Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 31
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Buổi tiệc tân gia suýt chút nữa trở thành buổi tiệc “giết chó”. Nhan Linh kịp thời lên tiếng, bảo lấy cho Tư Kỳ một ly nước cam khác, nhờ vậy mới tạm thời giữ được bầu không khí. Tư Kỳ bớt giận phần nào, nhưng ánh mắt nhìn Thịnh Đông Đình như muốn giết người. Lúc ăn lẩu, Thịnh Đông Đình vừa dùng đũa chung gắp thức ăn từ nồi vào bát, cô liền gắp qua. Anh ăn món nào, cô giành món đó, nhất quyết không để anh ăn được. Có lẽ vì vừa rồi đã chọc giận cô, lần này Thịnh Đông Đình cũng không so đo, để mặc cô làm loạn, trên mặt vẫn giữ nụ cười. Tư Kỳ nhất thời không kiềm chế, ăn đến căng bụng. No rồi còn ợ một cái, rất to. Thịnh Đông Đình cuối cùng cũng lên tiếng: “Em có thể có chút ý thức của một nữ minh tinh không, chú ý quản lý hình tượng chút đi.” Tư Kỳ đáp: “Liên quan gì đến anh.” Thịnh Đông Đình: “……” Trước đây, mỗi lần cô giận dỗi đáp trả anh cũng thích dùng những chữ này, anh còn hay nói lại: “Anh là bạn trai em, sao lại không thể quản em.” Nhưng bây giờ, anh không còn tư cách để nói câu đó nữa. Thấy Thịnh Đông Đình đột nhiên im lặng, Tư Kỳ dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, không nói thêm. Những người yêu cũ, một khi nhớ về quá khứ, luôn có vô số kỷ niệm ùa về. Những ngọt ngào, cãi vã đều hiện rõ mồn một. Thịnh Tây Vũ thấy bầu không khí có chút trầm lắng, chủ động đề nghị: “Hiếm khi chúng ta có dịp tụ họp đông đủ, hay là chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm đi.” Nhan Linh hưởng ứng: “Được đấy.” Thịnh Tây Vũ lấy điện thoại ra, chỉnh sang chế độ camera: “Nào nào, mọi người nhìn vào ống kính.” Phong cách chụp ảnh của anh ta là bấm liên tục, có người còn chưa kịp chuẩn bị, Thịnh Tây Vũ đã nói xong. Nghe đến chụp ảnh, Tư Kỳ lập tức bị thu hút: “Tôi chưa chuẩn bị, chụp lại đi.” “Được, được, nghe theo đại minh tinh.” Thịnh Tây Vũ chụp thêm vài tấm theo yêu cầu của cô, còn đổi nhiều góc khác nhau. Mọi người ai nấy đều có ngoại hình đẹp, rất ăn ảnh. Tư Kỳ nhìn ảnh chụp cũng thấy khá hài lòng, bảo Thịnh Tây Vũ gửi ảnh cho cô. Tư Kỳ: “Tôi add WeChat anh nhé.” Thịnh Tây Vũ: “Được.” Thịnh Đông Đình từ lâu đã bị cô xóa WeChat, lạnh lùng nhìn hai người họ, cười nhạt một tiếng. Thịnh Tây Vũ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu liền thấy ánh mắt như muốn giết người của anh trai, run rẩy: “Add… add rồi, chị dâu chị chấp nhận nhé.” Tư Kỳ đột nhiên đổi giọng: “Không add nữa.” Thịnh Tây Vũ: “Hả? Sao vậy?” Tư Kỳ: “Tôi không phải chị dâu cậu.” Thịnh Tây Vũ: “……” Nhan Linh bên cạnh đề nghị: “Hay là chúng ta lập nhóm chat, ảnh gửi vào nhóm để mọi người cùng xem.” Thịnh Tây Vũ đồng ý đầu tiên: “Ý kiến hay đấy.” Mọi người lập nhóm tại chỗ, Thịnh Tây Vũ là người đầu tiên nhắn tin: “Ảnh gửi vào nhóm rồi.” “Có ai chụp ảnh khác không? Gửi thêm, tôi ghép thành album chín tấm.” Thịnh Tây Vũ là kiểu người thích đăng ảnh lên mạng xã hội, rất vui khi được chia sẻ cuộc sống của mình. Tư Kỳ: “Có, tôi chụp vài món ăn.” Thịnh Tây Vũ mở ảnh lớn ra xem, trong loạt ảnh Tư Kỳ gửi, anh bất ngờ phát hiện một tấm ảnh chụp chung của cả năm người. Tấm này như chụp ngẫu nhiên, ai cũng có mặt trong khung hình nhưng đang làm những việc khác nhau. Lúc đó anh tưởng Tư Kỳ đang quay video nên còn giơ tay tạo dáng, không ngờ cô lại chụp ảnh. Nhân lúc Tư Kỳ không để ý, anh nhanh chóng mở ảnh gốc, tải về, lưu lại. Rồi gửi tấm ảnh đó cho Thịnh Đông Đình. Thịnh Đông Đình nghe điện thoại rung, mở ra xem. Ngay sau đó, khóe miệng anh từ từ nhếch lên. Nhan Linh cũng nhanh chóng phát hiện tấm ảnh này, nghiêng đầu nhìn Tư Kỳ, chỉ vào điện thoại mình. Tư Kỳ vẫn còn mơ hồ, ghé vào xem, giây tiếp theo mặt biến sắc: “A, tôi gửi nhầm rồi.” Nhưng đã qua hai phút, không thể thu hồi được. Thịnh Đông Đình lúc này tâm trạng rất tốt, nói: “Chụp đẹp đấy.” Tư Kỳ biện bạch: “Tôi không định chụp anh, là anh tự dưng đi ngang qua vào khung hình thôi.”Thịnh Đông Đình: “Ồ.” Tư Kỳ: “Lát nữa tôi sẽ cắt anh ra khỏi ảnh!” Thịnh Đông Đình: “Ồ.” Tư Kỳ: “……” — Buổi tối bọn họ tổ chức một buổi tiệc nướng trên sân thượng. Thịnh Tây Vũ là người không chịu ngồi yên, muốn tìm trò gì đó để chơi, liền hỏi mọi người có muốn chơi game không. Sau khi được sự đồng ý, Thịnh Tây Vũ nói: “Vậy chúng ta chơi trò ‘Đương nhiên rồi’ nhé. Một người sẽ hỏi một câu, nếu người được hỏi trả lời chậm hoặc không trả lời được thì phải uống rượu.” Trần Trạc Thanh nghĩ đến việc có hai cô gái ở đó, liền nói: “Phái nữ uống nước trái cây thôi nhé.” Nhan Linh nhìn biểu cảm hứng khởi của Tư Kỳ là biết cô đang muốn gì, “Nếu mai không có việc, cậu muốn uống rượu thì cứ uống, tối nay ngủ nhà mình.” Tư Kỳ vui vẻ ôm lấy cô: “Được rồi, vậy mình ngủ với cậu.” Cô còn quay sang cười ngại ngùng với Trần Trạc Thanh nhưng giọng điệu thì chẳng chút áy náy: “Xin lỗi nhé, tổng giám đốc Trần, tối nay vợ anh là của tôi.” Nhan Linh nhéo nhẹ eo cô, ra hiệu đừng nói bậy. Tư Kỳ biết điều mà dừng lại: “Vậy tôi uống rượu, Linh Linh uống nước trái cây.” Thịnh Tây Vũ thấy họ đã bàn bạc xong, bắt đầu làm chủ trò: “Được, bắt đầu từ tôi, xoay vòng theo chiều kim đồng hồ.” Người tiếp theo là Tư Kỳ ngồi đối diện. Thịnh Tây Vũ suy nghĩ rồi hỏi cô: “Cô có thấy mình là nữ nghệ sĩ đẹp nhất trong làng giải trí không?” Tư Kỳ trả lời không chút do dự: “Đương nhiên rồi.” Thịnh Đông Đình bật cười khẩy, thêm vào: “Da mặt em đâu rồi.” Tư Kỳ vẫn là những chữ đó: “Liên quan gì đến anh.” Ba người còn lại: “……” Đến lượt Tư Kỳ hỏi Nhan Linh, hai người là bạn thân nên câu hỏi khá nhẹ nhàng, dễ dàng vượt qua. Nhan Linh hỏi Trần Trạc Thanh, cũng có chút nhân nhượng: “Anh có thấy nước trái cây hôm nay rất ngon không?” “……” Ba người kia mặt gần như viết rõ hai chữ “cạn lời”, chỉ có Trần Trạc Thanh cười cưng chiều, gật đầu: “Đương nhiên rồi.” Xong một vòng, đến lượt Thịnh Tây Vũ hỏi Tư Kỳ: “Cô có thấy mình là nữ nghệ sĩ có diễn xuất tốt nhất trong làng giải trí không?” Tư Kỳ vẫn như cũ: “Đương nhiên rồi.” Nếu ở nơi khác cô sẽ không tự tin đến mức vậy, nhưng trong căn phòng này chỉ có năm người bọn họ, nói sao cũng được. Thịnh Đông Đình nghe câu hỏi chỉ biết nhíu mày: “Cậu hỏi mấy câu nhảm nhí gì thế.” Thịnh Tây Vũ: “……” Anh ta cảm thấy mình bị anh trai ghét bỏ, liền đề nghị đổi chỗ: “Vậy anh hỏi đi.” Thịnh Đông Đình: “Khi quay phim, em đã bao giờ rung động với nam diễn viên đóng chung chưa?” Thịnh Tây Vũ: “!!!” Anh trai anh ta đúng là cao tay, vừa vào đã hỏi câu nặng đô. Tư Kỳ vẫn là ba chữ quen thuộc: “Đương nhiên rồi.” Cô còn nói to rõ ràng, như cố tình để anh nghe thấy. Chưa hết, cô còn tiếp tục bổ sung: “Những anh chàng đóng chung với tôi ai cũng có sáu múi, anh có không?” Thịnh Đông Đình: “Tôi có, em muốn xem không?” Tư Kỳ: “Không, tôi đã xem của người khác rồi.” Thịnh Đông Đình: “Của họ đẹp hơn của tôi à?” Tư Kỳ: “Đương nhiên rồi.” Thịnh Tây Vũ trố mắt ngạc nhiên. Thì ra trò này là chơi như vậy, là ở mức độ này. Giờ anh ta mới hiểu tại sao vừa nãy Thịnh Đông Đình lại chê câu hỏi của mình. Sau vài vòng, Tư Kỳ nói muốn đổi chỗ, thành ra cô là người hỏi Thịnh Đông Đình.Tư Kỳ mở miệng, vẫn là kiểu thẳng thắn: “Sau khi chia tay, anh có nhớ tôi không?” Hỏi xong, cô đắc ý nhìn Thịnh Đông Đình. Thịnh Đông Đình nghiến răng, cố tình nói chậm rãi: “Đươn—g nhiê—n rồi.” Tư Kỳ hừ lạnh, cô không tin, chỉ nghĩ rằng anh ta không muốn uống rượu. Để lấy lại danh hiệu “vua trò chơi”, Thịnh Tây Vũ cũng bắt đầu hỏi câu táo bạo khi đến lượt hỏi Trần Trạc Thanh.“Cậu đã từng hôn vợ cậu chưa?” Thịnh Tây Vũ nghĩ Trần Trạc Thanh sẽ chọn uống rượu cho qua, nhưng không ngờ sau khi nghe câu hỏi, Trần Trạc Thanh dừng lại như đang nhớ về điều gì đó, bất chợt mỉm cười. Trần Trạc Thanh vốn đã có ngũ quan sắc nét, thường ngày ít khi cười. Nhưng lần này nụ cười thoáng qua làm gương mặt anh thêm phần cuốn hút. Đôi môi kéo thành một đường cong đẹp đẽ, chậm rãi thốt lên ba từ quen thuộc.“Đương nhiên rồi.” Thịnh Đông Đình: “Tôi không tin.” Tư Kỳ: “Tôi cũng không tin.” Hai người vừa mới đấu khẩu giờ lại cùng chung chiến tuyến. Thịnh Tây Vũ đương nhiên cũng không tin, liếc nhìn Trần Trạc Thanh rồi quay sang Nhan Linh, “Không được nói dối, chúng ta phải hỏi cô nàng phiên dịch có đúng không.” Nhan Linh cũng đầy vẻ hoang mang. Cô và Trần Trạc Thanh hôn nhau lúc nào chứ, làm gì có chuyện đó. Thấy phản ứng của Nhan Linh, Trần Trạc Thanh khẽ ho một tiếng, gợi ý: “Trong xe.” Tư Kỳ: “!!!” Cả địa điểm cũng có rồi, vậy là chắc chắn có chuyện này.Cô nảy ra một ý nghĩ, hỏi Nhan Linh: “Hay là Trần Trạc Thanh lén hôn cậu nên cậu không biết?” Nhan Linh lục lại ký ức theo từ khóa vừa gợi ý, bỗng nhớ đến một cảnh tượng. Đó là ngày họ đi làm thủ tục đăng ký kết hôn. Dù khi đó là vô tình. Nhưng đúng là cô đã hôn anh một cái. Nghĩ đến đây, mặt Nhan Linh hơi đỏ, gật đầu xác nhận lời Trần Trạc Thanh là sự thật. Thịnh Tây Vũ: “Được rồi, câu này coi như cậu qua cửa.” Anh ta xắn tay áo, lắc lắc đầu như chuẩn bị chiến đấu: “Tiếp nào, lần này tôi không tin!” Về sau, câu hỏi của mọi người ngày càng “đi xa”, rượu trong ly cũng vơi dần. Nhan Linh uống nước trái cây, lặng lẽ nhìn Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình suýt thì đánh nhau, còn Thịnh Tây Vũ và Trần Trạc Thanh thì trông có vẻ như đang can ngăn nhưng thực chất là thêm dầu vào lửa. Ngoài trời đèn hoa rực rỡ, trong nhà thì náo nhiệt. Bỗng dưng cảm thấy mùa đông năm nay hình như không lạnh như trước. — Gần 12 giờ đêm, tiếng cười nói mới dần tan. Dọn dẹp xong đống bừa bộn, Nhan Linh dìu Tư Kỳ về căn hộ đối diện của mình. Tư Kỳ uống không ít, Nhan Linh vào bếp nấu trà giải rượu cho cô, nói uống xong mai sẽ đỡ đau đầu. Tư Kỳ: “Linh Linh, cậu vẫn tốt với mình nhất, Thịnh Đông Đình tên khốn đó còn ép mình uống rượu!” Nhan Linh nghi ngờ cô uống say rồi nhận nhầm người: “Là Thịnh Tây Vũ chứ?” Cô nhớ Thịnh Đông Đình còn giúp Tư Kỳ đỡ không ít rượu, Thịnh Tây Vũ còn bảo anh trai mình chơi ăn gian. “Thật à?” Tư Kỳ hừ một tiếng: “Cũng thế thôi, hai anh em họ đều không phải loại tốt lành gì, bảo sao tên cũng như thế.” Nhan Linh cười khẽ, đưa bát trà giải rượu đến miệng cô: “Được rồi, còn nóng này cậu uống đi.”Tư Kỳ cầm bát uống một ngụm, cau mày: “Đắng quá.” “Đắng cũng phải uống hết.” Nhan Linh nghĩ đến việc không chỉ Tư Kỳ uống rượu, mà cả nhóm đàn ông cũng vậy. Cô đứng dậy: “Họ cũng uống khá nhiều, để mình mang cho họ ít trà.” Bên kia. Thịnh Đông Đình nhớ lại dáng vẻ Tư Kỳ say rượu lảo đảo, gãi đầu tỏ vẻ hối hận: “Cô ấy uống nhiều vậy chắc không sao chứ?” “Thịnh Tây Vũ, ai bảo cậu ép cô ấy uống rượu?” Đáp lại anh là tiếng im lặng, kẻ chủ mưu Thịnh Tây Vũ đã say khướt ngủ trên ghế sofa. Người tỉnh táo nhất là Trần Trạc Thanh. Anh giật lấy chai rượu trong tay Thịnh Tây Vũ, còn chút rượu tràn ra, thấm vào áo. Trần Trạc Thanh không để tâm, chỉ dùng khăn giấy lau qua loa. “Yên tâm đi, Nhan Linh sẽ chăm sóc cô ấy.” Thịnh Đông Đình: “Đừng tưởng tôi không nhận ra cậu đang khen vợ mình.”Trần Trạc Thanh khen: “Anh hiểu cũng không tệ đấy.” Thịnh Đông Đình: “……” Người này mà không khoe vợ trước mặt anh thì chắc không sống nổi. Chuông cửa vang lên, Trần Trạc Thanh đứng dậy ra mở cửa. Người vừa được nhắc đến trong câu chuyện lúc nãy giờ lại đang đứng trước mặt. Nhan Linh vừa định nói mình mang trà giải rượu qua cho họ, bỗng ngửi thấy mùi gì đó. Cô khẽ nhăn mũi, tiến gần hơn ngửi ngửi trên người anh. Cô vô thức dựa sát vào anh, hơi thở dịu dàng nhưng đầy mê hoặc. Nhan Linh hoàn toàn không nhận ra hành động của mình ám muội đến mức nào. Ngước mặt lên nhìn anh, cô hỏi: “Trần Trạc Thanh, anh vừa uống rượu nữa à?” Có lẽ là do mùi rượu lúc nãy tràn ra từ chai rượu kia, giờ bốc hơi khiến cô hiểu lầm. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Trạc Thanh nhìn thẳng vào gương mặt dịu dàng trắng ngần của cô, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt long lanh trong sáng ấy. Không gian tĩnh lặng đến lạ, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, bóng dáng anh in trong mắt cô. “Ừ.” Anh nói dối. Có lẽ do chút cồn còn sót lại trong cơ thể, hoặc do cảm xúc chi phối, Trần Trạc Thanh lắng nghe con tim mình, cúi đầu xuống một cách vô thức. Hai người mặt đối mặt, chóp mũi anh khẽ lướt qua mũi cô. Khoảng cách chỉ trong gang tấc. Chỉ cần cô ngẩng đầu thêm chút nữa, anh cúi thêm chút nữa, họ sẽ chạm môi. Nhan Linh bỗng giật mình tỉnh táo, vội quay mặt đi. Khoảnh khắc cúi đầu, nét bối rối vụt qua trong ánh mắt cô. Cô không thấy được, ánh mắt Trần Trạc Thanh lóe lên một tia thất vọng. Khi cất lời lần nữa, giọng Nhan Linh có phần lắp bắp: “Em… em nấu ít trà giải rượu cho mọi người.” Trần Trạc Thanh vẫn đứng im không động đậy, cũng không nhận lấy. Thịnh Đông Đình không biết đã đứng phía sau anh từ lúc nào, vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn nhé, em dâu.” Nhan Linh cười nhẹ: “Không có gì. “Mọi người nghỉ sớm nhé, chúc ngủ ngon.” Cô lùi lại vài bước rồi quay người trở về nhà.Cánh cửa bên này cũng đóng lại, Thịnh Đông Đình đặt trà giải rượu sang một bên, nhớ lại cảnh tượng vừa thoáng nhìn thấy khi nãy. “Vừa rồi như vậy mà cậu còn không hôn? Cùng lắm là ăn một cái tát thôi.” Anh đã coi mình như người vô hình tạo cơ hội cho họ, vậy mà chẳng có gì xảy ra. Trần Trạc Thanh liếc anh một cái, hàm ý sâu xa: “Có vẻ anh khá dày dạn kinh nghiệm nhỉ?” Thịnh Đông Đình: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro