Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 43
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Sau nửa đêm, pháo hoa đã tàn, mọi người cũng dần tản đi. Nhan Linh và Tư Kỳ ở chung một lều, hai người rửa mặt đơn giản xong liền nằm xuống. Tư Kỳ phấn khích nói rằng đã lâu lắm rồi không có cảm giác trải chiếu ngủ như thế này, nói mãi một hồi nhưng không nghe thấy Nhan Linh đáp lại. Quay đầu sang, cô thấy Nhan Linh nằm bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Tư Kỳ lại gọi cô một tiếng. Nhan Linh hoàn hồn: “Hửm?” Tư Kỳ hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Mình nói nãy giờ mà cậu không nghe thấy.” “Mình đang nghĩ…” Nhan Linh ngập ngừng. Cô mím môi, trước mặt bạn thân chưa bao giờ giấu giếm điều gì, nên vẫn thuận theo lòng mình mà nói ra: “Hình như mình…” “Có chút.” “Thích Trần Trạc Thanh.” Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Nhưng mình cũng không chắc lắm.” Nhan Linh chưa từng yêu đương, không biết cảm giác thích một người là thế nào. Cô không phân biệt rõ được tình cảm của mình dành cho Trần Trạc Thanh là gì. Là sự phụ thuộc vào anh, hay là thích. Nhiều người thường nhầm lẫn giữa phụ thuộc và thích. Đây là hai loại tình cảm khác nhau. Tư Kỳ hiếm khi nghe cô bạn thân thiết của mình nói về chuyện tình cảm. Từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Nhan Linh thốt ra chữ “thích”. Trước đây, khi có tin đồn cô và Ninh Thần có gì đó, dù Tư Kỳ có trêu ghẹo thế nào, Nhan Linh vẫn thờ ơ, chẳng bận tâm. Tư Kỳ cảm thấy mình nên đóng vai “chị gái tâm lý” một chút, bèn hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Trần Trạc Thanh là người thế nào?” Nhan Linh: “Là một người rất tốt.” Tư Kỳ: “…” “Câu trả lời này chung chung quá đấy, có thể cụ thể hơn không?” Nhan Linh suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Anh ấy rất tôn trọng tớ.” Tư Kỳ: “???” Đây là kiểu đánh giá gì vậy. Nhan Linh đổi cách diễn đạt: “Chính là cảm giác rất có chừng mực.” Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về anh khi mới gặp. Nhan Linh tự biết tính cách mình có phần bài xích người lạ, không thích ai xâm phạm không gian cá nhân. Nếu có người không quen thuộc xâm nhập vào không gian riêng của cô, cô sẽ cảm thấy không thoải mái, vô thức cảnh giác. Lần đầu tiên ăn cơm cùng Trần Trạc Thanh, cô rất thả lỏng, vì anh luôn biết giữ khoảng cách phù hợp, lời nói và hành động đều rất đúng mực. Những lần tiếp xúc sau này cũng vậy, trước khi làm gì đều hỏi ý kiến cô trước. Ngay cả lần trời mưa đưa cô về nhà, anh ấy cũng đặt ý muốn của cô lên hàng đầu. Anh luôn hỏi ý cô trước khi bước vào không gian riêng của cô. Nếu giữa chừng cô cảm thấy không thoải mái, anh sẽ lập tức lùi lại. Anh vô cùng, vô cùng tôn trọng cô. Nhan Linh: “Cũng rất lễ độ, rất kiên nhẫn.” Mỗi câu trả lời của cô đều kèm theo từ “rất”. Đây là một sự đánh giá cao. Nhan Linh: “Còn nữa, rất dịu dàng.” “Khoan đã.” Tư Kỳ nghe đến đây thì ngắt lời, “Mình không nghe nhầm chứ? Dịu dàng? Cậu đang nói về anh ấy đấy à?” Tư Kỳ không thể tin nổi: “Cậu là người đầu tiên nói rằng anh ấy dịu dàng.” Trần Trạc Thanh thời cấp ba chính là kiểu “bông hoa cao lãnh”. Lạnh lùng, ít nói, không thích giao du, bạn bè bên cạnh cũng không nhiều. Ban đầu mọi người biết đến anh là vì anh đẹp trai. Sau đó, nhờ danh hiệu học sinh giỏi đứng đầu khối, anh lại càng có thêm một lớp hào quang, khiến người thầm mến ngày càng nhiều. Trong nhận thức của Tư Kỳ, từ “dịu dàng” nên dùng để miêu tả kiểu người như Ninh Thần. Anh ấy luôn nói chuyện với giọng điệu ấm áp, thái độ hòa nhã. Nhưng nghĩ lại, Tư Kỳ cũng cảm thấy Trần Trạc Thanh đúng là rất dịu dàng với Nhan Linh. Đặc biệt là ánh mắt anh nhìn cô, dịu dàng vô cùng. Tư Kỳ chợt có một suy nghĩ hoang đường: “Có phải cậu từng vô tình nói rằng cậu thích kiểu con trai dịu dàng không?” Nhan Linh: “Không có mà.” “Vậy sao anh ấy lại giống kiểu của Ninh Thần vậy…” Tư Kỳ lẩm bẩm. Nhan Linh không nghe rõ: “Gì cơ?” Tư Kỳ quay lại chủ đề chính, nói ra suy nghĩ của mình: “Linh Linh, thực ra ngay cả cậu cũng chưa nhận ra một vấn đề.”“Khi cậu quyết định kết hôn với anh ấy, cậu đã có cảm tình với anh ấy rồi.” Nhan Linh sững người trong giây lát. Tư Kỳ: “Vì vậy, khi biết cậu và Trần Trạc Thanh kết hôn, mình chẳng ngạc nhiên chút nào.” “Bởi vì với tính cách của cậu, cậu sẽ không tùy tiện kết hôn với một người mà cậu hoàn toàn không có cảm tình.” Sự thúc ép từ gia đình chỉ là một phần lý do. Nếu trong lòng cô thực sự bài xích một người, cô vẫn có thể có lựa chọn khác. Nhưng Nhan Linh đã không làm vậy. Cô đã chọn Trần Trạc Thanh. “Tình cảm vốn dĩ bắt đầu từ sự yêu mến.” Tư Kỳ nói về tình yêu rất rành rọt, còn lấy chính mình làm ví dụ: “Giống như lúc trước mình và Thịnh Đông Đình, ban đầu chỉ là có cảm tình, sau đó khi cùng đóng phim, mình thấy anh ta cũng khá được, rồi cứ thế thích anh ta lúc nào không hay.” Nhan Linh mỉm cười, thuận theo hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Cậu vẫn còn thích anh ta chứ?” “Mình—” Tư Kỳ vừa định trả lời thì chợt nhận ra điều gì, liền kịp thời ngậm miệng. “Chúng ta đang nói về cậu và Trần Trạc Thanh mà, sao tự nhiên lại lôi sang mình thế này.” Tư Kỳ nhào tới đè lên người Nhan Linh, cù lét cô, “Linh Linh cậu thay đổi rồi, học thói xấu của ai thế hả!” Hai cô gái đùa giỡn, trong lều tràn ngập tiếng cười vui vẻ. — Giấc ngủ đêm nay của Nhan Linh không được yên giấc, trong cơn mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng ai đó ra ngoài, bước chân dần xa. Tỉnh dậy lần nữa, cô ngỡ rằng đã muộn lắm rồi, nhìn điện thoại thì mới sáu giờ sáng. Nhan Linh nghĩ nhân cơ hội này ra xem mặt trời mọc, liền đưa tay khẽ lay Tư Kỳ, định rủ cô ấy đi cùng. Nhưng phát hiện Tư Kỳ vẫn nhắm chặt mắt, ngủ rất say. Nhìn kỹ hơn, dường như môi cô ấy còn hơi sưng. Chẳng lẽ hôm qua ăn đồ nướng bị nóng trong người rồi? Nhan Linh không gọi cô ấy nữa, quyết định đi một mình. Nhưng cô nhận ra có người còn dậy sớm hơn cả mình. Sáng sớm, không khí loãng, độ ẩm cao, sương sớm rơi xuống lá, lặng lẽ thấm vào nền cỏ xanh. Những chiếc lều hôm qua vẫn đứng yên một góc, có một người đang ngồi quay lưng về phía cô trên chiếc ghế thấp, đôi vai rộng, bóng lưng có vẻ cô đơn. Là Trần Trạc Thanh. Nhan Linh khựng lại, không bước tới nữa. Những lời trò chuyện với Tư Kỳ tối qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Người khiến cô bối rối trong lòng lại xuất hiện ngay lúc này. Cô định quay người trở về thì người đàn ông kia đã lên tiếng trước: “Nhan Linh.” Cô dừng bước, nhắm mắt lại rồi cam chịu quay lại. Trên mặt nở nụ cười, giả vờ ngạc nhiên: “Anh cũng dậy sớm vậy sao?” Trần Trạc Thanh khẽ ừ một tiếng. Không phải dậy sớm, mà là cả đêm không ngủ. Nhưng anh không nói ra. Anh duỗi tay dài kéo một chiếc ghế đặt bên cạnh mình, ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Mặt trời sắp mọc rồi, em muốn cùng xem không?” Nhan Linh bị lời nói của anh mê hoặc, bèn bước đến. Vừa ngồi xuống, một chiếc chăn lông mềm mại được đưa đến trước chân cô. Là chiếc chăn anh vừa dùng, vẫn còn vương lại hơi ấm. “Đừng để bị lạnh.” Anh nhẹ giọng dặn dò. Lời từ chối của Nhan Linh nghẹn lại trong cổ họng, cô suy nghĩ một chút rồi kéo nửa tấm chăn về phía anh, nói: “Anh cũng vậy.” Trần Trạc Thanh khẽ cười, để mặc chiếc chăn nằm ngang giữa hai người. Cơn gió sáng sớm khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh mát lành. Những chú chim trở về rừng sâu, từng dải mây trôi lững lờ, những dãy núi phía xa được bao phủ bởi một lớp sương trắng mờ ảo, nhìn không rõ ràng. Một lúc sau, màn sương dần tan, những ngọn núi trập trùng xanh mướt dần hiện ra trước mắt. Từ đường chân trời phía đông, mặt trời xuyên qua tầng mây, nhô lên từ giữa núi, chầm chậm leo lên cao. Ánh sáng vàng kim phủ lên vạn vật, hồ nước lấp lánh, những tán cây xanh rì ngả màu rực rỡ. Không ai nói thêm lời nào, không khí yên lặng nhưng không hề gượng gạo, ngược lại rất thư thái. Sự tĩnh lặng của khoảnh khắc này mang đến một cảm giác an tâm chưa từng có. Có lẽ vì, anh đang ở bên cạnh cô. Nhan Linh quay đầu nhìn anh, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh đang dõi theo mình. Dường như anh không ngờ cô lại quay sang, trong đôi mắt đẹp kia thoáng hiện vẻ bối rối. Nhan Linh chợt nghĩ một điều có phần hoang đường, có khi nào anh nãy giờ không nhìn mặt trời mọc, mà là nhìn cô không? Nhận thức được khả năng này, cô lại có chút hoảng hốt mà quay mặt đi. — Sau khi ngắm mặt trời mọc xong, Nhan Linh mới nhận ra bụng mình trống rỗng, bèn nghĩ đến việc nấu một bữa sáng đơn giản. Hôm qua ngoài đồ nướng, họ còn mua ít mì, giờ có thể dùng đến. Cô vừa định xuống tay thì cái nồi trong tay đã bị lấy mất. Bóng dáng cao lớn của Trần Trạc Thanh từ phía sau bao trùm lên cô, trầm giọng nói: “Để anh.” Hình như, ở đâu có Trần Trạc Thanh, nơi đó Nhan Linh chẳng phải làm việc nhà bao giờ.Cô không tranh giành với anh, chỉ đứng bên cạnh làm trợ thủ. Nhưng nói là trợ thủ, thực ra Nhan Linh cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ đưa cho anh vài quả trứng, mà trứng cũng là do Trần Trạc Thanh tự tay đập. Một nồi mì trứng nhanh chóng được nấu xong, rắc thêm chút hành lá xanh tươi rồi tắt bếp. Nhan Linh nói mình sẽ đi gọi những người khác dậy. Cô vừa rời đi, chiếc điện thoại đặt trên bàn liền rung lên. Trần Trạc Thanh đang định mang nồi đi rửa, cúi đầu xuống vô tình nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại. 【Anh Ninh Thần】: Linh Linh, anh về nước rồi. Bàn tay đang cầm nồi của anh thoáng chững lại, sau đó buông xuống một cách nặng nề, phát ra một tiếng động vang. Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai lại đến: 【Khi nào em rảnh, cùng ăn một bữa nhé.】 Anh biết rõ, nhìn trộm tin nhắn của người khác mà chưa được phép là hành vi vô lễ. Nhưng đôi mắt anh vẫn không thể rời đi. Trong đầu không ngừng vang lên những âm thanh. Một bên là câu hỏi của Tư Kỳ: “Cậu và Ninh Thần còn liên lạc không?” —— “Có.” Một bên là câu hỏi trong trò chơi thật hay thách tối qua, lúc cô thua cuộc, Thịnh Tây Vũ hỏi: “Hiện tại cô có ai không thể quên được không?” —— “Không có.” Lý do khiến anh cả đêm không ngủ chính là đây. Anh giằng co giữa nỗi sợ hãi và sự nhẹ nhõm. Và bây giờ, người đã chiếm trọn thanh xuân của cô, đã trở về. “Xem mặt trời mọc mà không gọi mình!” Giọng của Tư Kỳ từ phía bên kia vang lên, cô khoác tay Nhan Linh đi về phía này. Nhìn thấy Trần Trạc Thanh có mặt ở đây, cô nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thì ra là xem cùng ai đó à?” “Lãng mạn ghê nha~” Nghe giọng điệu cố tình kéo dài của Tư Kỳ, Nhan Linh vỗ nhẹ lên tay cô ấy: “Nói chuyện nghiêm túc đi.” Lát sau, hai anh em nhà họ Thịnh cũng thức dậy, với dáng vẻ vừa ngủ dậy, tóc hơi rối nhưng vẫn phong độ. Khi ăn sáng, Nhan Linh ngồi đối diện với Thịnh Đông Đình, tinh ý nhận ra khóe miệng anh ấy có một vết xước nhỏ. Cô lập tức quay sang nhìn Tư Kỳ ở bên cạnh, ngay lúc đó liền hiểu ra vì sao sáng nay môi cô ấy lại đỏ như vậy. Dùng bữa xong, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường trở về. Lúc sắp lên xe, Nhan Linh mới phát hiện không thấy điện thoại đâu. Cô định quay lại tìm thì Trần Trạc Thanh đã đứng trước mặt cô. Anh xòe tay ra, trong lòng bàn tay yên tĩnh nằm một chiếc điện thoại, chính là của Nhan Linh. Cô đưa tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn anh.” Nói xong liền bỏ điện thoại vào túi xách, nhưng cổ tay bỗng bị ai đó nắm lấy, lực đạo có phần mạnh. Nhận ra mình hơi mất kiểm soát, Trần Trạc Thanh nới lỏng tay một chút. Anh cúi đầu, không dám nhìn cô, giọng khẽ khàng: “Vừa nãy hình như có người nhắn tin cho em.” Chiếc bong bóng lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng bị chính tay anh đâm vỡ. Có những chuyện dù muốn né tránh, cũng không thể ngăn cản. Nghe anh nói vậy, Nhan Linh liền cầm điện thoại lên xem ngay trước mặt anh. Nhưng cô không mở tin nhắn ra, cũng không vội trả lời. Thấy cô nhanh chóng tắt màn hình, Trần Trạc Thanh không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Không cần trả lời sao?” Nhan Linh đáp: “Không phải chuyện gấp, để sau cũng được.” Nghe cô nói vậy, sợi dây căng trong lòng Trần Trạc Thanh không đứt, mà ngược lại, chùng xuống đôi chút. Trên đường về, anh liên tục nhìn qua kính chiếu hậu về phía Nhan Linh đang ngồi ở hàng ghế sau. Có lẽ do dậy sớm, cô vừa lên xe đã nhắm mắt, trông như đã ngủ say. Tư Kỳ ngồi bên cạnh, tựa đầu lên vai cô, cũng ngủ mất. Thịnh Tây Vũ lái xe phía trước nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu bớt nhìn cô nàng phiên dịch đi, cứ như sợ người ta chạy mất ấy.” Trúng tim đen. Trần Trạc Thanh thu lại ánh mắt, cảm thấy mình dường như có chút quá mức rồi. Vừa đến nơi, như có đồng hồ báo thức trong đầu, Nhan Linh liền tỉnh dậy ngay. Cô và Trần Trạc Thanh cùng xuống xe, rồi dặn dò hai anh em nhà họ Thịnh đưa Tư Kỳ về nhà an toàn. Sau khi đưa cô ấy về nhà rồi thì nhớ gửi tin nhắn vào nhóm chat. Nhan Linh: “Nhớ đưa Tư Kỳ về nhà cẩn thận.” Thịnh Tây Vũ: “Yên tâm đi, cô không tin anh tôi thì đúng nhưng tôi thì phải tin chứ?”Nhan Linh: “Anh còn không đáng tin hơn anh trai anh.” Thịnh Tây Vũ: “……” Nhan Linh kéo Thịnh Đông Đình ra một góc, nói rằng cô có chuyện muốn nói riêng với anh.Khi lên tiếng, ánh mắt cô mang theo ý cảnh cáo, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi không biết tối qua các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người đã chia tay rồi, bây giờ không còn là người yêu nữa.” “Mong anh biết chừng mực, đừng lợi dụng lúc người khác yếu lòng.” Thịnh Đông Đình thu lại vẻ cà lơ phất phơ, gật đầu: “Tôi sẽ không.” Nhan Linh định quay đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói của anh vang lên sau lưng: “Sau khi chia tay tôi, cô ấy có ở bên ai khác không?” Nhan Linh: “Chuyện này anh nên tự hỏi cô ấy thì hơn.” Thịnh Đông Đình vốn dĩ cũng không mong đợi sẽ nhận được thông tin gì từ miệng Nhan Linh, chỉ là không cam lòng mà buột miệng hỏi. Tuy nhiên, khi cô bước đi được vài bước, lại dừng chân. Hai người này quá cố chấp, có những chuyện Tư Kỳ không nói, Thịnh Đông Đình không hỏi, thì hiểu lầm sẽ mãi tồn tại. Anh nhìn bóng lưng cô, thấy cô xoay đầu lại, như một lời nhắc nhở: “Ba tháng trước, bộ phim mới của cô ấy vừa đóng máy.” Câu trả lời gián tiếp giải thích cho câu hỏi mà Tư Kỳ đã trả lời tối qua. — Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Nhan Linh trở lại làm việc. Mấy ngày gần đây, Trần Trạc Thanh nhắn tin cho cô rất thường xuyên, nhưng nội dung lại khá giống nhau. “Trưa nay ăn ở căng-tin không?” “Ăn.” “Tối nay về nhà ăn cơm chứ?” “Về.” Nhan Linh lại gõ một chữ “về”, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Vừa đứng dậy, cô đã nghe thấy tiếng động từ phía thang máy. Cạnh bên, Viên Viên bỗng cất cao giọng gọi: “Tổng giám đốc Trần!” Nhan Linh ngẩng đầu lên, liền thấy Trần Trạc Thanh đang đi về phía mình. Người đàn ông cao ráo, đôi chân dài, khoác trên người chiếc áo măng tô dài màu xám, bên trong là áo len cổ lọ màu đen, dáng áo vừa vặn, mặc trên người anh chẳng khác gì một giá áo di động. Trùng hợp là hôm nay Nhan Linh cũng mặc áo khoác xám và áo len đen. Viên Viên tinh mắt, nhanh chóng phát hiện ra điểm này, cất giọng đầy hàm ý: “Tổng giám đốc Trần và Linh Linh của chúng ta mặc đồ đôi kìa~” Một đồng nghiệp bên cạnh cũng phụ họa, giọng điệu trêu chọc không kém: “Hai vợ chồng mặc đồ đôi không phải chuyện bình thường sao?” “Tổng giám đốc Trần lại đến đón Linh Linh tan làm à?” Trần Trạc Thanh đáp gọn: “Ừ.” Sau vụ việc của Tôn Khải, quan hệ của hai người họ coi như đã công khai trong công ty. Đồng nghiệp trong tổ phiên dịch sau khi biết được sự thật thì đồng loạt “chỉ trích” Nhan Linh. Thì ra người mà cô ấy gọi là “ông xã” lại chính là Trần Trạc Thanh! Bình thường hai người còn diễn cảnh xa lạ ngay trước mắt họ, ai mà ngờ được? Thật sự không hiểu nổi vì sao chỉ trong thời gian chưa đầy nửa năm, Nhan Linh đã có thể chinh phục được đóa “hoa cao lãnh” mà trước đây chẳng ai dám động vào. Viên Viên thì lại tỏ vẻ mình đã sớm nhìn thấu tất cả: “Hôm đó Linh Linh bị ốm, tổng giám đốc Trần nghe xong liền vội vàng rời đi, lúc đó tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.” Rồi cô còn bám riết lấy Nhan Linh, truy hỏi hai người họ quen nhau như thế nào, rồi làm sao mà đến được với nhau. Nhan Linh đáp: “Chúng tôi là bạn cùng lớp cấp ba.” Viên Viên: “Tình yêu từ trường học đến lễ đường sao? Thật đáng ngưỡng mộ!” Nhan Linh: “Không, trước đây bọn tôi chưa từng ở bên nhau.” Viên Viên: “Vậy là tình cũ lâu ngày gặp lại, thật hiếm có nha~” Nhan Linh: “……” Có thể hiểu theo cách đó sao? Sau khi biết quan hệ của họ, mỗi khi thấy hai người xuất hiện cùng nhau, mọi người đều không ngừng trêu ghẹo, hơn nữa còn rất hưởng thụ điều này. Đồng nghiệp trong tổ phiên dịch thậm chí còn lợi dụng danh nghĩa “bà Trần” của Nhan Linh để mạnh dạn chọc ghẹo cả Trần Trạc Thanh. Trần Trạc Thanh đi đến trước mặt Nhan Linh, rất tự nhiên cầm lấy chiếc túi đặt trên bàn cô. Nhan Linh vẫy tay tạm biệt Viên Viên và những người khác. Hai người cùng nhau đi về phía thang máy, khí chất nổi bật, bước chân ăn ý. Viên Viên dõi theo bóng lưng họ, cảm thấy ngay cả dáng đi cũng xứng đôi vừa lứa đến kỳ lạ.Đúng lúc đó, Nhan Linh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn anh. Cô giơ tay lên, Trần Trạc Thanh dường như biết cô định làm gì, phối hợp cúi thấp đầu. Mu bàn tay cô chạm lên trán anh, cảm nhận nhiệt độ, không có sự chênh lệch quá lớn so với mình. Ngày hôm sau khi đi cắm trại về, Trần Trạc Thanh bị cảm. Ban đầu chỉ là ho, sau đó bệnh trở nặng hơn, sáng nay còn bị sốt. Nhan Linh bảo anh nên đến bệnh viện, nhưng anh nói không cần, chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được. Cô vẫn không yên tâm, dặn rằng nếu đến chiều mà chưa hết sốt thì nhất định phải đi bệnh viện. Trần Trạc Thanh vẫn cúi đầu: “Thật sự không sao, anh hết sốt rồi.” “Em chỉ sợ cái đầu thông minh của anh bị sốt hỏng thôi.” Nhan Linh thu tay lại, giọng nói pha chút bất đắc dĩ nhưng cũng xen lẫn sự quan tâm: “Thế thì tiếc lắm.”Trần Trạc Thanh bật cười: “Sẽ không đâu, chẳng phải vẫn còn em sao?” Nhan Linh nhanh chóng nhận ra hàm ý ẩn trong câu nói của anh. “Anh đang khen em à?” Trần Trạc Thanh cảm thấy dường như hôm nay cô có chút kháclạ, lại còn bày ra vẻ đáng yêu trước mặt anh. Khóe môi anh cong lên, ánh mắt nhìn cô đầy cưng chiều và dịu dàng. Anh gật đầu cười: “Phải.” “Bà Trần, anh đang khen em đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro