Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 61

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Vừa dứt lời, miệng của Tư Kỳ lập tức bị bịt lại.Khuôn mặt Nhan Linh phóng đại ngay trước mắt cô, đỏ bừng như con tôm luộc. Cô nhìn về phía sau Tư Kỳ, lắp bắp: “Anh… anh đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.”Trần Trạc Thanh nhướn mày.Trên môi anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đặt bát hoành thánh nóng hổi xuống bàn, “Nói linh tinh gì?”Nhan Linh vẫn còn ôm chút hy vọng: “Anh không nghe thấy gì sao?”Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, Trần Trạc Thanh đã cong môi, “Thính giác của anh vẫn còn tốt, chưa đến mức bị điếc.”Tức là anh đã nghe thấy.Giọng Tư Kỳ cũng chẳng nhỏ, anh mà không nghe mới là lạ.Nhan Linh ôm mặt, chỉ muốn chui xuống đất trốn đi, buông xuôi nói: “Vậy anh có thể giả vờ như chưa nghe gì không?”Rõ ràng người nói linh tinh là Tư Kỳ, nhưng cô lại xấu hổ hơn cả cô ấy.Trần Trạc Thanh xoa đầu cô, nhưng lời lại nhắm vào Tư Kỳ: “Về chuyện anh có được hay không…”“Vợ anh sẽ chứng minh giúp anh.”Nhan Linh: “…”Cô muốn chết, có cái lỗ nào để chui vào không?!Trần Trạc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy bát hoành thánh đến trước mặt, còn cẩn thận đặt sẵn đôi đũa: “Em ăn khi còn nóng đi.”Sự chú ý của Nhan Linh tạm thời bị đồ ăn hấp dẫn, ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”Giữa chừng, Trần Trạc Thanh nói muốn về phòng thay quần áo.Nhan Linh ăn được vài miếng rồi cũng chạy theo, đứng tựa vào cửa hỏi: “Anh sắp ra ngoài sao?”“Không.” Trần Trạc Thanh chỉ vào chiếc áo trên người, “Lúc nãy bị dầu bắn vào, anh muốn thay ra giặt.”Nhan Linh: “Vậy… vậy hôm nay anh không có việc à?”Trần Trạc Thanh nhắc nhở cô: “Hôm nay là thứ Bảy.”“Thứ Bảy cũng có thể có việc mà!” Nhan Linh níu tay anh, tha thiết: “Anh nghĩ kỹ lại xem?”Trần Trạc Thanh ngẩng đầu, làm bộ trầm tư.Trước ánh mắt mong đợi của cô, anh mở miệng: “Không có.”“…”“Được rồi.” Nhan Linh ỉu xìu, thất bại rời đi.Cô quay lại bàn ăn. Tư Kỳ lập tức hỏi: “Sao rồi? Chồng cậu khi nào mới ra ngoài?”Nhan Linh: “Hôm nay anh ấy không đi đâu cả.”Tư Kỳ: “Thế cậu chuẩn bị kiểu gì?”“Mình sẽ nghĩ cách khác.” Nhan Linh lấy điện thoại ra, ngón tay gõ nhanh trên màn hình, gửi tin nhắn cho Thịnh Tây Vũ.Lúc này, Trần Trạc Thanh thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng, vừa khéo nhìn thấy hai cô gái trong phòng khách đang thì thầm to nhỏ như đang lên kế hoạch gì đó.Anh định bước qua thì điện thoại rung lên, là cuộc gọi từ Thịnh Tây Vũ.“Người anh em, ra ngoài uống một ly đi?”Trần Trạc Thanh: “Không đi.”“Này, hôm qua cậu gọi tôi ra uống, tôi có nói gì đâu, lập tức chạy đến ngay đúng không?”Thịnh Tây Vũ bắt đầu chơi bài tình cảm, giọng đầy ai oán: “Bây giờ tôi muốn uống, cậu lại lạnh lùng từ chối, cậu có còn là anh em tốt của tôi không?”Trần Trạc Thanh: “Cậu bị gì à? Giữa trưa đi uống rượu?”Thịnh Tây Vũ: “Không đi thì thôi, còn mắng tôi!”Trần Trạc Thanh: “…”Anh đang định cúp máy, thì bên kia Thịnh Đông Đình giật lấy điện thoại, đi thẳng vào vấn đề:“Vợ cậu nhờ bọn tôi kéo cậu ra ngoài, cô ấy muốn tự tay chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho cậu.”Thịnh Tây Vũ hét lên: “Anh à, sao anh lại khai sạch thế? Như vậy còn gì là bất ngờ!”Thịnh Đông Đình: “Cậu nghĩ với bộ não của cậu ta sẽ không đoán ra sao?”Thịnh Tây Vũ: “…”Hình như cũng có lý.Trần Trạc Thanh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện có gì đó không ổn.Thay vì giấu giếm, chi bằng nói thẳng với anh.Thịnh Đông Đình không vòng vo, hỏi trực tiếp: “Xem cậu có muốn phối hợp với vợ mình không thôi.”—Ở phòng khách, Nhan Linh vẫn đang chờ tin nhắn phản hồi của Thịnh Tây Vũ.Một lúc sau, anh ta gửi đến một biểu tượng “OK”, báo rằng đã xong.Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra.Trần Trạc Thanh thay xong quần áo, còn cầm theo một chiếc áo khoác, đi đến cửa ra vào.Anh thản nhiên nói với Nhan Linh: “Công ty có chút việc đột xuất, anh…”“Được.”Nhan Linh đáp rất nhanh, rồi nhận ra giọng điệu của mình hơi vội vàng quá, vội bổ sung thêm: “Vậy anh xong việc thì về sớm nhé.”Trần Trạc Thanh ừ một tiếng.Khi xoay người rời đi, trong đôi mắt anh thấp thoáng một nụ cười không dễ nhận ra.Bất lực mà cưng chiều.Thấy anh thực sự ra khỏi cửa, Nhan Linh cúi đầu nhắn tin cho Thịnh Tây Vũ, hỏi anh ta đã làm thế nào.Thịnh Tây Vũ chỉ nhắn lại một câu: “Cao nhân tự có diệu kế.”Tư Kỳ ấn lên màn hình điện thoại cô: “Đừng lo mấy chuyện đó nữa, mau bắt tay vào trang trí đi, không lát nữa chồng cậu về là không kịp đâu!”Nhan Linh đặt điện thoại xuống, vào kho lấy gói hàng mình đã đặt trước đó vài ngày.Tư Kỳ mở một cái hộp, bên trong là những chiếc bong bóng đủ màu sắc được đóng túi cẩn thận.“Cái này phải tự thổi từng cái à?”Nhan Linh gật đầu.“Thôi được rồi.” Tư Kỳ lấy bơm khí ra, phồng má thổi từng cái một, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Vì hạnh phúc của chị em mình, cố chút cũng không sao.”Nhan Linh cầm mấy quả bóng ra hành lang trước cửa, cố định bằng cột đứng để chúng lơ lửng giữa không trung, lại thêm vài bóng đèn nhỏ, ánh sáng lập tức trở nên lung linh hơn.Chỉ riêng việc bơm bóng thôi mà hai cô gái đã mất gần một tiếng đồng hồ.Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, làm Tư Kỳ giật mình: “Không thể nào, Tổng giám đốc Trần về nhanh vậy à?”“Chắc không phải anh ấy đâu, chắc là người giao bánh đến rồi.” Nhan Linh đứng dậy ra mở cửa, nhìn qua mắt mèo để xác nhận.Tư Kỳ ghé lại gần, tò mò muốn xem chiếc bánh sinh nhật trông như thế nào.Nhan Linh cười thần bí: “Đợi chút nữa cậu sẽ biết.”Sau khi trang trí xong phòng khách, Nhan Linh xắn tay áo lên, chuẩn bị bước tiếp theo.Tư Kỳ thấy cô vào bếp, liền hỏi: “Cậu định làm gì?”Nhan Linh: “Nấu một bát mì trường thọ.”Cô lấy ra một củ cà rốt, dùng dao khắc lên đó. Chẳng mấy chốc, bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” đã hiện ra rõ ràng.Tư Kỳ đứng dựa vào cửa bếp, khoanh tay trước ngực, lắc đầu cảm thán: “Mình không đủ kiên nhẫn như cậu đâu, còn đi khắc chữ lên cà rốt, phiền phức quá.”Nhan Linh cúi đầu khuấy mì, mỉm cười: “Đây là sinh nhật đầu tiên mình cùng anh ấy trải qua, cũng là lễ tình nhân đầu tiên của bọn mình. Mình muốn làm thật tốt.”Tư Kỳ: “Nếu tớ là Tổng giám đốc Trần, chắc cảm động chết mất.”Nhan Linh: “Không đến mức đó đâu.”“Tổng giám đốc Trần đúng là có phúc thật, sinh nhật trùng với lễ tình nhân.”Nói xong, Tư Kỳ chợt phát hiện ra điều gì đó, giật mình: “Này, sinh nhật hai người thực sự rất thú vị đấy. Một người vào lễ tình nhân, một người vào ngày 520*.”(*520 trong tiếng Trung đọc gần giống “Anh yêu em”, là một ngày đặc biệt để tỏ tình.)Nghe cô nhắc đến, Nhan Linh mới nhận ra đúng là một sự trùng hợp đầy ý nghĩa.—Tại một quán cà phê gần khu dân cư Quan Lam.Ba người đàn ông điển trai ngồi trong góc quán, người ngồi cạnh cửa sổ thi thoảng lại cúi đầu xem đồng hồ, trông như đang đợi gì đó.Thịnh Tây Vũ uống một ngụm cà phê, than thở với Trần Trạc Thanh: “Cốc thứ ba rồi đấy, sao vợ cậu vẫn chưa gọi chúng ta về?”Thịnh Đông Đình vắt chân, nhìn vẻ ngoài thì nhàn nhã nhưng thực chất lại đang quan sát từng biểu cảm của Trần Trạc Thanh bề ngoài trông bình thản nhưng lại liên tục xem giờ. Anh khẽ cười nhạt: “Cậu cũng có mặt mũi thật đấy. Tư Kỳ chưa từng chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho tôi bao giờ.”Trần Trạc Thanh bình thản đáp: “Quá khen.”Thịnh Đông Đình: “…”Câu trước của tôi có chữ nào là khen đâu?!Đợi thêm một lúc, cuối cùng Thịnh Tây Vũ cũng nhận được tin nhắn của Nhan Linh, lập tức phấn khích: “Đi đi đi! Xem vợ cậu chuẩn bị bất ngờ gì nào!”Thịnh Đông Đình nhướng mày: “Không phải vợ cậu, gấp cái gì?”Anh quay sang nhìn Trần Trạc Thanh, lúc này vẫn chưa nói gì: “Nam chính còn chưa lên tiếng đâu kìa.”Lúc này, Trần Trạc Thanh mới đứng dậy, bước chân dài sải nhanh về phía trước.Thịnh Đông Đình theo sau, nhìn tốc độ của anh rõ ràng nhanh hơn bình thường, không khỏi liếc sang Thịnh Tây Vũ, hai người cùng cười.Ồ, hóa ra ai đó cũng rất háo hức đấy chứ.Vào thang máy, Thịnh Đông Đình chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nói bằng giọng của người từng trải: “Vợ cậu đã dành mấy tiếng đồng hồ chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho cậu, lát nữa nhớ thể hiện chút cảm xúc đi, đừng có giữ mặt lạnh đấy.”Thịnh Tây Vũ: “Anh tôi nói đúng, con gái rất cần sự đáp lại về mặt cảm xúc khi họ bỏ công sức ra làm gì đó cho mình.”Đến cửa nhà, Trần Trạc Thanh đưa tay định đặt vào máy quét vân tay, nhưng lại khựng lại giữa không trung.Thịnh Đông Đình thấy anh mãi chưa mở cửa, lập tức nhìn thấu tâm trạng lúc này của anh, nhếch môi trêu chọc: “Căng thẳng rồi?”“Sinh nhật cậu mà, cậu căng thẳng cái gì chứ?”Trần Trạc Thanh: “…”Thịnh Tây Vũ cố nhịn cười.Cửa nhận diện vân tay tự động mở khóa, Trần Trạc Thanh đẩy cửa bước vào—Bên trong chưa bật đèn, ánh sáng trong phòng hơi mờ ảo. Ở lối vào, những quả bóng bay phát sáng được sắp xếp tinh tế, kết hợp với những chùm hoa dẫn lối kéo dài đến tận phòng khách.Dưới chân Trần Trạc Thanh, những cánh hoa hồng được rải đầy trên sàn gỗ.Anh bước đi nhẹ nhàng, cố gắng tránh giẫm lên.Những quả bóng bay bạc có dòng chữ Happy Birthday đặt dưới đất, xung quanh là nhiều quả bóng khác bay lơ lửng và rải rác khắp phòng khách, gần như lấp đầy cả không gian.Trên bức tường trắng, những quả bóng màu đỏ tạo thành một hình trái tim lớn phát sáng. Góc phải bên dưới ghi ba chữ cái: TTT.Khi bước đến khúc rẽ, tiếng nhạc vang lên, là một bài hát chúc mừng sinh nhật.Tư Kỳ bất ngờ nhảy ra, cầm một khẩu súng bắn pháo giấy, “Bùm” một tiếng, những mảnh pháo hoa rực rỡ bay lả tả từ trên trời rơi xuống.Cô lớn tiếng reo lên: “Surprise!”Sau đó nhanh chóng lách qua một bên, nhường đường cho Nhan Linh đang đẩy một chiếc xe bánh kem tiến vào giữa màn pháo giấy lấp lánh.Mái tóc đen của cô buông xõa trên vai, ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng như tranh vẽ. Chiếc áo len màu be làm nổi bật vẻ dịu dàng, nụ cười tỏa rạng.Cô chạy đến, ôm chầm lấy anh: “Trần Trạc Thanh, sinh nhật vui vẻ!”Trần Trạc Thanh khẽ sững người.Dù đã đoán được cô chuẩn bị điều bất ngờ này, anh vẫn phối hợp, bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.Đôi mắt sâu thẳm của anh hơi mở lớn, sau đó nhẹ nhàng cong môi cười. Đường nét khuôn mặt lạnh lùng trở nên mềm mại hơn, trong mắt tràn đầy ý cười.Anh khẽ xoa đầu cô, giọng nói chân thành: “Cảm ơn em.”Tư Kỳ: “Một câu cảm ơn sao đủ? Ít nhất cũng phải hôn một cái chứ.”Thịnh Tây Vũ cũng phụ họa: “Hôn đi! Hôn đi!”Trần Trạc Thanh biết cô dễ ngại, sợ cô mất tự nhiên trước mặt mọi người, anh định lên tiếng ngăn lại—Thế nhưng, Nhan Linh đã ngẩng đầu, vòng tay qua cổ anh, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi.Khi tách ra, còn nghe rõ tiếng “chụt” ngọt ngào.Tư Kỳ chứng kiến cảnh đó liền la hét đầy phấn khích, tay chân múa may loạn xạ.Thịnh Đông Đình đứng bên cạnh cô, chậm rãi lên tiếng: “Bình thường anh hôn em, sao em không vui vẻ như thế?”Tư Kỳ nghe thấy giọng anh, biểu cảm liền thay đổi, chán ghét nói: “Tránh ra chỗ khác đi.”Thịnh Đông Đình: “….”Nhan Linh nắm tay Trần Trạc Thanh, kéo đến trước chiếc xe bánh kem.Trên đó là một chiếc bánh sinh nhật ba tầng, viền kem trắng tinh khôi, điểm xuyết những bông hồng đỏ từ tầng dưới lên tầng trên, như một con đường phủ đầy hoa hồng.Ở tầng trên cùng có một mô hình nhỏ, một chàng trai tóc vàng mặc áo xanh, trên tay cầm một đóa hồng.Phía dưới đế bánh có một tấm thiệp, trên đó viết một dòng chữ nhỏ:“Trên thế giới có thể có năm nghìn đóa hoa giống hệt anh, nhưng chỉ có anh là đóa hồng duy nhất của em.”Lúc nhìn thấy chiếc bánh kem theo phong cách Hoàng tử bé này, Tư Kỳ đã phải xuýt xoa vì nó vừa đẹp vừa lãng mạn.Nhan Linh nhẹ nhàng khoác tay Trần Trạc Thanh, nghiêng đầu cười với anh: “Hoàng tử bé của em, anh ước một điều đi.”Chiếc bánh kem được cắm một cây nến, ánh nến vàng nhạt lung linh, đổ bóng của mọi người hòa vào nhau.Trần Trạc Thanh lặng lẽ nhìn chiếc bánh trước mặt.Từ nhỏ đến lớn, anh hiếm khi tổ chức sinh nhật. Ba anh chẳng bao giờ nhớ đến, mẹ anh lại không có tiền mua bánh sinh nhật.Với anh, sinh nhật chẳng qua cũng chỉ là một ngày bình thường trong năm.Nhưng hôm nay, có một người vì anh mà dày công chuẩn bị mọi thứ như thế này.Anh nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của Nhan Linh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.Ánh nến khẽ chập chờn, phản chiếu gương mặt anh trong ánh sáng mờ ảo, vẫn đẹp trai như mọi khi.Nhan Linh bên cạnh dịu dàng dõi theo, lặng lẽ chờ đợi.Anh khẽ mở môi, nói ra điều ước của mình—“Mỗi năm sau này, em đều sẽ ở bên anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0