậy em đối với anh ta…”“Sao cơ?” Nhan Linh nghe câu hỏi của anh, liền đoán ra ý tứ tiếp theo. “Anh không nghe những gì em nói qua điện thoại à?”Nghe rồi.Và anh nghe rất rõ.– “Anh không đẹp trai bằng anh ấy.”– “Cũng không cao bằng anh ấy.”Nhớ lại dáng vẻ sốt sắng của anh khi đó, cô hỏi: “Đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì thế?”Trần Trạc Thanh trả lời: “Anh muốn nhắc em, Vệ Lân là người không đáng tin.”“Em cũng nhận ra rồi.” Nhan Linh vốn đã không có ấn tượng tốt về Vệ Lân. “Anh cũng quen anh ta à?”Trần Trạc Thanh đáp tương tự cô: “Không hẳn là quen.”“Vậy sau này nếu gặp lại anh ta, tốt nhất em đừng ở một mình với anh ta.”Nhan Linh nghe ra ý cảnh báo trong lời anh: “Anh nói anh ta nghe có vẻ nguy hiểm lắm?”Trần Trạc Thanh không giấu cô, kể sơ qua về những chuyện bê bối của Vệ Lân trong thời gian du học.Nghe đến mấy từ “thuốc mê”, “phá thai”, “tự sát”, Nhan Linh không kìm được mà buột miệng: “Cặn bã.”Trần Trạc Thanh hiếm khi nghe cô mắng chửi, nên có chút sững sờ.Nhan Linh càng nghĩ càng tức: “Vừa nãy em thả anh ta đi dễ dàng quá. Đáng ra em phải dùng giày cao gót đập vào mặt anh ta mới phải.”Trần Trạc Thanh: “Anh ta không đáng để em động tay.”Nhớ lại lần trước anh đánh nhau ở quán bar vì mình, Nhan Linh không muốn anh gặp thêm rắc rối nữa, liền nhắc nhở: “Anh cũng thế, sau này tránh xa anh ta ra.”Thấy cô vẫn còn tức giận, Trần Trạc Thanh nhẹ nhàng trấn an: “Đừng bận tâm đến hạng người đó.”Sự tức giận của Nhan Linh không chỉ do Vệ Lân, mà còn vì Nhan Túc – người đã mang anh ta đến trước mặt cô.Ba cô nghĩ gì vậy?Sao lại giới thiệu một người như thế cho cô?Nhan Linh càng nghĩ càng không thể chịu nổi: “Không được, em phải mách mẹ.”–Tối hôm đó, Nhan Linh chủ động gọi cho Nhan Túc.Vừa mới nhấc máy, Nhan Túc còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của Thư Vân từ đầu dây bên kia: “Nhan Túc, người đàn ông mà anh giới thiệu cho con gái chúng ta là ai vậy hả?”Nhan Túc suy nghĩ một lúc, rồi đoán ra bà đang nói đến Vệ Lân. “Con trai nhà họ Vệ, anh biết cậu ấy từ lâu rồi.”Thư Vân: “Biết thì sao? Lúc trước là bao nhiêu năm trước rồi, hồi nhỏ cậu ta mới chỉ bảy tám tuổi, làm sao so với bây giờ được? Anh có biết những chuyện xấu của cậu ta không mà không đề cập gì đến?”Nhan Túc: “Chuyện xấu gì?”Nghe giọng ông vẫn đầy vẻ ngơ ngác, Thư Vân càng thêm giận dữ: “Anh thậm chí còn không điều tra lai lịch cậu ta sao? Đầu óc anh để đâu rồi? Chỉ lo mấy cái việc làm ăn của anh thôi đúng không?”Nhan Túc bị câu hỏi dồn dập của Thư Vân làm cho nghẹn lời, chưa kịp giải thích thì điện thoại đã bị cúp máy.Ông nghĩ lại lời Thư Vân vừa nói, lập tức nhắn tin cho trợ lý yêu cầu điều tra về Vệ Lân.Kết quả được gửi về nhanh chóng, Nhan Túc vừa mở ra xem vài dòng thì sắc mặt thay đổi.Trước đây vì nghĩ nhà họ Vệ là chỗ quen biết cũ, Vệ Lân lại bằng tuổi con gái ông, thân thế xứng tầm, nên ông đã định giới thiệu cho cô một gia đình tử tế.Nhà họ Vệ đã di cư ra nước ngoài, do đó Nhan Túc không hề biết gì về quá khứ của Vệ Lân và cũng bỏ qua yếu tố này.Nhận ra sự thật, Nhan Túc lập tức gọi lại cho Nhan Linh, nhưng sau vài giây chuông reo đã bị từ chối.Người cúp máy là Thư Vân.Chiếc điện thoại của Nhan Linh đặt trên bàn, khi chuông đổ, Thư Vân liếc thấy tên người gọi lập tức cầm lên và cúp máy ngay.Vẫn đang trong cơn giận, bà lạnh lùng nói: “Ba con gọi, không cần nghe.”Nhan Linh ngoan ngoãn gật đầu.Sau khi về nhà tối nay, cô đã kể lại cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện về việc Nhan Túc giới thiệu Vệ Lân.Cả những gì Trần Trạc Thanh đã kể về tính cách tệ hại của anh ta.Nghe xong, Thư Vân lập tức gọi điện trách mắng Nhan Túc một trận ra trò.Thư Vân nghĩ lại vẫn còn rùng mình: “Hôm nay may mà có tiểu Trần ở đó.” “Chứ nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với con, để xem ba con có hối hận không.”Nhan Linh đáp lời bằng một tiếng “vâng” nhỏ, trong khi vẫn ôm gối ngồi thẫn thờ.…“Trần Trạc Thanh mà ba cậu vẫn không hài lòng, lại còn muốn giới thiệu người khác cho cậu quen.” Tư Kỳ vừa quay xong một cảnh đêm ở Thâm Thành, liền rủ Nhan Linh đi ăn khuya. Trong lúc ăn, Nhan Linh thuận miệng kể lại câu chuyện cho cô bạn thân nghe.Nhan Linh: “Chẳng hiểu ông ấy nghĩ gì nữa.”Tư Kỳ cắn một miếng thịt xiên, vừa ăn vừa đoán: “Chắc ông ấy để ý đến xuất thân của Trần Trạc Thanh rồi.”Một lời trúng ngay trọng điểm.Nhan Linh cũng nghĩ đến điều này nên hỏi Tư Kỳ có còn nhớ những tin đồn về Trần Trạc Thanh thời trung học không.Tư Kỳ: “Nhớ loáng thoáng, nhưng có nhiều phiên bản lắm, truyền đi truyền lại đến mức chẳng biết đâu là thật nữa.”Những lời đồn, khi được lan truyền quá nhiều lần, thường trở thành những câu chuyện sai lệch, chẳng còn đáng tin nữa.Tư Kỳ đã quá quen với những chiêu trò thêu dệt chuyện trong làng giải trí, nên cô không bao giờ tin hoàn toàn vào lời người ngoài nói.“Nhưng chắc chắn là anh ấy có hoàn cảnh gia đình không tốt thật. Mấy bạn học chung lớp với chúng ta ở Bắc Thâm kể rằng Trần Trạc Thanh khi học đại học luôn phải vừa học vừa làm thêm, dạy kèm và làm nhiều công việc khác.” “Mình còn nghe nói anh ấy từng định du học, nhưng vì không đủ tiền nên không đi được.”“Có khi nếu anh ấy đi du học thật, hai cậu còn có cơ hội gặp nhau đấy.” Tư Kỳ bỗng thay đổi giọng điệu, tinh thần “fan couple” thức tỉnh.Nhan Linh chẳng mấy bận tâm: “Cơ hội đó nhỏ lắm.”Thế giới rộng lớn như vậy, khả năng anh chọn đúng nơi mà cô định du học là rất thấp.Tư Kỳ vẫn giữ vững lập trường: “Nhưng cậu vừa về nước là gặp ngay anh ấy, cậu không thấy hai người có duyên lắm à?”Nhan Linh: “Chắc chỉ là tình cờ thôi.”Tư Kỳ cương quyết: “Là duyên phận.”Nhan Linh bật cười: “Cậu nghĩ vậy thì mình cũng chịu.”Tư Kỳ: “…”Cậu ấy học mấy câu thoại của “sát thủ tình trường” từ đâu vậy.Tư Kỳ: “Thế đối tượng hẹn hò mà ba cậu giới thiệu, cũng tình cờ lại là người anh ấy quen, vậy chẳng phải là duyên phận sao?”Nhan Linh lần này ngập ngừng một chút rồi đáp: “Có lẽ… cũng chỉ là tình cờ thôi.”“…”Tư Kỳ đỡ trán, cô ấy phát hiện ra Nhan Linh dường như “dị ứng” với sự lãng mạn, không gì có thể tác động vào cô.Nhắc đến chuyện gặp gỡ đối tượng hẹn hò, Nhan Linh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Trạc Thanh, khi anh nói về chuyện hai người làm đăng ký kết hôn.Lúc đó, từ “kết hôn” nghe quá xa lạ với cô, khiến cô chưa thể tiếp nhận ngay.Nhưng giờ nghĩ lại, dường như chuyện này không phải là không thể.—“Mẹ ơi, nếu con đột nhiên nói con muốn kết hôn, mẹ có cảm thấy ngạc nhiên không?” Đây là câu hỏi đầu tiên mà Nhan Linh nói với Thư Vân, khi vừa bước vào nhà.Sau khi gặp Tư Kỳ, trong đầu Nhan Linh cứ mãi suy nghĩ về chuyện này.Thư Vân sững sờ vài giây, rồi đưa tay lên chạm vào trán con gái, vẫn còn hơi ấm: “Không phải là con bị sốt đến mức hỏng đầu rồi chứ?”Nhan Linh bật cười, kéo tay mẹ xuống, nét mặt và giọng nói đều nghiêm túc: “Mẹ à, con nói nghiêm túc mà.”Thư Vân cũng đáp lại một cách nghiêm túc: “Mẹ có hơi ngạc nhiên.”Một hơi ngạc nhiên.Nhan Linh nhận ra ý nghĩa ẩn giấu sau hai từ đó: “Nhưng mẹ cũng có thể chấp nhận đúng không?”Thư Vân hỏi ngược lại: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”Nhan Linh im lặng một lúc, rồi hỏi lại mẹ: “Lúc trước khi mẹ kết hôn với bố, mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?”Thư Vân vốn chẳng ngại ngùng khi nhắc đến cuộc hôn nhân của mình, bà thẳng thắn: “Quên mất rồi, chuyện quá lâu rồi, mẹ không nhớ cảm giác lúc đó thế nào nữa.”Bà chỉ nhớ, lần đầu tiên gặp Nhan Túc, bà nghĩ rằng đối tượng hẹn hò này trông không tệ.Nếu sau này phải sống chung với ai đó, tốt hơn là tìm người ưa nhìn một chút, để dễ chịu khi ngắm mỗi ngày.Nhưng rồi về sau, bà lại chính là người mất kiểm soát với tình cảm của mình.Nhưng Nhan Linh không giống bà.Bà có thể nhận ra rằng người đàn ông kia thực sự có tình cảm với con gái mình. Còn Nhan Linh, về tình cảm có vẻ giống ba cô– cứng nhắc, vô cảm.Có lẽ con rể tương lai của bà sẽ phải chịu chút thiệt thòi trong mối quan hệ này.Thư Vân lăn xe lăn vào phòng mình, rồi trở ra với cuốn sổ hộ khẩu, đưa nó vào tay Nhan Linh. Nhan Linh lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình như nặng trĩu.Thư Vân: “Mẹ đưa hộ khẩu cho con rồi, quyền quyết định là ở con.”Bà ít khi can thiệp vào các quyết định của con gái, vì biết Nhan Linh luôn rất rõ ràng về những gì mình muốn và không muốn.…Đêm đã khuya.Trong phòng ngủ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt. Nhan Linh ngồi trên giường, mái tóc đen buông xõa, chăn mỏng quấn ngang eo.Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ hộ khẩu trên tay, chìm trong suy tư.Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Trần Trạc Thanh.Và cả gương mặt của ba cô, Nhan Túc.—”Cậu ta không phù hợp với con.” Thế nào mới là phù hợp, và thế nào là không phù hợp?Cô chỉ biết rằng, so với những người như Vệ Lân, thì Trần Trạc Thanh lại rất phù hợp.Ngày gặp mặt đầu tiên, anh cư xử đúng mực, hai người đều có chung mục đích.Anh đã trở thành “bạn trai” của cô.Sau đó, cô đã giới thiệu anh với bạn bè của mình, rồi với mẹ cô.Dường như mọi bước trong quy trình đều đã được thực hiện.Vậy thì cô còn do dự điều gì?Nếu kết hôn có thể khiến mẹ cô yên tâm, giúp bà cảm thấy cô có chỗ dựa, thì Nhan Linh sẵn sàng hoàn thành việc trọng đại này.Ba cô Nhan Túc, cũng sẽ không còn áp lực khiến cô phải đối phó với những lời thúc ép từ ông, tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.Ông bà nội của cô chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.Trong khoảng thời gian ở bên Trần Trạc Thanh, xét về tính cách, nhân phẩm và các yếu tố khác, anh thực sự là một lựa chọn rất tốt.Nhan Linh bỗng chốc không thể tìm ra lý do để không kết hôn với anh.Những điều cô do dự bấy lâu như chợt có một lời giải rõ ràng. Cô cầm điện thoại lên và bấm gọi một cuộc gọi. —Khi nhận được cuộc gọi từ Nhan Linh, Trần Trạc Thanh vừa tắm xong.Tóc anh còn ướt, chiếc khăn tắm vắt trên vai, cơ bụng săn chắc hiện rõ, đường nét cơ thể sắc nét, và chỉ quấn một chiếc khăn trắng quanh eo khi anh bước ra từ phòng tắm.Nghe tiếng điện thoại rung trên tủ đầu giường, anh bước đến, vươn tay lấy máy.Thấy tên người gọi hiện lên, anh lập tức bắt máy.“Alo.” Vừa chạm vào tấm ga mềm mại của giường, một cái gì đó lông xù từ dưới giường nhảy lên, leo thẳng lên đùi anh.Một đôi chân nhỏ nhắn dễ thương chạm ngay vào cơ bụng của anh.Lông trắng của con mèo bị ướt ngay lập tức. Trần Trạc Thanh sơ ý để con mèo chiếm lợi thế một chút.Anh giữ lấy đôi chân nghịch ngợm kia, tạm quên mình vẫn đang nghe điện thoại, giọng mang theo một chút cảnh cáo: “Đang sờ vào đâu đấy.”Giọng trầm ấm của anh truyền qua điện thoại, vang lên trong tai Nhan Linh.Cô bất giác im lặng, không nói lời nào.Cô không biết anh đang nói chuyện với ai, nhưng cái giọng điệu đó, vừa bất lực vừa chiều chuộng, là điều cô chưa từng nghe thấy.Liệu cuộc gọi này có phá hỏng điều gì đó của anh không?Bên kia, anh gọi tên cô: “Nhan Linh?”Nhan Linh: “Xin lỗi, có lẽ em gọi nhầm.”Lòng can đảm mà cô đã vất vả tích góp dần dần tan biến. Cô định cúp máy, nhưng giọng Trần Trạc Thanh vang lên lần nữa: “Đừng cúp máy vội, để anh giải thích.”Tay Nhan Linh ngừng lại trong không trung, không nhấn nút cúp nữa.Bên kia, có tiếng động phát ra, anh nói một chữ ngắn gọn: “Kêu.”Nhan Linh đầy thắc mắc: “Gì cơ?”“Meo~” Tiếng mèo kêu vang lên, giọng non nớt, mềm mại. Trần Trạc Thanh: “Kêu nữa đi.”“Meo~ meo~” Tiếng mèo kêu ngày càng miễn cưỡng, như thể nó đang hỏi “Xong chưa vậy.”Nhan Linh bị tiếng mèo thu hút hoàn toàn, hỏi ngay: “Anh nuôi mèo à?”Trần Trạc Thanh đáp: “Ừ.” Nhan Linh chợt nhớ lại, trong buổi hẹn hò lần trước, anh có giới thiệu rằng mình nuôi mèo.Điều này làm cô cảm thấy bản thân lại có thêm một lý do nữa để kết hôn với anh.Nhan Linh vốn rất yêu mèo. Cô thường xuyên ghé qua cửa hàng thú cưng chỉ để ngắm nhìn.Trước đây, cô cũng từng muốn nuôi mèo, nhưng cả Nhan Túc và Thư Vân đều dị ứng với lông động vật, nên cô đành từ bỏ ý định.Sau khi “mượn” tiếng mèo để kéo dài cuộc trò chuyện, Trần Trạc Thanh trả lại tự do cho con mèo, rồi quay về chủ đề chính: “Em gọi cho anh có việc gì không?”Nhan Linh được nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ lại lý do mình gọi.Cô khẽ mím môi, lấy lại tinh thần, rồi mở lời: “Trần Trạc Thanh, trước đây anh từng nói chúng ta thử một lần.”“Ừ.” “Giờ em đã nghĩ thông suốt rồi.”Trần Trạc Thanh dường như đã đoán được điều cô sắp nói, tim anh chợt đập nhanh, cảm giác như rơi tự do, lòng ngực trống rỗng.“Nếu anh vẫn thấy chúng ta hợp nhau—”Ngay khoảnh khắc sau đó, trái tim anh lại như được nhấc lên khỏi vực sâu. “Chúng ta kết hôn đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0