Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 45

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

“Anh bay sang đây bằng cách nào?”  Nhan Linh thật sự không biết rằng tại sao anh lại có thể xuất hiện ngay tại đây.  Trần Trạc Thanh nghiêm túc trả lời: “Anh đi thang máy xuống.”  Anh chỉ về phía khách sạn sau lưng mình, giải thích thắc mắc của cô: “Anh ở đó, phòng ngay trên tầng của em.”  Bộ não của Nhan Linh cuối cùng cũng hoạt động lại bình thường: “Anh đến đây từ bao giờ?”  Trần Trạc Thanh: “Ngày thứ hai sau khi em tới đây.”  Xử lý xong công việc công ty, anh liền theo sang.  Nhan Linh: “Thế sao anh không nói sớm với em?”  Những ngày qua hai người nhắn tin anh chưa từng đề cập đến chuyện này.  “Anh không muốn làm phiền công việc của em.”  Nói xong, anh khẽ nghiêng đầu ho nhẹ.  Lúc này, Nhan Linh mới để ý sắc mặt anh có chút tái nhợt, nhớ lại trước ngày cô đi công tác, anh vẫn còn sốt: “Anh bị bệnh đúng không?”  “Không sao.”  Vừa dứt lời, từ phía sau bỗng có người gọi tên anh, là Thịnh Tây Vũ vội vàng từ khách sạn chạy xuống.  Thấy Trần Trạc Thanh vẫn bình an vô sự đứng đó, Thịnh Tây Vũ vừa bất lực vừa tức giận: “Tôi chịu thua cậu luôn, bệnh nhân nào lại như cậu chứ? Đang truyền dịch mà bỏ đi giữa chừng!”  Lúc nãy, khi nhận được điện thoại của Nhan Linh, không biết cô đã nói gì, nhưng Trần Trạc Thanh lập tức rút kim tiêm ra rồi đi luôn.  Thịnh Tây Vũ tỉnh rượu, vừa định qua thăm anh thì thấy anh bước ra khỏi phòng, vào thang máy, gọi thế nào cũng không quay lại.  Nghe đến đây, đôi mày thanh tú của Nhan Linh khẽ nhíu lại.  Trần Trạc Thanh liếc sang Thịnh Tây Vũ: “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, anh truyền xong rồi.”  Nhan Linh bán tín bán nghi, kéo tay anh đi về phía khách sạn: “Em không nghe anh nói đâu, em muốn nghe bác sĩ nói.”  Trần Trạc Thanh không phản kháng, toàn bộ sự chú ý của anh dồn hết vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, ngoan ngoãn để cô kéo đi.  —  Sự thật là lời của Trần Trạc Thanh không đáng tin.  Nhan Linh nhìn bác sĩ cắm lại kim tiêm vào mạch máu trên mu bàn tay anh.  Vị bác sĩ người nước ngoài nói tiếng Trung không mấy lưu loát, nhưng vẫn nghe ra được sự bất đắc dĩ trong giọng điệu của ông—đại khái là bệnh nhân này sốt mấy ngày rồi mà vẫn còn chạy nhảy lung tung.  Nhan Linh: “Anh sốt mấy ngày nay  rồi?”  “Đúng thế.” Người trả lời là Thịnh Tây Vũ. Anh ta nhìn Trần Trạc Thanh đang nửa nằm trên giường bệnh, vừa kể vừa trách móc: “Ngày đầu tiên tới Anh đã sốt, không dứt được, lại không chịu đi bệnh viện.”  Chữa bệnh ở nước ngoài vốn đã rắc rối, Trần Trạc Thanh lại cố chấp không chịu đến viện, cuối cùng, Thịnh Tây Vũ phải nhờ một người bạn sống tại đây tìm bác sĩ gia đình đến khám.  Ngày đầu tiên đến Anh đã sốt.Nói cách khác, anh chưa hoàn toàn khỏi bệnh sau chuyến cắm trại.  Nhan Linh: “Anh bị bệnh sao không ở nhà nghỉ ngơi? Công việc quan trọng hay sức khỏe quan trọng?”  Thịnh Tây Vũ lại tiếp lời: “Cậu ta có công việc gì đâu, lần này toàn bộ chuyện này đều do tôi phụ trách.”  “Cậu ta đến đây chỉ để ở bên cô thôi.”  Thịnh Tây Vũ thực sự không hiểu nổi cách suy nghĩ của Trần Trạc Thanh.  Làm nhiều như vậy, sao không nói cho cô biết?  Nói ra, để cô thương anh không được sao?  Nhan Linh: “Ở bên tôi?”  Thịnh Tây Vũ: “Cậu ta nói tôi không đáng tin, phải tự mình sang đây mới yên tâm.”  Trước đó, vì chuyện của Vệ Lân và Tôn Khải, Trần Trạc Thanh cảm thấy bản thân không thể có mặt kịp thời bên cô, khiến cô gặp nguy hiểm và bị dư luận công kích.  Nên lần này, biết cô phải đi công tác một tuần ở Anh, anh không yên tâm, quyết định đuổi theo.Lúc nghe tin anh muốn đi, Thịnh Tây Vũ còn nói: “Không phải đã có tôi ở đây rồi sao?”  Trần Trạc Thanh: “Cậu thì có tác dụng gì?”  Thịnh Tây Vũ: “…”  Thôi được rồi, chắc trong mắt cậu ta, ngoài bản thân thì chẳng ai đáng tin cả.  Trước khi rời đi, bác sĩ đặc biệt dặn dò phải uống thuốc đúng giờ sau khi truyền dịch, rồi mang hộp y tế rời đi.  Thịnh Tây Vũ nói mình ra tiễn bác sĩ, nhưng thực tế là để lại không gian riêng cho hai người.  Nhan Linh đứng nguyên tại chỗ, tựa người vào mép giường. Trần Trạc Thanh muốn bảo cô ngồi xuống, nhưng vừa mở miệng đã bắt đầu ho.  Nhan Linh xoay người đi đến sofa rót cho anh một cốc nước ấm.  Trần Trạc Thanh để ý đến dáng đi của cô, nhìn xuống chân cô, lập tức phát hiện điều gì đó.  “Giày không vừa?”  Nhan Linh: “Hơi chật một chút, nhưng không sao.”  Cô rót nước nóng vào ly, thêm chút nước lạnh, dùng lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ.  Trần Trạc Thanh: “Đừng rót nước nữa, em đổi giày trước đi.”  Nhan Linh ừm một tiếng, đặt ly nước sang một bên, tháo đôi giày cao gót đen ra, đổi sang dép đi trong khách sạn.  Sau đó, cô quay lại, đưa cốc nước ấm đến trước mặt anh.  Trần Trạc Thanh theo phản xạ giơ tay đón lấy, nhưng vừa nhấc cánh tay đang cắm kim truyền thì bị cô ấn xuống. “Đang truyền dịch, anh đừng cử động lung tung.”  Nghe tiếng ho của anh, Nhan Linh không nghĩ gì thêm, dịch ly nước tới gần hơn, miệng ly chạm vào môi anh, giữ tư thế này đút cho anh uống. “Anh uống đi.”  Ban đầu, Trần Trạc Thanh định đưa tay còn lại lên, nhưng cuối cùng lại lặng lẽ đặt xuống.  Anh hơi ngửa đầu, đôi môi mím vào mép ly, yết hầu khẽ di chuyển theo từng ngụm nước. Vệt gân xanh trên làn da trắng lạnh lộ ra rõ ràng, mang theo một cảm giác quyến rũ khó tả.  Nhan Linh bỗng thất thần, tay run nhẹ, nước tràn ra khỏi ly, chảy dọc theo khóe môi anh, lướt qua cằm, cuối cùng biến mất trong cổ áo.  Khung cảnh này còn khiến người ta xao động hơn cả khi anh uống nước ban nãy.  Nhan Linh sờ lên má mình, cảm thấy nóng bừng.  Trần Trạc Thanh nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô đang dần đỏ lên, lo lắng hỏi: “Sao mặt em đỏ thế? Bị anh lây à?”  “Hả?” Nhan Linh bừng tỉnh, vội vã quạt tay: “Không… chắc là nóng quá thôi.”  Trần Trạc Thanh: “Nóng?”  Vừa nói xong, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.Cô vừa mới nói cái gì vậy!  Bên ngoài rõ ràng vẫn đang có tuyết rơi, thời tiết như thế này mà cô lại nói nóng?  Nhan Linh thu lại chiếc cốc trống rỗng, lập tức chuyển đề tài: “Anh… anh uống xong rồi phải không, có cần thêm nước không?”  Trần Trạc Thanh: “Không cần.”  Nhan Linh: “Được rồi.”  Cô đặt chiếc cốc trở lại, rồi quay về vị trí ban đầu đứng, nhìn thoáng qua chai truyền dịch bên cạnh giường, vẫn còn hơn nửa chai.  Trần Trạc Thanh lo lắng đôi chân cô không thoải mái, liền chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Đừng đứng mãi nữa, em ngồi đi.”  Nhan Linh: “Tối nay em sẽ ở lại đây, bên cạnh anh.”  Hai người đồng thời lên tiếng.  Trần Trạc Thanh: “Không cần đâu, lát nữa Thịnh Tây Vũ sẽ quay lại.”  Nhan Linh: “Không phải anh nói anh ấy không đáng tin sao?”  Trần Trạc Thanh: “…”  Nhan Linh thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên giường, hai tay đặt trên đầu gối: “Vừa hay tối nay em cũng không có việc gì.”  Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ một lúc lâu, rồi lẩm bẩm: “Lần này đến London đúng lúc gặp trận tuyết đầu mùa.”  Thâm Thành là một thành phố phía Nam, mùa hè kéo dài, không có tuyết rơi.  Vậy nên Nhan Linh đặc biệt yêu thích tuyết.  London khi có tuyết rất khác biệt, mang một sức hấp dẫn riêng của thành phố này.  Những bông tuyết bay lả tả trên đường phố, rơi trên những hàng cây trơ trụi, thế giới trở thành một màu trắng, tĩnh lặng không tiếng động.  Trần Trạc Thanh nhìn theo ánh mắt cô.  Thực ra, đây không phải lần đầu tiên anh thấy tuyết ở Anh.  Anh đột nhiên hỏi: “Nhan Linh, em thấy nơi này rộng không?”  Nhan Linh ngẩn ra, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, trả lời mà không để tâm lắm: “Không rộng lắm đâu.”  “Nơi chúng ta sống có vẻ lớn hơn một chút.”  Trần Trạc Thanh khẽ lẩm bẩm: “Vậy sao…”  Nhưng tại sao… tại sao anh đã đến đây rất nhiều lần rồi…  Mà chưa từng gặp được cô dù chỉ một lần.  Một lần cũng không được.  Hồi đó anh đã nghĩ, liệu có phải anh và cô thực sự không có duyên phận?  Có phải cả đời này cũng không thể gặp nhau?  Thế mà bây giờ, cô lại yên lặng ngồi bên anh như thế này.  Với tư cách là vợ anh.  Như một giấc mơ vậy.  Một giấc mơ mà anh mãi mãi không muốn tỉnh lại.  —  Ngày hôm sau.  Nhan Linh tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường, còn người đàn ông tối qua vẫn còn truyền dịch thì không thấy đâu.  Cô vừa ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng động từ phòng tắm.  Trần Trạc Thanh lau tóc bước ra từ bên trong, trên người mặc áo choàng tắm trắng của khách sạn, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị còn vương hơi nước, trông như vừa mới tắm xong.  Anh vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Nhan Linh: “Em dậy rồi à?”  Nhan Linh nhanh chóng dời ánh mắt khỏi người anh, khẽ “ừm” một tiếng.  Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Trần Trạc Thanh đi ra khu vực cửa chính, nói một câu cảm ơn bằng tiếng Anh với nhân viên khách sạn, sau đó quay lại với một chiếc hộp trên tay.  Chiếc khăn trắng tùy tiện vắt trên vai anh, tóc vẫn còn ướt rủ xuống trán. Anh ngồi xổm xuống, lấy từ trong hộp ra một đôi giày bệt dành cho nữ.  Mà lúc này, toàn bộ sự chú ý của Nhan Linh đều đặt lên người anh.  Cổ áo của áo choàng tắm mở rộng, để lộ xương quai xanh, trên đó có một hình xăm màu đen, bốn chữ cái quen thuộc.  “Thì ra anh có hình xăm à?” Đây là lần đầu tiên Nhan Linh thấy, cô tò mò hỏi, “Anh có vẻ rất thích từ ‘Zero’?”  Trần Trạc Thanh cụp mắt nhìn thoáng qua xương quai xanh, nhẹ giọng đáp: “Ừ, rất thích.”  Anh chỉ vào đôi giày: “Lát nữa em đi đôi này về.”  Nhan Linh thò chân ra khỏi chăn, đi thử vào, vừa khít với cỡ chân của cô.  Trần Trạc Thanh đi đến ghế sô pha rót một cốc nước, sau lưng liền nghe thấy giọng của Nhan Linh: “Tối qua em ngủ lúc nào vậy?”  Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, cũng không biết mình đã lên giường ngủ bằng cách nào.  Trần Trạc Thanh cầm ly nước, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Khoảng mười hai giờ.”  Sau khi trò chuyện một lúc, cả hai lại yên lặng. Nhan Linh bắt đầu thấy buồn ngủ, cô tựa tay lên lưng ghế, cằm đặt lên cánh tay rồi khẽ khàng nhắm mắt lại.  Trần Trạc Thanh rất nhanh nhận ra cô đã ngủ. Anh nhìn chai truyền dịch, vẫn còn một chút, nhưng anh không quan tâm nữa. Anh rút kim tiêm ra, rồi nhẹ nhàng tiến đến, bế cô lên đặt lên chiếc giường duy nhất trong phòng.  Còn bản thân thì ngủ tạm trên ghế sô pha suốt đêm.  Nhan Linh nhanh chóng phát hiện ra điều này: “Vậy còn anh ngủ ở đâu?”  Trần Trạc Thanh không thay đổi sắc mặt mà nói dối: “Anh qua phòng của Thịnh Tây Vũ rồi.”  Nhan Linh thở phào nhẹ nhõm: “À.”  Cô ngủ một giấc thẳng đến mười một giờ, bỏ luôn bữa sáng, trực tiếp ăn trưa.  Chuyến bay về nước là lúc ba giờ chiều.  Thư ký của Thịnh Tây Vũ biết Trần Trạc Thanh cũng đến nên đã mua vé cho anh luôn, vị trí của mấy người họ lại ngay cạnh nhau.  Lúc chờ lên máy bay, Nhan Linh vừa mới tìm được chỗ ngồi, thì bỗng có một giọng nam vang lên sau lưng.  “Linh Linh?”  Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại, lập tức đứng dậy, trong mắt và giọng nói đều mang theo sự ngạc nhiên: “Anh Ninh Thần?”  Người đàn ông khoác trên mình một chiếc áo lông vũ đen ngắn, sống mũi cao đeo một cặp kính nửa gọng màu đen, ngũ quan nhã nhặn, trên môi mang theo nụ cười dịu dàng.  Ninh Thần kéo vali hành lý đi về phía cô, dang tay ra, ôm cô một cái.  “Lâu rồi không gặp.”  Đúng lúc đó, Trần Trạc Thanh vừa đi mua nước xong liền trông thấy cảnh này.  Chai nước khoáng trong tay anh bị siết chặt đến mức biến dạng.  Anh hành động quá nhanh, khiến Nhan Linh không kịp phản ứng. Khi cô lấy lại tinh thần, liền đẩy Ninh Thần ra, nhẹ nhàng nói: “Lâu rồi không gặp.”  “Không phải anh đã về nước rồi sao?”  Lần trước anh gọi điện thoại nói “Bay sang Anh tìm em”, cô còn tưởng anh chỉ nói đùa.  Ninh Thần như đoán được suy nghĩ của cô, liền giải thích: “Có một người bạn tổ chức đám cưới ở đây, anh đến dự.”  “Vốn định mấy hôm nay qua tìm em, nhưng lại sợ làm phiền công việc của em.” Ninh Thần nhìn cô, cười nói: “Không ngờ lại gặp em ở đây.”  Lúc này, Thịnh Tây Vũ từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Trần Trạc Thanh đứng im một chỗ, liền đẩy anh một cái: “Ngẩn người làm gì vậy?”  Nhan Linh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn qua.  Ninh Thần cũng thuận theo ánh mắt cô mà nhìn sang, lập tức thấy hai người đàn ông đứng cách đó không xa. Ánh mắt của Ninh Thần dừng lại trên người một người đàn ông mặc áo khoác đen, rất nhanh đã nhận ra đó là ai, ánh mắt hơi khựng lại vài giây.  Khi ánh mắt Trần Trạc Thanh và anh ta giao nhau, anh nhanh chóng dời đi, bước chân hướng về phía Nhan Linh.  “Nước của em.”  “Cảm ơn anh.” Nhan Linh đưa tay nhận lấy.  Khi qua cửa kiểm tra an ninh không được mang nước theo, mà Nhan Linh lại đang khát, nên Trần Trạc Thanh đã đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó để mua.  Thịnh Tây Vũ vừa bước lại gần, lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, ánh mắt lướt qua người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt Nhan Linh, liền hỏi: “Vị này là?”  Nhan Linh giới thiệu: “Bạn tôi, Ninh Thần.”  “Còn đây là sếp của em, Thịnh Tây Vũ.”  Ninh Thần đưa tay phải ra, nở một nụ cười lịch sự: “Tổng giám đốc Thịnh của tập đoàn Thịnh thị, ngưỡng mộ đã lâu.”  Thịnh Tây Vũ hơi nhướng mày khi thấy đối phương nhận ra mình, liền đơn giản bắt tay một cái.  Bàn tay của Ninh Thần hơi dịch sang một bên, hướng thẳng về phía Trần Trạc Thanh, ánh mắt so với vừa rồi đã khác đi, trở nên sắc bén hơn.  “Lâu rồi không gặp, Trần Trạc Thanh.”  Trần Trạc Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cũng vươn tay ra bắt.  Cái bắt tay chỉ kéo dài một đến hai giây, rồi cả hai đồng loạt buông ra.  Ninh Thần đã nghe nói về việc Trần Trạc Thanh làm việc ở tập đoàn Thịnh thị, thấy anh và Nhan Linh cùng xuất hiện ở đây, liền nghĩ rằng đó là vì công việc, bèn thuận miệng hỏi:  “Trùng hợp thật, cậu cũng đi công tác sao?”  Trần Trạc Thanh khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”  Khóe mắt anh liếc sang bên cạnh, thấy Nhan Linh đang loay hoay mở nắp chai nước, liền đưa tay lấy, giúp cô mở ra rồi đưa lại.  Động tác tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn, như thể đã làm vô số lần.  Ninh Thần bắt trọn cảnh này, nụ cười trên mặt anh ta hơi nhạt đi.  Nhưng ngay giây tiếp theo, câu nói của Trần Trạc Thanh khiến anh ta hoàn toàn sững người.  “Tôi đi công tác cùng vợ tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0