Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 37
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Vài ngày sau, Nhan Linh đến showroom 4S để nhận chiếc xe mới của mình, treo biển số tạm thời. Có xe rồi, cô bắt đầu tự lái đi làm mỗi ngày. Thời gian về nhà cũng quy củ hơn trước khá nhiều. Hôm đó, sau khi tan làm về nhà, vừa bước vào nhà Nhan Linh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Cô đi vào bếp giúp mang các món đã nấu xong ra bàn, vừa ngồi xuống đã nghe Thư Vân hỏi: “Trạc Thanh dạo này công việc bận lắm hả? Mấy ngày nay không thấy nó qua đây ăn cơm.” Nhan Linh: “Có lẽ vậy ạ.” Thư Vân: “Có lẽ? Con cũng không biết à?” Nhan Linh: “Con và anh ấy không ở cùng một bộ phận, công việc cũng ít khi cần phối hợp với nhau.” Công việc của Nhan Linh chủ yếu là làm việc với Thịnh Tây Vũ. Phạm vi quản lý của anh ta và Trần Trạc Thanh khác nhau. Nhưng nghĩ lại, đã mấy ngày cô không thấy bóng dáng Trần Trạc Thanh ở công ty. Hôm đó rời bệnh viện, cô mới nhận ra rằng dường như đó là lần đầu tiên hai người cãi nhau không vui vẻ. “Trừ chuyện công việc ra, hai đứa là vợ chồng.” Thư Vân trách móc, “Bình thường con không quan tâm đến chồng mình sao?” Nhan Linh vừa định gắp thức ăn thì bị Thư Vân vỗ nhẹ lên mu bàn tay, khuyên nhủ: “Con qua bên đó xem nó có ở nhà không, bảo nó qua đây ăn cơm.” Nhan Linh đặt đũa xuống, nghe lời đứng dậy. Lúc đi qua đó cô đã chuẩn bị tinh thần để gõ cửa nhưng không có ai trả lời bên trong. Cô lấy hết can đảm gọi điện, nhưng sau một hồi chuông dài, cũng không ai nhấc máy. Cô định từ bỏ, vừa quay lưng thì lại cầm điện thoại lên, lần này gọi cho Thịnh Tây Vũ. Điện thoại vừa kết nối, tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia khiến màng nhĩ cô khó chịu, phải đưa máy ra xa. Nhan Linh trực tiếp hỏi Thịnh Tây Vũ xem anh có biết Trần Trạc Thanh ở đâu không. Thịnh Tây Vũ lặp lại câu hỏi của cô, dường như đang hỏi ai đó bên cạnh. Bên kia, một giọng nữ vừa ngọt ngào vừa mềm mại đáp lại: “Tổng giám đốc Trần vừa vào nhà vệ sinh rồi.” Tiếng nhạc ầm ĩ, âm thanh chơi trò oẳn tù tì, hòa lẫn với giọng nói của cô gái kia, vang vào tai Nhan Linh. Cô đoán được đó là nơi nào, có lẽ là một quán bar. Nhớ lại lần trước mình đến tặng quà sinh nhật cho Thịnh Tây Vũ, Trần Trạc Thanh cũng ở đó. Nhan Linh: “Cảm ơn, tôi biết rồi.” Không đợi Thịnh Tây Vũ nói gì thêm, cô đã cúp máy. Trong vài giây chậm chạp vì cồn, Thịnh Tây Vũ nhận ra mình vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng. Anh quay sang trách người phụ nữ bên cạnh: “Ai bảo cô lên tiếng? Tôi có hỏi cô đâu.” Người anh hỏi khi nãy là trợ lý của Trần Trạc Thanh, nhưng người phụ nữ này lại nhanh miệng trả lời trước. Hơn nữa, Nhan Linh còn nghe được, chắc chắn cô sẽ suy nghĩ lung tung. Thịnh Tây Vũ đẩy người phụ nữ ra, vội vàng đi tìm Trần Trạc Thanh trong nhà vệ sinh. Trần Trạc Thanh vừa bước ra, mái tóc đen trước trán hơi ướt, khuôn mặt góc cạnh như được tạc từ đá, vài giọt nước còn đọng lại trên gương mặt, rõ ràng vừa mới rửa mặt xong. Thịnh Tây Vũ thấy bộ dạng đó, bước lại gần hỏi: “Nôn rồi à?” Trần Trạc Thanh không nói gì, nhưng Thịnh Tây Vũ biết mình đoán đúng. “Cậu đấy, không uống được thì đừng uống, chẳng ai ép cậu, sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ làm gì.” “À đúng rồi, lúc nãy cô nàng phiên dịch gọi cho tôi hỏi cậu đang ở đâu.” Nhìn thấy anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề gợn sóng, Thịnh Tây Vũ như nhận ra điều gì đó: “Không đúng, cậu không bình thường.” Bình thường, chỉ cần là chuyện liên quan đến Nhan Linh, cậu ta đâu có phản ứng như thế này. Thịnh Tây Vũ: “Cãi nhau với cô ấy rồi?” Trần Trạc Thanh: “Không có.” Lời phủ nhận ấy, ngược lại càng khẳng định. Thịnh Tây Vũ nở một nụ cười đầy ẩn ý, vẻ mặt như muốn nói “tôi biết ngay mà”: “Quả nhiên.” “Không ngờ, cái tên si tình như cậu cũng có ngày hôm nay.” Trần Trạc Thanh lười để ý đến giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác của anh ta, bước qua. Thịnh Tây Vũ nhanh chân đuổi theo, khoác vai anh: “Nghe lời anh em khuyên đây, cãi nhau với phụ nữ, đừng quan tâm đến đúng sai, là đàn ông nhất định phải chủ động dỗ dành.” “Cúi đầu một chút, chẳng phải việc gì khó.” Trần Trạc Thanh nghiêng đầu: “Chúng tôi không cãi nhau.” Anh không nghĩ đó là cãi nhau, đó là vấn đề của riêng anh. Anh luôn nghĩ rằng mình muốn quá nhiều. “Vậy hai người làm sao?” Thịnh Tây Vũ đưa cho anh một điếu thuốc, tiện thể vì giờ rảnh rỗi nên muốn nghe câu chuyện: “Nào, nói tôi nghe, để tôi bày cho cậu vài cách.” Trần Trạc Thanh vốn không định nhận điếu thuốc, nhưng nghĩ đến việc Nhan Linh không ở đây, cũng chẳng ai để ý, nên mượn bật lửa của Thịnh Tây Vũ.Đầu thuốc vừa ngậm vào miệng, vị nicotine làm anh tỉnh táo đôi chút. Như nhớ ra điều gì, anh bất chợt lên tiếng:“Cậu nói xem, mối tình đầu có phải đều khó quên không?” Thịnh Tây Vũ: “Xem cậu định nghĩa thế nào. Chia tay trong hòa bình có thể khó quên, nhưng chia tay ầm ĩ thì có lẽ chỉ mong không gặp lại.” “Chắc là chia tay trong hòa bình.” Trần Trạc Thanh nghĩ với tính cách của Nhan Linh, cô sẽ không để mối quan hệ đó kết thúc trong ồn ào. Nghe vậy, Thịnh Tây Vũ nhanh chóng đoán ra phần nào câu chuyện: “Ý cậu là, cậu nghĩ vợ cậu vẫn còn nhớ nhung tình đầu của cô ấy?” Trần Trạc Thanh từng nói, người anh thích đã ở bên người khác.Nếu người đó là Nhan Linh ánh trăng sáng của anh, thì mọi thứ đều khớp. Thịnh Tây Vũ an ủi: “Chỉ là tình đầu thôi mà, sao so được với Trần tổng của chúng ta? Anh ta chắc chắn không đẹp trai, cũng chẳng giàu bằng cậu…” “Sao cậu biết được?” Dù biết Thịnh Tây Vũ đang giúp mình lấy lại tinh thần, nhưng Trần Trạc Thanh là người thực tế, “Người đó là thanh mai trúc mã của cô ấy.” Chỉ riêng điều này thôi, anh đã thua một nửa. “Học lực rất giỏi, hồi cấp ba đã được thầy cô, bạn bè yêu mến. Gia đình lại có điều kiện, làm kinh doanh.” Có những người ngay từ khi sinh ra đã ở vạch đích. Như Ninh Thần. Và Nhan Linh cũng vậy. Họ giống như những người thuộc về cùng một thế giới. Anh không biết họ đã chia tay như thế nào. Cũng không biết liệu Nhan Linh đã quên Ninh Thần hay chưa. Có phải vì vậy mà trong lòng cô không thể chứa đựng bất kỳ ai khác? Có những chuyện, dù anh cố gắng đến đâu cũng không thể vượt qua được cái tên Ninh Thần. “Nhưng bây giờ người kết hôn với cô ấy là cậu.” Thịnh Tây Vũ thẳng thắn nói. “Hiện tại cô ấy là vợ cậu rồi, cứ mãi nghĩ về quá khứ làm gì? Ai mà chẳng có một quá khứ.” Thịnh Tây Vũ, cảm thấy mình phải bù đắp cho lỗi lầm khi nãy, liền giục anh mau gọi lại cho Nhan Linh đi.Trần Trạc Thanh lấy điện thoại từ túi áo ra, bấm mấy lần nhưng không thấy phản hồi, mới phát hiện máy đã hết pin. Không kịp tìm chỗ sạc, anh mượn điện thoại của Thịnh Tây Vũ. Đầu dây bên kia, một lúc lâu sau mới bắt máy. “Là anh, Trần Trạc Thanh.” Anh chủ động lên tiếng. “Điện thoại anh hết pin nên tắt nguồn. Em tìm anh có chuyện gì không?” Giọng Nhan Linh rất bình thản: “Không có gì, chỉ là mẹ em bảo hỏi anh có muốn qua đây ăn tối không.” Trần Trạc Thanh giải thích: “Anh đang ở ngoài, không qua được.” Nhan Linh: “Vậy được.” Sau đó cả hai im lặng. Không ai nói thêm, cũng không ai chủ động cúp máy. Cuối cùng, Nhan Linh lên tiếng trước: “Vậy em cúp máy đây. Anh bận thì cứ làm việc tiếp.” Một hai giây sau, cô bổ sung: “Anh bị đau dạ dày, tốt nhất đừng uống rượu.” Cô đoán được anh đang ở đâu, nhưng không hỏi gì thêm. Chỉ là câu quan tâm vô tình ấy, lại khiến phòng tuyến tâm lý vốn mong manh mấy ngày nay của Trần Trạc Thanh hoàn toàn sụp đổ. ——“Cúi đầu thôi mà, có gì khó đâu.” Thịnh Tây Vũ nói đúng, cúi đầu thôi mà. So với việc không được gặp cô, thì chẳng đáng là gì. “Anh uống rượu rồi.” Trước khi cuộc gọi kết thúc, anh bất ngờ nói. Giọng trầm thấp, mang theo chút ấm ức: “Không lái xe được.” “Em có thể đến đón anh không?” Thịnh Tây Vũ đứng bên cạnh, nghe được giọng điệu đó của anh mà kinh ngạc thốt lên cao thủ. Đàn ông mà làm nũng với phụ nữ, ngay cả bản thân anh ta còn không làm được. Anh ta không tin Nhan Linh có thể từ chối, trừ khi cô ấy thật sự là người sắt đá. Nhan Linh đáp ngay: “Được, em đến ngay.” Trần Trạc Thanh nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, ném trả lại cho Thịnh Tây Vũ, bảo anh gửi địa chỉ cho cô. Thịnh Tây Vũ giơ ngón cái, cười phục sát đất: “Anh bạn, tôi bái phục cậu thật sự.” —Hôm nay là sinh nhật một cậu bạn của Thịnh Tây Vũ, một thiếu gia họ Tiết. Cậu ta thích giao du bạn bè, muốn bữa tiệc sinh nhật sôi động nên đã tổ chức tại một club. Trần Trạc Thanh trước đó có quen biết vài lần, có chút giao tình, nên cũng đến. Bình thường những buổi tụ tập kiểu này anh không tham gia, nên sự xuất hiện của anh khiến thiếu gia họ Tiết ngạc nhiên. Cậu ta cảm thấy bản thân thật có thể diện khi mời được Trần Trạc Thanh đến. Trần Trạc Thanh chỉ đơn thuần muốn tìm một nơi để uống rượu, cả buổi tối ngồi trong góc, một mình uống cạn vài ly.Cuối cùng chịu không nổi, anh vào nhà vệ sinh nôn. Ra ngoài, anh nói một câu chúc mừng sinh nhật với cậu thiếu gia họ Tiết, rồi định ra cửa đợi Nhan Linh. Cậu Tiết nói: “Anh Trần, tiệc của tôi mới bắt đầu thôi mà, sao không ở lại thêm chút nữa?” Thịnh Tây Vũ từ phía sau thò đầu ra, lên tiếng trước: “Cậu ấy phải đi, vợ cậu ấy đến đón rồi.” Chuyện Trần Trạc Thanh đã kết hôn, cậu Tiết cũng từng nghe qua nhưng chưa gặp cô vợ lần nào. “Chị dâu đến rồi? Hay là mời chị vào chơi cùng đi?” Trần Trạc Thanh từ chối: “Không cần đâu.” Anh biết Nhan Linh vốn không thích những nơi đông người như thế này. Hơn nữa, cô cũng không quen ai ở đây, sẽ không thoải mái. Cậu Tiết thấy vậy cũng không giữ lại, chỉ bảo lần sau tụ họp có thể dẫn chị dâu đi cùng. Lúc này, một nhân viên pha chế bước tới, báo rằng bên ngoài có một cô gái đang tìm anh. Trần Trạc Thanh thấy Nhan Linh xuất hiện ở cửa, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi vội vàng bước ra. Cậu Tiết qua đám đông nhìn lướt ra cửa. Là một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài, đôi mày thanh tú, gương mặt dịu dàng, dáng người thanh lịch trong chiếc áo khoác dạ. Khí chất của cô ấy toát lên sự đoan trang tao nhã. “Anh Trần đúng là gấp gáp đi tìm chị dâu thật, cũng quá sốt ruột rồi.” Thịnh Tây Vũ nâng ly cụng với cậu Tiết, cười nhắc nhở: “Người được đặt ở trong lòng, dĩ nhiên không giống bình thường.” Nhan Linh đi taxi đến, vì cô nghĩ lát nữa sẽ lái xe của Trần Trạc Thanh về. Cô đứng chờ ở cửa một lát thì thấy anh bước ra. Nhìn dáng đi, trông anh vẫn khá vững vàng. Không giống người vừa uống rượu. Nhưng khi anh đứng trước mặt cô, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xen lẫn mùi thuốc lá khó chịu. Nhan Linh khẽ nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại thôi. Trần Trạc Thanh để ý biểu cảm trên mặt cô, lập tức hiểu ra vấn đề, cúi xuống ngửi cổ áo mình. Nhớ lại khi nãy Thịnh Tây Vũ đưa anh một điếu thuốc, lúc ấy tâm trạng rối bời, anh không nhịn được mà hút một điếu. Biết cô không thích mùi thuốc lá, anh lập tức đưa tay định cởi áo khoác lại bị Nhan Linh ngăn lại.“Anh làm gì vậy?” Nhan Linh hỏi. Trần Trạc Thanh mím môi, giọng đầy ghét bỏ: “Hôi.” Nhan Linh: “…” Cô bỗng bật cười, như bị anh chọc cho vui. “Anh cũng biết mình hôi à.” Cô lầm bầm, “Uống rượu rồi lại còn hút thuốc nữa.” Trần Trạc Thanh cúi đầu, mái tóc đen che đi đôi mắt, trông như một đứa trẻ phạm lỗi, đứng im không nói gì. Nhan Linh thở dài: “Anh đừng cởi, bên ngoài lạnh lắm.” Cô hỏi anh xe để đâu, bảo anh đưa chìa khóa cho mình rồi dặn dò: “Anh đứng đây đừng di chuyển, em đi lái xe lại.” Trần Trạc Thanh: “Được.”Ngồi vào xe, Trần Trạc Thanh ngồi ở ghế phụ. Nhan Linh vừa định cài dây an toàn cho mình thì phát hiện anh chưa cài, liền nhắc nhở anh.Anh lơ mơ đáp một tiếng “Ừ,” động tác chậm rãi kéo dây an toàn từ bên phải. Kéo một lần, dây lại bật về. Vất vả lắm mới kéo ra được, nhưng lại không cắm đúng chỗ. Nhan Linh không nghĩ nhiều, đưa tay lên giữ lấy tay anh, lòng bàn tay cô lành lạnh. Nhan Linh: “Dùng sức một chút.” Anh lại đáp một tiếng “Ừ,” kéo dài giọng, rồi cài dây an toàn. Làm xong, anh nhắm mắt lại, tựa như muốn chợp mắt. Nhan Linh vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, vô thức nhìn anh ở khoảng cách gần. Đường nét khuôn mặt anh góc cạnh, gọn gàng, dáng vẻ khi cúi đầu im lặng lại trông ngoan ngoãn lạ thường. Hóa ra anh uống rượu xong lại như thế này. Như bị thôi thúc, cô giơ tay lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào má phải của anh. Làn da rất mịn, cảm giác rất mềm. Thấy anh không phản ứng, Nhan Linh nghĩ chắc anh không để ý, định rút tay lại thì bất ngờ bị anh nắm lấy. Anh vẫn nhắm mắt, hàng mi dày dài tựa như chiếc quạt nhỏ khẽ rung, làm tim cô bất giác lỡ một nhịp. Nhan Linh cứng đờ người, để mặc anh làm gì thì làm. Trần Trạc Thanh nghiêng đầu dựa vào tay cô, gương mặt điển trai tựa vào lòng bàn tay cô, còn cọ cọ như mèo con. Nhan Linh lập tức nghĩ đến con mèo ở nhà anh. Thích làm nũng, lại bám người. “Nhan Linh.” Anh bất ngờ gọi tên cô. Giọng anh trầm khàn, nhẹ nhàng mà vấn vương. Như một lời thì thầm giữa những người tình. Có lẽ là rượu đã tiếp thêm can đảm, khiến anh nói ra câu đã giấu trong lòng mấy ngày nay nhưng không dám hỏi: “Trong lòng em, anh là người khác sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro