Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 34
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Nhan, trước bữa ăn, các hậu bối lần lượt đến trước chỗ ông chúc mừng sinh nhật. Ông Nhan: “Hôm nay mọi người đều có mặt, thật hiếm có một bữa cơm đoàn viên, ông rất vui.” “Sau này thường xuyên về nhà thăm ông bà nhé.”“Đặc biệt là Linh Linh và Trạc Thanh.” Ông nội Nhan nhìn cặp đôi, cố ý nhắc đến tên họ. Trong tình huống này, Nhan Linh không muốn làm mất vui, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.” Ông Nhan: “Mọi người ăn cơm đi.” Mọi người đợi ông cầm đũa trước rồi mới bắt đầu ăn. Nhà họ Nhan không có thói quen “ăn không nói,” nhưng cũng không quá ồn ào trên bàn ăn, chỉ nói chuyện nhẹ nhàng. Bà nội Nhan ngồi ngay bên cạnh Nhan Linh, liên tục gắp thức ăn vào bát cô, bảo cô ăn nhiều hơn. “Món sườn con thích nhất này, bà đã nhờ dì Văn làm đặc biệt cho con đấy.” “Cảm ơn bà ạ.” Nhan Linh cắn một miếng, vị ngon quen thuộc khiến cô mỉm cười. Bà nội Nhan: “Có phải lâu rồi con chưa ăn không?” Nhan Linh vừa nhai vừa đáp: “Vâng, nhưng mấy hôm trước con cũng có ăn sườn rồi.” Bà nội Nhan: “Do mẹ con nấu?” “Không phải ạ.” Nhan Linh chỉ vào Trần Trạc Thanh ngồi bên phải mình, “Là anh ấy nấu.” Bà nội bật cười ý nhị, tiếp tục hỏi: “Vậy bình thường ở nhà, toàn là Trạc Thanh nấu ăn à?” Nhan Linh cúi xuống nhổ miếng xương, nghĩ cách trả lời vì hiện tại cô không sống chung với Trần Trạc Thanh. Cô đưa ra câu trả lời mơ hồ nhưng không gây nghi ngờ: “Anh ấy nấu nhiều hơn ạ.” Đang ăn, Nhan Linh bất chợt nhận ra mình quên buộc tóc.Nhìn đôi tay vừa bóc vỏ tôm dính đầy dầu, cô dùng giấy lau sơ. Ngay sau đó, cô cảm thấy ai đó chạm vào tóc mình. Trần Trạc Thanh nghiêng người lại gần, ngón tay lướt nhẹ qua sau gáy cô, cẩn thận gom tóc cô lại rồi dùng dây buộc cố định. Nhan Linh: “Anh lấy đâu ra dây buộc…” Chưa kịp nói xong, anh đã giải thích: “Em vừa để quên trên xe.” Nhan Linh nhìn xuống tay mình, phát hiện cổ tay trống trơn, quả thật là mất dây buộc tóc. Nhan Linh: “Anh cũng tinh ý ghê.” “Gì cơ?” Anh như không nghe rõ, ghé sát hơn. Mùi hương từ người anh thoáng qua, khiến Nhan Linh cứng người, vội đổi lời: “Em bảo là cảm ơn.” Trần Trạc Thanh: “Vừa rồi hình như không chỉ hai chữ ấy.” Nhan Linh: “…” Rõ ràng là anh đã nghe thấy. Bà nội ngồi cạnh quan sát toàn bộ, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Bà ngày càng ưng ý với cháu rể.Không chỉ đẹp trai, biết nấu ăn, mà còn chu đáo, biết chăm sóc người khác. —Sau bữa ăn, khi bát đũa còn chưa dọn xong, Nhan Túc đột ngột đứng dậy gọi Nhan Linh: “Nhan Linh, con ra đây một chút.” Nhan Linh không nhúc nhích, cho đến khi ông nội vẫy tay ra hiệu.Lúc này cô mới đứng lên, theo ba cô ra sân. Nhan Túc: “Bà nội con nói đúng không? Con đã đăng ký kết hôn với người đàn ông đó rồi?” Trên bàn cơm, bà nội Nhan vô tình nhắc đến chuyện “đám cưới,” khiến Nhan Túc mới biết chuyện. “Người đàn ông đó,” Nhan Linh chỉnh lại cách gọi, “Tên là Trần Trạc Thanh.” “Cũng là chồng của con.” “Câu này con đừng nói trước mặt ông bà, ngày mai đi làm thủ tục ly hôn ngay với anh ta.” Nhan Túc nói ra lí do kêu cô ra đây, “Ba không đồng ý.”Nhan Linh: “Mẹ con đồng ý là được.”“Nhưng ba là ba của con!” Trong lúc ông còn đang nói, điện thoại trong túi reo lên. Nhan Linh đã quen với cảnh này, nhắc nhở: “Ba có điện thoại kìa.” Nhan Túc liếc nhìn, bận trả lời tin nhắn, giải thích: “Chuyện công ty, lát nữa ba xử lý.” Nhan Linh không nhịn được, đáp lại thẳng thừng: “Giờ ba xử lý luôn cũng được, vốn dĩ bữa cơm này có ba hay không cũng vậy thôi.” Nhan Túc: “Sao con lại nói thế? Sao mà có ba hay không cũng như vậy.”“Chuyện con kết hôn quan trọng đến vậy cũng không nói cho ba.”Nhan Linh: “Không cần thiết.” “Sao lại không cần? Ba là ba con mà!” Giọng ông lớn hơn, khiến âm thanh vọng vào cả trong phòng. Trần Trạc Thanh vẫn đang trò chuyện với bà nội, nhưng ánh mắt lại hướng ra phía sân. “Ba ư?” Nhan Linh khẽ lặp lại hai chữ này, cười mỉa mai lẫn bất lực: “Từ này nghe có vẻ lạ lẫm thật.” Cái danh xưng “người ba” mà ông tự nhận và lấy làm tự hào lại chính là điều khiến sợi dây trong lòng cô càng lúc càng căng rồi đứt phựt. “Xin hỏi ba, từ lúc con đi học đến giờ, ba đã tham dự bao nhiêu lần họp phụ huynh? Đã từng đến trường con mấy lần?” — Chưa lần nào cả. “Ba biết con thích ăn món gì nhất, ghét món gì nhất không?” — Cũng không biết. Chỉ cần cô tiện tay hỏi vài câu đơn giản, ông đều không trả lời được. “Con biết ba bận công việc, không có thời gian.” Cô khẽ cười giễu, thậm chí còn thay ông tìm lý do biện hộ. Nhan Linh: “Năm lớp 10, trong giờ thể dục, con bị trẹo chân. Công ty của ba cách trường con chỉ 2 cây số.” “Con gọi điện cho ba, ba nói đang họp.” “Cuối cùng mẹ con đến. Lúc đó mẹ còn đang ở tỉnh khác, phải chạy xe 2 tiếng đồng hồ.” “Đợi đến khi ba họp xong, con đã rời khỏi bệnh viện từ lâu rồi.” “Lúc đó con chỉ tự hỏi, việc mẹ làm được, vì sao ba lại không thể?” Vì thực ra ông chưa bao giờ thực sự quan tâm đến cô con gái này. Khi nhớ ra thì hỏi han qua loa, lúc bận lại kiếm đủ cớ để trốn tránh. Nhan Linh hiểu rằng ba cô bận rộn, và cô cũng không mong ông có thể làm tốt như những người cha khác. Điều khiến cô bận tâm là, trong mắt ông, cô không quan trọng bằng công việc của ông. Bây giờ, sau khi ly hôn mẹ cô, ông lại bắt đầu nghĩ đến việc quan tâm cô. Lúc nhỏ không màng đến, giờ lại chen chân vào mọi chuyện. Ông hoàn toàn không hiểu cô nghĩ gì, cũng không biết người như thế nào mới phù hợp với cô, nhưng vẫn tự nhận là “vì muốn tốt cho con” mà can thiệp vào đời sống của cô. “Từ trước đến nay, ba không tham gia vào cuộc sống của con, giờ cũng xin ba cứ giữ nguyên như vậy.” Trần Trạc Thanh đứng trước cửa, tay bám vào khung cửa, các khớp tay trắng bệch vì nắm quá chặt. Anh nhìn về phía Nhan Linh cách đó không xa. Cô hơi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, nhưng đôi mắt hoe đỏ. Trông cô vừa bướng bỉnh, vừa yếu đuối. —Nhan Linh đứng ngoài sân một lúc để ổn định cảm xúc rồi mới quay lại phòng khách. Dù cố gắng nở nụ cười để che giấu, bà nội Nhan vẫn nhận ra đôi mắt cô hơi đỏ. Nhan Linh giải thích: “Bên ngoài gió lớn quá ạ.” Lời nói dối vụng về này làm sao qua mắt được bà nội, nhưng bà không vạch trần. Sau đó, bà nội kéo cô ngồi lại trò chuyện, càng nói càng khiến cô quên cả thời gian. Thấy trời đã khuya, bà lấy cớ này để giữ cô lại qua đêm.“Phòng của con lúc nào cũng được dọn dẹp, giường rộng, ngủ hai người thoải mái.” Hai người ngủ chung.Đây mới là vấn đề chính. Nhan Linh còn đang lưỡng lự, bà nội đã dứt khoát đẩy cô vào phòng trước. Một lát sau, bà kéo cả Trần Trạc Thanh vào.Trên tay anh còn cầm một bộ đồ ngủ nam mà bà vừa đưa cho anh. Nói đây là đồ của Nhan Sâm mà bà nội lấy ra, bảo anh đừng ngại. Cửa phòng đóng lại, hai người nhìn nhau bối rối. Nhan Linh cúi đầu cắn nhẹ môi, cố gắng nghĩ cách mở lời. Trần Trạc Thanh nhìn ra sự khó xử của cô, quay người định rời đi: “Anh ra ngoài thuê khách sạn.” “Không cần đâu.” Nhan Linh lập tức ngăn lại. Nếu ông bà phát hiện hai người ngủ riêng, chắc chắn sẽ hỏi họ có phải đang cãi nhau không. Dù sao hai người đã là vợ chồng, Nhan Linh nghĩ chỉ ngủ chung một đêm thì cũng không có gì to tát. Hơn nữa, cô khá tin tưởng nhân cách của Trần Trạc Thanh. Trần Trạc Thanh dường như cũng hiểu điều cô lo lắng, nên đề nghị: “Nếu em không ngại, em ngủ giường, anh ngủ sofa, được không?” Nhan Linh: “Thôi, để em ngủ sofa đi.” Trần Trạc Thanh: “Vậy anh đành phải ra ngoài thuê khách sạn.” Nhan Linh lập tức hiểu ý anh. Dựa vào tính cách của anh, không có chuyện để con gái phải ngủ sofa. “Thế thì quyết vậy đi.” Nhan Linh cố làm giọng mình nhẹ nhàng hơn, “Anh cứ ngồi tự nhiên, em đi tắm trước.” Trần Trạc Thanh gật đầu: “Ừm.”Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa, cúi đầu, cố ý không nhìn cô. Mất đi ánh mắt chăm chú của anh, Nhan Linh cuối cùng cũng không còn quá căng thẳng, cô nhanh chóng tìm bộ quần áo trong tủ. Tiếng nước từ phòng tắm vang lên chỉ một lát sau. Thời gian đối với Trần Trạc Thanh trôi qua rất chậm. Anh liếc nhìn điện thoại, đã một tiếng trôi qua. Có phải hơi lâu rồi không? Lo lắng cô gặp khó khăn gì trong phòng tắm, anh đang định gõ cửa thì cô bước ra. Cô gái xuất hiện trong tầm mắt, mặc chiếc quần dài thoải mái. Cô vừa gội đầu, mái tóc ướt rủ xuống lưng, một chiếc khăn trắng vắt hờ trên vai. “Em xong rồi, anh vào đi.” “Ừ.” Trần Trạc Thanh chỉ nhìn cô một cái, rồi bước về phía phòng tắm. Nhan Linh đang lau tóc, bất giác liếc thấy bộ đồ anh để trên sofa. Anh đi tắm mà không mang theo quần áo sao? Phòng tắm ngập tràn hơi nước. Khi Trần Trạc Thanh bước vào, không khí phảng phất mùi hương hoa dịu nhẹ.Giống hệt mùi hương trên người Nhan Linh lúc nãy – hẳn là mùi sữa tắm. Hầu kết anh bất giác chuyển động, một cảm giác nóng bừng chạy khắp cơ thể, anh cố gắng kìm nén những ý nghĩ mông lung. “Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, giọng của Nhan Linh từ bên ngoài truyền vào: “Trần Trạc Thanh, anh quên mang đồ vào này.” Cánh cửa liền được mở ra ngay sau đó – Có lẽ anh vừa cởi áo, nên bên dưới chỉ còn mặc chiếc quần dài. Điều đầu tiên đập vào mắt Nhan Linh là thân hình tr@n trụi của anh. Vai rộng, cơ bắp rắn chắc. Những múi cơ bụng rõ nét đều đặn, đường cơ xiên kéo dài xuống dưới, vừa gợi cảm vừa cuốn hút. Một luồng khí đầy nam tính mạnh mẽ xộc thẳng vào cô. Mặt Nhan Linh lập tức đỏ bừng, cô ngây ra vài giây. Sau khi não bộ khởi động lại, cô vội vàng nhét bộ quần áo vào tay anh. Quay người định rời đi, nhưng vì quá vội, cô vô tình trượt chân trên vũng nước từ phòng tắm tràn ra. Cô mất thăng bằng, lao về phía trước theo quán tính – Thế giới quay cuồng, một cánh tay khỏe khoắn và mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo cô. Chỉ cần một chút lực, anh đã giữ được cô. Cơ thể Nhan Linh mất kiểm soát, cô ngả người về phía sau, hoàn toàn rơi vào vòng tay anh. Lưng cô mỏng manh áp sát vào lồ|\|g ngực tr@n trụi của anh, không một kẽ hở. Hơi nóng lan tỏa, không cách nào tránh được. Nhan Linh hoảng loạn quay đầu lại, nhưng trán cô lại vô tình đụng vào cằm anh. Trần Trạc Thanh khẽ hừ một tiếng. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Nhan Linh hoảng hốt, không kịp để ý điều gì khác, vội vàng kiểm tra tình trạng của anh: “Xin lỗi, xin lỗi –”Ngón tay mềm mại của cô vừa chạm đến cằm anh thì đã bị anh nắm lấy. Giọng anh khàn hơn bình thường vài phần: “Không sao.” Cô không để ý rằng gương mặt vốn lạnh lùng của anh, trong ánh mắt lộ ra tia cảm xúc khó cưỡng, quai hàm căng chặt, vẻ mặt có chút chịu đựng. “Em ra ngoài trước đi.” Nhan Linh lúc này mới nhận ra tình cảnh có phần ngượng ngùng, vội vàng rời khỏi. Trần Trạc Thanh đóng lại cửa phòng tắm. Anh vặn vòi hoa sen sang chế độ nước lạnh, mở hết cỡ. Anh nhắm mắt, nhưng trong đầu vẫn không thể xóa đi hình ảnh của cô khi nãy. Đôi mắt anh yêu nhất, mờ mịt như phủ sương, đầy vẻ lúng túng nhìn anh. Vừa ngây thơ, vừa mê hoặc. Đúng là chết người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro