Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 4

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Nhìn trông giống hệt nhau, tên cũng y hệt, hẳn là cùng một người rồi.Nhan Linh vừa mới tự hỏi liệu trên đời này có tồn tại hai người giống nhau như đúc, mà cô lại may mắn gặp cả hai hay không.Nhưng xem ra điều đó là không thể nào.Hóa ra, người đó đúng là Trần Trạc Thanh.Lần đầu tiên Nhan Linh nghe đến cái tên này là hồi cấp ba, từ miệng cô bạn thân Tư Kỳ.Sau khi chia lớp ban tự nhiên và xã hội vào năm lớp 11, kết quả kỳ thi giữa kỳ cũng vừa công bố, Tư Kỳ hào hứng khoe rằng mình lần này thi không tệ, về nhà sẽ không bị mắng nữa.“Lần này đề Toán khó ghê luôn, mình còn không qua nổi điểm trung bình, may mà các môn khác kéo điểm lên. Nhưng nghe nói có người trong khối chúng ta lại đạt điểm tối đa môn Toán, người gì mà ghê vậy nhỉ.”Tư Kỳ nghĩ lại bài thi của mình đầy dấu gạch đỏ, cảm thán sao khoảng cách giữa con người với nhau lại lớn đến thế.Có người chỉ mong đạt được điểm trung bình, nhưng lại có người đứng đầu bảng.Trước đây là bạn học ưu tú ngồi bên cạnh cô, giờ lại thêm một người nữa.Tư Kỳ lôi điện thoại ra, lẩm bẩm: “Không được, mình phải tìm hiểu xem thần thánh này là ai.”Vốn là người luôn nhanh nhạy trong việc tìm kiếm thông tin, tài khoản QQ của Tư Kỳ hoạt động sôi nổi trong các hội nhóm tám chuyện của trường. Kết quả là cô nhanh chóng tìm ra người đó.Khi thấy bức ảnh được đăng trong nhóm, Tư Kỳ không nhịn được mà thốt lên: “Trời đất, sao lại đẹp trai như thế này chứ.”Cô chìa điện thoại ra cho Nhan Linh cùng nhìn.Bức ảnh được chụp lén, bối cảnh là đám đông nhộn nhịp nhưng người nổi bật nhất vẫn hiện ra rõ ràng ngay lập tức.Chàng trai đứng trên bãi cỏ xanh, bờ vai rộng, đôi chân dài. Mặc đồng phục xanh trắng của trường một cách chỉnh tề, đầu ngẩng cao, lưng thẳng, khuôn mặt nhìn nghiêng tinh tế.Ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, toát ra khí chất nổi bật.“Người này tên là Trần…” Tư Kỳ nhìn tên trong nhóm chat, đọc đến chữ thứ hai thì khựng lại, cảm thấy chữ này rất quen.“Trạc Thanh.”Tiếng Nhan Linh từ bên cạnh vang lên, rõ ràng từng chữ.— “Xuất ư nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu.” (Trích bài Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di)[Câu này có nghĩa: Ta yêu hoa sen ở chỗ bùn nhơ ra mà chẳng nhiễm, gội sóng trong mà chẳng có cái đẹp lả lơi.Xuất ứ nê nhi bất nhiễm出淤泥而不染: từ bùn đọng ra mà không nhiễm bẩn.]Nhan Linh vừa nhìn thấy tên này, trong đầu liền nghĩ đến câu thơ đó.“Bài Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di, tiết Ngữ văn yêu cầu học thuộc lòng, cậu chưa học à?”Tư Kỳ: “…”“Bạn yêu ơi, đó là trọng điểm hả?” Tư Kỳ nhấn vào điện thoại, “Trọng điểm bây giờ là viên ‘ngọc quý giữa biển’ này từ đâu tới, trước đây chưa từng nghe nói về cậu ấy.”“Không được, mình phải tìm hiểu thêm.”Có lẽ do ấn tượng ban đầu, nên về sau mỗi lần nghe thấy cái tên đó, Nhan Linh đều chú ý hơn một chút.Đôi khi là nghe Tư Kỳ nói anh lại đạt hạng nhất toàn khối, đùa rằng nhìn anh và cô cứ như ảnh cưới dán trên bảng thông báo của trường vậy.Cũng có khi là nghe các giáo viên của lớp tự nhiên khen ngợi anh sau lưng, hoặc những tin đồn khác về anh, như chuyện một nữ sinh lớp khác tỏ tình với anh…“Nhận lời nhanh đi, Tiểu Trần người ta chủ động kết bạn với con rồi đó.”Một câu nói của Thư Vân kéo Nhan Linh trở về hiện tại.Cô cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến chuyện cũ vừa rồi.Chắc là vì hôm nay mới gặp lại anh.Nhan Linh nhìn sang mẹ mình, vẻ mặt bà đầy hy vọng.Lời từ chối trôi ngược vào trong, cô cử động ngón tay, ngoan ngoãn nhấn xác nhận yêu cầu kết bạn.Màn hình hiển thị vài giây sau danh bạ WeChat của cô đã có thêm một người bạn mới.—— “Bạn đã thêm Zero. Bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.”…Sau khi ăn tối, Nhan Linh nhận được một cuộc gọi quốc tế từ cô em họ Ninh Tương Nghi đang du lịch ở nước ngoài.Nhan Linh liếc nhìn Thư Vân đang ngồi xem TV trong phòng khách, rồi cầm điện thoại bước ra ban công nghe máy.Ninh Tương Nghi vừa bắt đầu đã hỏi thăm cô một chút, hỏi cảm giác trở về quê nhà như thế nào.Sau đó lại hỏi đến chuyện đi xem mắt.Ninh Tương Nghi: “Chị à, em gọi theo ủy thác của mẹ em, để hỏi thăm tình hình tiến triển chút thôi.”Nhan Linh: “Không có tiến triển gì hết.”Ninh Tương Nghi: “Không thể nào, không kết bạn WeChat sao?”Thấy đối phương im lặng không trả lời, Ninh Tương Nghi khẽ cười, trêu chọc: “À——”“Xem ra đã kết bạn rồi.”Nhan Linh rất quen với giọng điệu này của em họ, những nghi hoặc vừa rồi cũng đã có lời giải. Chắc hẳn là Ninh Tương Nghi đã gửi danh thiếp WeChat của cô cho người khác.Nhan Linh khẽ thở dài bất lực: “Em gia nhập đội ngũ thúc cưới của dì và mẹ chị từ bao giờ thế.”Ninh Tương Nghi đáp vô cùng thản nhiên: “Từ khi có bạn trai.”Đúng là điển hình của kiểu “đứng nói thì dễ”.Trước đây khi còn độc thân, cô em họ chỉ đứng về phía Nhan Linh để lên án hành vi thúc ép kết hôn của người lớn.Cảm nhận được sự phản đối trong giọng nói của Nhan Linh, Ninh Tương Nghi lập tức đổi giọng: “Chị à, thật ra xem mắt cũng không có gì đâu, chỉ đơn giản là gặp gỡ thôi, coi như kết thêm bạn đi?”“Không có người này thì sẽ có người khác, chị cứ đồng ý gặp đi, không thì dì cứ thúc giục mãi, chị cũng không muốn thế mà.”Nhan Linh đã bắt đầu bị lay động, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo, hỏi ngược lại: “Mẹ chị trả cho em bao nhiêu để em nói câu này?”Ninh Tương Nghi: “…”Giọng cô em họ lập tức trở nên uất ức, khóc lóc rằng “chị xem em như vậy sao”, “tình cảm của chúng ta đâu thể dùng tiền đo đếm được”, “em thật oan ức mà”…Ba phần là giả vờ, bảy phần là diễn xuất.Nhan Linh đang định ngắt lời thì đầu dây bên kia đột nhiên có tiếng một người đàn ông hỏi cô ấy làm sao, giọng nói dịu dàng dỗ dành.Nhan Linh đoán ngay đó là bạn trai em ấy rồi.Diễn xuất của Ninh Tương Nghi mà cũng có người tin.Nhan Linh nghe thấy em họ chuyển giọng đầy khó chịu: “Ôi, anh tránh ra đi.”“Chị cúp máy đây.” Nhan Linh tiếp lời, cười nói, “Không làm phiền em và em rể nữa.”Ninh Tương Nghi: “Không phải mà, chị——”“Linh Linh.” Bên phòng khách vang lên tiếng của Thư Vân.Gió trên ban công thổi khá lớn, Nhan Linh nghe đến lần thứ hai mới rõ, cô vén lại tóc bị gió thổi tung, đáp: “ Con ra ngay đây ạ.”Rồi quay sang nói với Ninh Tương Nghi trong điện thoại: “Lời em nói, chị sẽ suy nghĩ kỹ.”—Trên màn hình TV phòng khách đang phát một chương trình hẹn hò nào đó, một cặp đôi nam nữ xa lạ ăn mặc trang trọng, lần đầu gặp mặt đã ngồi cùng bàn ăn uống, nói chuyện rất sôi nổi.Nhan Linh cảm thấy mẹ mình gọi cô ra xem TV có vẻ như đang ngầm ám chỉ điều gì.Quả nhiên, Thư Vân vờ như vô tình hỏi: “Linh Linh, Tiểu Trần có nhắn tin cho con không?”Nhan Linh không biết phải định nghĩa “nhắn tin” như thế nào, hẹn cô đi ăn có tính không?Vừa kết bạn trên WeChat, Nhan Linh đã lịch sự chào lại một tiếng “Chào anh”, đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn mới.【Zero】: Chào cô Nhan, chiều mai cô có thời gian không, không biết tôi có thể mời cô dùng bữa tối được không? Nếu có gì đường đột quá mong cô thông cảm.Phản ứng đầu tiên của Nhan Linh là, lời lẽ văn hoa như thế này chẳng hợp với hình dung của cô về một cậu học sinh ban tự nhiên chút nào.Nhan Linh thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu Trần Trạc Thanh mà cô biết có phải là cùng một người hay không.Thư Vân thấy vẻ do dự trên gương mặt con gái liền biết chắc chắn có gì đó không ổn. Khi nghe con nói đối phương mời cô đi ăn tối, bà càng thêm vui mừng.“Vậy thì chiều mai mẹ sẽ bảo dì giúp việc không nấu phần cơm của con nữa.”Nhan Linh cau mày: “Mẹ, mẹ gấp quá rồi đấy.”Nghe vậy, Thư Vân cười thầm vì biết rằng con gái mình đã ngầm đồng ý. Bà nhịn cười đáp: “Đâu có.”Bà đã tìm hiểu rất kỹ về người đàn ông này. Cậu ấy quả thực rất xuất sắc, hoàn toàn xứng đôi với con gái bà. Nếu không, bà cũng sẽ không đẩy thuyền cho cả hai như vậy.Chỉ riêng việc hai người từng là bạn học cấp ba cũng đủ để bà thấy họ rất có duyên với nhau.Trước khi đi ngủ, Nhan Linh mới trả lời lại tin nhắn bị cô bỏ lơ đã lâu.Chỉ một chữ đơn giản: “Được.”Bên kia gần như nhắn lại ngay lập tức, gửi thời gian và địa điểm của buổi hẹn. Đó là một nhà hàng Trung Hoa tên “Phù Sinh Nhàn”, đồng thời lịch sự hỏi liệu có cần đón cô hay không.【Tam lệnh】: Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe.【Zero】: Được rồi, vậy cô đi cẩn thận.Nhan Linh vừa định thoát khỏi cuộc trò chuyện thì lòng bàn tay cô lại rung lên. Cô nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhưng không bắt máy.Chuông reo một lúc rồi tự ngắt, tiếp đó là một tin nhắn được gửi đến.【Về nước rồi thì có thời gian về nhà ăn bữa cơm.】Tin nhắn đến từ ba cô, Nhan Túc.Nhan Linh thoáng nhìn qua dòng chữ trên màn hình, ánh mắt lạnh nhạt, đọc xong thì đặt điện thoại xuống mà không trả lời lại.***Buổi hẹn chiều hôm sau vào lúc năm giờ.Nhan Linh dậy sớm để chạy bộ, sau đó thay một bộ đồ thoải mái sạch sẽ rồi tưới cây trên ban công.Sau bữa trưa, cô cầm một quyển từ điển nằm trên ghế xích đu đọc vài trang. Đọc đến một lúc thì quên cả thời gian, đến khi ngẩng lên thì đã hơn bốn giờ.Tối hôm qua cô đã xem bản đồ, nhà hàng đó cách nhà cô khoảng mười lăm phút đi xe.Nhan Linh đơn giản rửa mặt qua rồi ra ngoài.Vì thói quen đi sớm, bốn giờ hai mươi cô đã xuất phát. Đợi xe thêm năm phút, cộng thêm thời gian đèn đỏ thì tới nơi là bốn giờ bốn mươi lăm.“Phù Sinh Nhàn”, quán như tên, thiết kế theo phong cách cổ điển Trung Hoa. Vừa bước vào đã thấy một nữ nhân viên mặc sườn xám, dáng cao thanh thoát, nở nụ cười nhẹ nhàng chuyên nghiệp hỏi xem cô có đặt chỗ trước không.Nhan Linh báo tên Trần Trạc Thanh. Nữ nhân viên đưa tay trái làm động tác mời: “Mời cô đi theo tôi.”Nhan Linh đi theo nữ nhân viên đến khu vực đại sảnh, vô tình liếc nhìn dãy hành lang bên cạnh, ánh mắt lướt qua những phòng riêng khép kín, tâm trạng cũng dần thư giãn.Thực ra, cô không thích việc lần đầu gặp mặt đã ăn uống với người lạ trong không gian kín, vì như thế dễ tạo cảm giác ngại ngùng và thiếu tự nhiên.Cô không biết Trần Trạc Thanh cố ý hay vô tình, nhưng chi tiết này thực sự khiến Nhan Linh có ấn tượng tốt hơn.Trong đại sảnh khá đông khách, nhưng tiếng ồn không quá lớn, cách bài trí những tấm bình phong đã khéo léo giảm bớt âm thanh từ những bàn xung quanh, khiến tiếng trò chuyện chỉ còn là tiếng thì thầm xa xa, không gây khó chịu.Nhan Linh rất thích thiết kế này của nhà hàng, vừa tạo cảm giác gặp gỡ trong khoảng cách an toàn, lại vẫn giữ được sự riêng tư và thoải mái.Vừa thấy cô, trợ lý của Trần Trạc Thanh nhẹ giọng thông báo: “Trần tổng, cô Nhan đến rồi.”Một bàn tay trắng ngần đưa ra từ phía sau bình phong, thon dài và đầy sức hút. Các đốt ngón tay hơi cong, mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay.Nhan Linh khẽ ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm, đẹp đẽ của anh.Đôi mắt đó như mặt biển lặng yên đang gợn sóng, nhưng lại bị kiềm chế bởi một sức mạnh vô hình.“Xin lỗi đã để anh đợi lâu rồi.”Nhan Linh bước vào ngồi xuống một ghế trống bên cạnh.Trần Trạc Thanh ra hiệu cho trợ lý rời đi rồi mới ngồi xuống đối diện cô.Anh cầm ấm trà, rót vào chiếc cốc trống trước mặt cô, giọng nói trầm thấp như tiếng cello: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi.”Nhan Linh liếc nhìn chiếc cốc trà của anh, dưới đáy vẫn còn lại một phần ba nước, rõ ràng là đã uống qua.Cô đến sớm hơn mười lăm phút, không ngờ anh còn đến trước cả cô.Tuy nhiên, cô không vạch trần chuyện đó.Nhan Linh đưa tay lên, ba ngón tay khẽ chạm vào chiếc cốc, mùi thơm nhè nhẹ phảng phất, cô cúi đầu nhấp một ngụm.Hương vị đậm đà nhưng lại ngọt ngào dễ chịu, thấm vào cổ họng, để lại dư vị ngọt thanh.Là trà hoa hồng.Thường ngày Nhan Linh ít khi uống trà, mấy năm ở nước ngoài, cô toàn phải nhờ vào cà phê để tiếp sức.Hôm nay uống thử ngụm trà này, hương vị khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.Trần Trạc Thanh nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt dịu dàng cụp xuống, đôi môi hồng khẽ chạm vào miệng cốc, nhấp một ngụm rồi lại thêm một ngụm nữa.Như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, Nhan Linh mới nhận ra mình cứ mải mê uống trà, vội vàng đặt cốc xuống.Thấy cô có vẻ thích, Trần Trạc Thanh lại rót đầy cốc cho cô.Đôi bàn tay của anh thật sự rất đẹp, ánh mắt Nhan Linh vô thức lướt qua tay anh, rồi theo cánh tay nhìn lên, lúc này mới để ý đến trang phục hôm nay của anh.Một bộ đồ chỉn chu, áo vest đen, sơ mi trắng, cà vạt thắt gọn gàng, hai vai thẳng tắp, mái tóc vuốt ngược gọn gàng, kiểu tóc ba bảy rất tinh tế.Ngũ quan của anh vẫn vô cùng sắc nét, khuôn mặt so với trước kia đã chuyển từ sự trẻ trung sang chín chắn, khí chất ưu nhã nổi bật.Không lạ gì khi ngày xưa Tư Kỳ cứ luôn khen anh là hot boy của trường, quả thật khuôn mặt này đúng là có thể khiến người ta mê đắm.So với anh, Nhan Linh cúi đầu nhìn lại mình.Áo phông trắng rộng thùng thình, quần jeans, mặt mộc không trang điểm.Trông có vẻ như cô không tôn trọng đối phương lắm.Cô nghĩ đây chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường, không ngờ đối phương lại ăn mặc chỉnh tề như vậy.Trong lòng Nhan Linh bất chợt nảy ra ý nghĩ, liệu mình có nên về thay một bộ đồ cho phù hợp không.Nhưng giờ đã đến nơi rồi, bỏ đi cũng không phải phép.“Trần…”Nhan Linh theo bản năng muốn gọi đầy đủ tên anh, nhưng nghĩ lại đối phương chắc không nhận ra mình, liền đổi giọng: “Anh Trần.”Trần Trạc Thanh nghe thấy cách xưng hô xa lạ này, đáy mắt thoáng qua một tia u ám, nhưng rất nhanh liền che giấu.Nhan Linh: “Xin lỗi, hôm nay tôi…”Có vẻ như đoán được sự bất an của cô, tưởng cô muốn tìm cớ rời đi, chưa đợi cô nói xong, anh đã ngắt lời:“Còn một tiếng nữa là Cục dân chính đóng cửa.”Trần Trạc Thanh giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó ngước mắt lên, nhìn cô chăm chú.Ánh mắt đen thẳm như đêm tối sâu hun hút, mang theo một sự chờ đợi mãnh liệt, như ánh mắt của kẻ săn mồi nhẫn nại đã phục kích từ lâu, chỉ đợi con mồi bước vào lưới.Có chút nóng bỏng, lại mang theo sự xâm chiếm không dễ nhận ra.Cứ như thể chỉ còn thiếu một bước nữa.Là có thể kéo cô vào thế giới của anh.Giây tiếp theo, anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười rất nhẹ.Đôi mắt sâu thẳm vì nụ cười ấy mà thêm phần mị hoặc, cuốn hút.“Cô Nhan, chúng ta cần tranh thủ thời gian.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0