Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 21

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Đánh thì chắc chắn là không rồi.Thịnh Đông Đình chỉnh lại quần áo một chút, thuận miệng hỏi: “Cậu thật sự đã kết hôn rồi à?” Trần Trạc Thanh: “Ừ.” Thịnh Tây Vũ là người luôn theo chủ nghĩa độc thân, nghe vậy hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, sao cậu lại tự đẩy mình vào con đường không lối thoát như vậy chứ.” Trần Trạc Thanh: “Có danh phận, có giấy tờ, chết rồi cũng có thể được chôn cùng cô ấy. Chẳng phải rất tốt sao.” Thịnh Tây Vũ nghe xong da gà nổi hết cả lên, xoa xoa cánh tay mình: “Cậu bị biến thái à?” Thịnh Đông Đình nghĩ một lúc, lần này lại không phản bác mà tiếp lời: “Cũng khá tốt đấy chứ.” Thịnh Tây Vũ lập tức đổi chỗ ngồi, kéo dài khoảng cách với hai người kia, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi không chơi với mấy kẻ biến thái đâu.” Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Thịnh Tây Vũ nhìn Trần Trạc Thanh, đoán mò: “Không phải là cô nàng phiên dịch của cậu đến tìm cậu đấy chứ.” Anh ta lại chỉ vào điếu thuốc trên tay Thịnh Đông Đình, thái độ “qua cầu rút ván” rõ rệt: “Xong rồi, lần này anh tiêu đời rồi.” Thịnh Đông Đình: “…” “Ai đấy?” Anh ta hỏi trước cả Trần Trạc Thanh. Bên ngoài vang lên giọng của trợ lý Lương Cao, Trần Trạc Thanh nói “Vào đi”. Lương Cao vừa bước vào đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn. Ba người đàn ông khí thế ngang nhau, ngồi trên ghế sofa, đồng loạt nhìn anh ta chằm chằm. Áp lực lớn đến mức anh ta nhanh chóng hoàn thành báo cáo công việc tính rút lui ngay lập tức.Nhưng khi vừa quay lưng, lại nghe thấy Trần Trạc Thanh hỏi tối nay có lịch gì không. “Công việc thì không.” Lương Cao lật lại lịch trình, nhắc nhở: “Nhưng tối nay anh phải đến bệnh viện.” Trần Trạc Thanh: “Được rồi, tôi biết rồi.” Anh cúi đầu suy nghĩ gì đó, lấy điện thoại ra, gõ gõ trên màn hình. Nhưng rồi lại xóa, trông có vẻ phân vân. Hai anh em nhà họ Thịnh đều nhìn thấy cảnh này. Chỉ cần một ánh mắt từ Thịnh Đông Đình, Thịnh Tây Vũ lập tức hiểu ý, rón rén đứng sau lưng Trần Trạc Thanh. —— “Trần phu nhân, tối nay có thể đặt lịch trước với em không?” —— “Xin lỗi anh Trần, tối nay em đã có lịch trước rồi.” Thịnh Tây Vũ: “Bình thường cậu cũng nhắn thế này với cô nàng phiên dịch à?” Trần Trạc Thanh lật úp điện thoại xuống bàn, nghiêng đầu nhìn sang Thịnh Tây Vũ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình để đọc trộm. Một ánh mắt sắc lạnh quét qua: “Cậu có bệnh à?” “Lịch sự vậy?” Thịnh Đông Đình quá hiểu bản tính ngầm của Trần Trạc Thanh, thuận miệng: “Kết hôn rồi, chẳng lẽ còn chưa hôn lần nào à?” Thịnh Tây Vũ: “Không đâu.” Thịnh Tây Vũ tiếp lời bằng sự quan sát sắc bén của mình: “Có khi còn chưa nắm tay ấy chứ.” Trần Trạc Thanh nhắm mắt, cố kìm lại ý muốn đánh người.“Cả hai người có thể cút ra ngoài không?” Thịnh Đông Đình nhếch miệng: “Nhìn đi, chúng ta đoán trúng rồi.” Thịnh Tây Vũ: “Lại còn thẹn quá hóa giận nữa chứ.” Trần Trạc Thanh: “…” —5 giờ 30 chiều, Nhan Linh đóng máy tính, tan làm đúng giờ. Trong lúc đang nghĩ xem mua xiên nướng ở đâu cho Tư Kỳ, cô nhận được tin nhắn từ Tư Kỳ: 【Vương Đại Khả】: Xiên nướng của mình hôm nay chắc không ăn được rồi. 【Vương Đại Khả】: Mình có thông báo lịch trình gấp, giờ đang trên đường đi đây QAQ. Kèm theo hàng loạt biểu cảm khóc lóc. Nhan Linh nhìn qua màn hình cũng cảm nhận được sự tiếc nuối của Tư Kỳ, chỉ biết bất lực cười khẽ. Kế hoạch ban đầu bị hủy, Nhan Linh định về nhà ăn cơm. Nhưng chợt nhớ tới tin nhắn buổi sáng của Trần Trạc Thanh, cô đổi ý. Chờ Viên Viên và mọi người trong phòng lần lượt rời đi, Nhan Linh bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng 22. Nhân viên ở văn phòng tổng giám đốc đã tan làm, cô liếc nhìn vào phòng làm việc của Trần Trạc Thanh, thấy ánh đèn bên trong vẫn sáng, chứng tỏ anh chưa đi. “Vào đi.” Trần Trạc Thanh nghe thấy tiếng cửa kính bị đẩy ra, nhưng không ai lên tiếng. Anh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu. Nhan Linh bám vào khung cửa, ló đầu vào, trông như chú thỏ nhỏ lạc vào hang cáo, dè dặt thăm dò.“Anh vẫn đang bận à?” “Không.” Trần Trạc Thanh gập tài liệu lại, đứng lên khỏi ghế: “ Em vào đi.” Nhan Linh rất hiếm khi vào phòng làm việc của Trần Trạc Thanh, cô nói đùa: “Em sợ mình sẽ nhìn thấy tài liệu mật nào đó.” Trần Trạc Thanh đáp lại: “Không đâu, em nhìn cũng không hiểu mà.” Nhan Linh: “…” Biết anh đang chọc mình, cô cũng không để bụng, bước vào vài bước rồi hỏi: “Em đến đây là muốn hỏi tối nay anh hẹn em có chuyện gì vậy?” Trần Trạc Thanh: “Không phải em đã có kế hoạch khác rồi sao?” Nhan Linh: “Bị cho leo cây rồi.” Trần Trạc Thanh: “Ai?” Anh nhân cơ hội này hỏi luôn điều mình buổi chiều định nói. “Tư Kỳ.” Nhan Linh đã quen với điều này, “Cũng không phải lần đầu, em cũng quen rồi, cậu ấy bận lắm.”Trần Trạc Thanh: “Vậy thì anh cảm ơn cô ấy đã cho anh một cơ hội.” Nhan Linh: “Nhưng anh vẫn chưa nói là có chuyện gì mà.” Trần Trạc Thanh: “Anh muốn đưa em đi gặp bà nội.” “Được thôi.” Nhan Linh đồng ý rất nhanh, nhưng nghĩ lại thì thấy có gì đó không ổn: “Nhưng hơi đột ngột, em chưa chuẩn bị gì cả.” Trần Trạc Thanh: “Không cần chuẩn bị gì đâu, em đến là được rồi.” Khi đến nơi, Nhan Linh mới hiểu câu nói đó của Trần Trạc Thanh có ý gì. Anh đưa cô đến một bệnh viện. Buổi tối ở bệnh viện khá vắng, hành lang phòng bệnh im ắng lạ thường, mùi thuốc khử trùng tràn ngập không gian. Nhan Linh bất giác nhớ lại đêm mưa mà cô bị kẹt dưới tầng công ty, lúc đó cô cũng từng ngửi thấy mùi này trên người Trần Trạc Thanh. Cô ôm trong tay một bó hoa, vừa mới mua vội ở tiệm gần bệnh viện, rồi hỏi: “Bà nội anh, bị bệnh gì vậy?” Trần Trạc Thanh: “Alzheimer và bệnh tim mạch vành.” Anh bước đến trước cửa một phòng bệnh, vừa đẩy cửa vừa nói với cô: “Chút nữa bà có thể sẽ nhận nhầm người, em đừng để bụng.” Bà nội Trần ở một phòng bệnh riêng, chỉ có một mình bà. Người chăm sóc vừa cho bà ăn xong, thấy anh đến liền chào: “Anh Trần.” “Tôi vừa định gọi cho anh, bác sĩ phụ trách lúc nãy có đến kiểm tra, bảo khi nào anh có thời gian thì qua gặp ông ấy.” Trần Trạc Thanh: “Tôi biết rồi, cảm ơn chị.” Người chăm sóc thấy anh đã đến liền rời đi, khi đi ngang qua Nhan Linh còn mỉm cười nhẹ với cô. Trần Trạc Thanh giới thiệu: “Đây là vợ tôi.” Lần đầu tiên xuất hiện trước người khác với danh phận như vậy, Nhan Linh nghe xong vẫn chưa quen, cảm thấy có chút ngượng. “Chào cô Trần.” “Chào chị.” Nhan Linh đột nhiên không biết phải nói gì, chỉ đành lặp lại: “Vất vả cho chị rồi.” Trần Trạc Thanh tìm một chiếc ghế cho Nhan Linh ngồi, còn mình thì đứng bên cạnh. Bà nội Trần nằm trên giường bệnh, chiếc áo bệnh nhân kẻ sọc màu xanh có phần hơi rộng, vóc người bà gầy gò. Thấy có người đến, bà chăm chú nhìn vào mặt họ, như đang cố nhận ra ai đó. “A Viễn?” Nghe thấy cái tên đó, sắc mặt Trần Trạc Thanh lập tức lạnh đi: “Không phải, con là Trần Trạc Thanh.” Khuôn mặt bà nội thoáng hiện vẻ mơ hồ, lặp lại nhỏ giọng: “A Trạc…” Nhan Linh chủ động giới thiệu mình: “Bà ơi, con là Nhan Linh, con đến thăm bà cùng với Trần Trạc Thanh.” “Bà thì có gì mà đáng để thăm chứ, các con không cần đến thăm bà.” Bà nội Trần xua tay. Nhan Linh dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con: “Vì bà rất đẹp mà.” Bà nội Trần: “Bà thấy con còn đẹp hơn bà nhiều.” Nhan Linh: “…” Lối tư duy này rõ ràng vẫn rất tỉnh táo. Ngoại trừ việc nhận nhầm người lúc đầu, Nhan Linh cảm thấy trò chuyện với bà nội Trần rất bình thường, không giống người đang mắc bệnh. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô tự nhiên kéo nhẹ vạt áo của Trần Trạc Thanh. Anh bị hành động đó thu hút, cúi đầu xuống nghe cô nói: “Không phải bác sĩ tìm anh có việc sao? Anh đi đi, ở đây có em trông bà cho.” Anh gật đầu: “Ừm.” — Nửa tiếng sau, tại phòng bệnh trong bệnh viện. “A Tú, hai đứa kết hôn đã mấy năm rồi, định khi nào thì sinh con?” “Bà ơi, tụi con không vội đâu ạ.” “Nhưng bà vội chứ, bà còn đang mong bồng cháu đây này.” “…” Ngay khi Nhan Linh đang đau đầu, không biết trả lời thế nào thì Trần Trạc Thanh quay lại. Nhan Linh lập tức nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu, gương mặt cô như muốn hét lên: “Cứu em với”. Trần Trạc Thanh liền lên tiếng giúp cô: “Sắp rồi bà ạ, bà sẽ nhanh chóng được bồng cháu thôi.” Nghe xong, bà nội cười tươi như hoa nở, niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt. Nhan Linh thấp giọng trách anh: “Sao anh lại nói vậy được?” Trần Trạc Thanh: “Không sao, ngày mai bà sẽ quên thôi.” Anh nhìn về phía giường bệnh, nơi bà nội đang ngồi cúi đầu, mái tóc bạc trắng và thân hình gầy gò của bà khiến anh xót xa. Bà lẩm bẩm điều gì đó, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức khó nghe rõ. “Hoặc cũng có thể, lát nữa bà đã quên rồi.” Sau đó, Trần Trạc Thanh dỗ bà nội ngủ, người chăm sóc bước vào tiếp tục chăm lo cho bà. Nhan Linh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại. Khi chuẩn bị rời bệnh viện, cô bất ngờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở khu vực sảnh tầng một. Cô tiến lại gần, thử gọi: “Cô Quách?” Người đó nghe tiếng gọi, quay sang nhìn cô, một lúc sau mới nhận ra: “Là em… Nhan Linh?” “Vâng, là em.” Nhan Linh cười gật đầu. “Cô Quách, lâu quá không gặp!” Người mà Nhan Linh gọi là cô Quách chính là cô chủ nhiệm Quách Lệ của lớp 12, người từng dạy cô trong suốt hai năm cuối cấp. Mối quan hệ giữa cô trò không chỉ đơn thuần là thầy trò mà còn thân thiết như bạn bè. “Đúng là lâu không gặp.” Quách Lệ nhìn cô gái trước mặt, giờ đây đã trưởng thành duyên dáng, không khỏi cảm thán: “Nhưng em vẫn không thay đổi nhiều, vẫn giống như trước đây.” Nhan Linh bây giờ đã không còn nét ngây thơ của đồng phục học sinh ngày xưa. Thay vào đó, cô mang vẻ trưởng thành, sắc sảo và chững chạc hơn, tuy nhiên khuôn mặt vẫn xinh đẹp và không thay đổi là mấy. Nhan Linh: “Còn cô cũng không thay đổi, vẫn trẻ trung như trước.” Quách Lệ: “Cô sắp 50 tuổi rồi đấy, già lắm rồi.” Nhan Linh: “Cô không biết hồi đó trong lớp chúng em gọi cô là ‘nữ thần trẻ mãi không già’ à?” Quách Lệ được học trò cũ khen ngợi, trên gương mặt tràn đầy niềm vui: “Em đó, miệng vẫn ngọt như ngày xưa.” Sau một hồi trò chuyện thân tình, Nhan Linh để ý thấy cô giáo của mình xuất hiện ở bệnh viện, bèn quan tâm hỏi: “Cô Quách, sức khỏe cô dạo này ổn chứ ạ?” “Vẫn tốt, cô không sao cả.” Quách Lệ xua tay. “Chỉ là dạo này trời sang thu, cô bị cảm nhẹ, đến truyền nước một chút rồi về thôi.” “Sao cô đi một mình, nhà cô không ai đi cùng sao?” Nhan Linh lo lắng hỏi. Quách Lệ: “Có chứ, con trai cô đưa cô đến đây, nhưng nó bị sếp gọi về tăng ca. Chút nữa nó sẽ quay lại đón cô.” “Vậy thì tốt rồi.” Nhan Linh dìu cô giáo đến ngồi nghỉ ở ghế dài gần đó. “Vậy em ngồi đây đợi cùng cô nhé. Lâu lắm rồi không gặp, em cũng muốn ôn lại chuyện xưa với cô.” Quách Lệ cảm kích trước tấm lòng của học trò cũ. Nghĩ đến việc tối muộn mà ngồi một mình ở đây không an toàn, có người trò chuyện cùng thật sự yên tâm hơn nên cô không từ chối. Nhan Linh mãi trò chuyện với cô nãy giờ mới nhớ ra còn một người khác đi cùng mình.Cô quay sang Trần Trạc Thanh, định hỏi anh có việc gì cần làm trước không thì anh đã tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh cô: “Anh ngồi cùng em.” Quách Lệ nhìn người đàn ông này, cảm thấy khuôn mặt có phần quen thuộc, cố gắng nhớ lại trong ký ức nhưng vẫn chưa nhận ra. Nhan Linh liền giới thiệu: “Cô ơi, đây là Trần Trạc Thanh. Trước đây anh ấy cũng học ở trường THPT Số 1 Thâm Thành.” “Trần Trạc Thanh, cái tên này cô nhớ rồi.” Quách Lệ cuối cùng cũng nối được khuôn mặt với cái tên, “Lớp tự nhiên, học trò cưng của thầy Đồ đây mà.” Thầy Đồ là giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Trạc Thanh trước đây, cũng là đồng nghiệp thân thiết của Quách Lệ. Quách Lệ nhắc lại chuyện cũ, giọng nói mang theo chút hoài niệm: “Năm đó, khóa của các em cả thủ khoa ban tự nhiên và ban xã hội đều là học sinh THPT Số 1 chúng ta, chính là hai em đấy.” “Ngày đó, khi ảnh của hai em được dán lên bảng thông báo, thầy Đồ còn đùa rằng trông giống ảnh cưới vậy.” Nhan Linh không biết đây đã là lần thứ mấy cô nghe câu này. Trước đó, Tư Kỳ cũng từng nói như thế. Cô chỉ khẽ cười, trong mắt cô Quách, nụ cười đó trông có chút ngượng ngùng. Quách lệ liền hỏi: “Đúng rồi, sao hai đứa lại có mặt ở bệnh viện vậy?” Nhan Linh: “Có người lớn trong nhà bị bệnh, tụi em đến thăm ạ.” Người lớn trong nhà, tụi em. Là một giáo viên Ngữ văn, cô Quách nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm từ ngữ, ánh mắt cô chuyển sang dò xét. Nhìn cặp đôi trai tài gái sắc này, cô không khỏi tò mò: “Hai đứa… đang quen nhau à?” Trần Trạc Thanh không trả lời ngay mà hướng ánh mắt về phía Nhan Linh.Anh nhớ cô từng nói rằng không muốn công khai mối quan hệ với quá nhiều người. Nhưng giây tiếp theo, anh thấy gương mặt trắng trẻo của cô nở một nụ cười. Đôi mắt cô ánh lên vẻ thản nhiên, cô thoải mái thừa nhận mối quan hệ của họ trước mặt giáo viên cũ: “Dạ vâng, tụi em đã kết hôn rồi ạ.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0