Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 70
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Chẳng bao lâu sau, nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đã xuất hiện.Trần Trạc Thanh đi thẳng từ công ty tới, vẫn mặc nguyên bộ âu phục chỉn chu sơ mi trắng, quần tây đen. Đơn giản nhưng tinh tế, toát lên khí chất của một người thành đạt, điềm tĩnh kiêu hãnh.Trên ngực anh vẫn đeo chiếc cà vạt đen, chính Nhan Linh đã tiện tay thắt cho anh trước khi ra ngoài.Anh cao lớn, khí chất áp đảo, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.Lâm Gia Minh bước tới, rõ ràng thấp hơn anh nửa cái đầu nhưng vẫn cố nhón chân, khoác vai anh đầy hào hứng: “Anh em à, cậu nể mặt tôi quá đấy!” “Trước giờ họp lớp gọi cậu cả trăm lần mà cậu có thèm đến đâu!”“Người ta bận lắm, ngày thường toàn gặp mấy nhân vật tầm cỡ, đâu có rảnh mà tụ tập với bọn nhỏ nhoi như tụi mình.” Trần Minh đột nhiên mở miệng, trong lời nói còn có ý gì đó.Lâm Gia Minh liếc cậu ta một cái, ra hiệu đừng nói lung tung, rồi quay sang nói với Trần Trạc Thanh: “Đừng để ý, cậu tới là anh em mừng rồi!”Trần Trạc Thanh hờ hững đáp: “Không sao.”Nếu như đám con trai lớp Tự nhiên vẫn còn giữ được bình tĩnh, thì các cô gái bên lớp Xã hội lại có chút không yên.“Thật sự là Trần Trạc Thanh sao? Sống sờ sờ? Còn tưởng cả đời này chẳng có cơ hội gặp cậu ấy nữa!”“Cậu ấy làm thế nào mà trông vẫn vậy sau bảy, tám năm trời? Thậm chí còn đẹp trai hơn trước nữa!” “Không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất của một người đàn ông trưởng thành!”“Còn cả khí chất của tiền nữa chứ! Người ta bây giờ tài sản cả trăm tỷ, thành công nhất trong số chúng ta!”“Các cậu có để ý nhẫn trên tay cậu ấy không? Cậu ấy kết hôn rồi sao?” “Không nghe tin gì cả! Khi nào chứ?”“Đẹp trai, giàu có thế này, không biết cô gái nào có thể xứng với cậu ấy đây?”Sự xuất hiện của Trần Trạc Thanh làm bầu không khí dậy sóng.Rất nhiều người đến chào hỏi anh.Sau khi ứng phó xong, anh định tìm Nhan Linh thì phát hiện cô không còn ngồi ở vị trí cũ.Ánh mắt anh quét một lượt quanh phòng, mới thấy cô bị một cô gái kéo đến chỗ máy chọn bài hát.Tống Như Tuyết nhét micro vào tay Nhan Linh, bảo muốn song ca với cô một bài.Nhan Linh chưa kịp từ chối, nhạc dạo đã vang lên. Cô đành hát theo.“Âm thầm đứng phía sau lặng lẽ chờ anh.Chỉ mong thấy nụ cười vô tư của anhCó lẽ anh không hiểu tâm tư của emCòn em chỉ biết cố gắng làm anh rung động…”Giọng hát của cô trong trẻo, không cầu kỳ kỹ thuật nhưng lại dễ dàng chạm đến lòng người.Trần Trạc Thanh ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn nghiêng gương mặt cô, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.“Liệu có thể lại gần hơn một chút không Đừng xa nhau thêm nữaHãy nói cho em nghe mọi cảm xúc của anhĐừng chỉ khóa mình trong thế giới nhỏCó ánh sáng ấm áp đang đợi chào đón anh…”Nhan Linh chợt nhớ Trần Trạc Thanh từng nói chưa bao giờ nghe cô hát, nên theo bản năng nhìn về phía anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, không lệch một ly.Trước bao nhiêu người, bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn như vậy, cô bỗng thấy có chút hồi hộp, hát mà lỡ mất một chữ, may mà không ai nhận ra.Hát xong, Nhan Linh vội đưa micro lại cho Tống Như Tuyết: “Mình không hát nữa, mọi người cứ tiếp tục đi.”Cô thấy bên cạnh Trần Trạc Thanh còn một chỗ trống, bèn đi đến định ngồi cạnh anh.Người đàn ông ngồi trong góc khuất của chiếc ghế sofa dài, tay duỗi ra đặt lên tựa ghế phía sau, tư thế tùy ý, lười biếng mà thản nhiên.Giữa không gian náo nhiệt, anh lại lặng lẽ như vậy, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách anh với những người khác. Chính dáng vẻ hờ hững, ung dung ấy lại càng khiến anh thu hút.Nhan Linh để ý thấy có vài cô gái vẫn đang len lén nhìn anh, ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ không hề che giấu.Vừa ngồi xuống định nói chuyện với anh, thì cô gái bên cạnh đột nhiên đứng lên, ngay sau đó, Kỷ Văn Bác ngồi xuống bên phải cô.Trên tay cậu cầm một ly bia vị dứa, đưa đến trước mặt cô. Lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô ấy không uống rượu.”Kỷ Văn Bác nhìn sang, thấy người lên tiếng là Trần Trạc Thanh.Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ban nãy, nhưng vóc dáng cao lớn và khí chất mạnh mẽ khiến người ta có cảm giác bị áp đảo. Nhan Linh ngồi cạnh anh, nhỏ bé hơn hẳn.Hai người khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng không hiểu sao lại có sự hài hòa kỳ lạ.Kỷ Văn Bác không hiểu vì sao Trần Trạc Thanh lại lên tiếng, chỉ nghĩ anh quan tâm đến phụ nữ nên giải thích: “Loại bia này nhẹ lắm, không có cồn bao nhiêu, con gái uống cũng không sao.”Trần Trạc Thanh nhướng mày, như thể đã tiếp thu, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi: “Không sao, nhưng cô ấy cũng không uống.”Sự xen ngang liên tục của anh khiến Kỷ Văn Bác có hơi khó chịu.Rốt cuộc cậu cũng bắt đầu bực bội: “Trần Trạc Thanh, đây là tôi mời Nhan Linh.”Anh là ai mà liên tục thay cô quyết định?Trong ký ức của Kỷ Văn Bác, hồi cấp ba, Trần Trạc Thanh và Nhan Linh chẳng có giao tình gì.Hai người một lớp Tự nhiên, một lớp Xã hội, gần như không quen biết, chưa từng thấy họ nói chuyện.Nếu có xuất hiện cùng nhau thì chỉ là khi lên sân khấu nhận thưởng, hoặc ảnh chụp chung trên bảng vinh danh của trường.Nhưng bây giờ là sao đây?Không lẽ Trần Trạc Thanh cũng có ý với Nhan Linh?Nhan Linh lên tiếng để xoa dịu bầu không khí căng thẳng trước mắt: “Xin lỗi, lát nữa mình phải lái xe, không tiện uống được.”Trần Trạc Thanh hôm nay cũng đi xe đến, cô đã thấy anh uống rượu lúc cô hát ban nãy.Cô nghĩ rằng lát nữa về nhà, trong hai người phải có ít nhất một người tỉnh táo.“Được thôi.” Kỷ Văn Bác rút tay lại, quay người lấy cho cô một ly nước ép. “Vậy cậu uống cái này đi.”Chưa kịp để Nhan Linh nói gì, Trần Trạc Thanh đã đưa tay giật lấy ly nước, thản nhiên nói: “Cảm ơn nhé, đúng lúc tôi cũng khát.”Hết lần này đến lần khác bị ngăn cản, dù tính tình tốt đến mấy, Kỷ Văn Bác cũng có chút bực mình.“Trần Trạc Thanh, đây là tôi đưa cho Nhan Linh.”“Cậu đưa cho cô ấy, nghĩa là nó là của cô ấy, đúng không?” Trần Trạc Thanh hỏi lại.Kỷ Văn Bác: “Đương nhiên.”Trần Trạc Thanh quay sang nhìn Nhan Linh, nhướng mày: “Vậy anh có thể uống không?”Nhan Linh gật đầu.Trần Trạc Thanh hài lòng cười, ánh mắt lại rơi trên người Kỷ Văn Bác, trong đáy mắt là sự khiêu khích mà chỉ đàn ông với nhau mới hiểu.Tên nhóc này nghĩ mình là ai mà dám công khai đào góc tường trước mặt anh.Coi anh như không tồn tại chắc.Kỷ Văn Bác bị sự mặt dày của anh chọc tức đến mức không nói nên lời.Nếu không phải vì tính cách Nhan Linh hiền lành, không chấp nhặt mấy chuyện này, thì đổi lại là người khác, chắc chắn cậu đã mất mặt ngay tại chỗ rồi.Nhan Linh nhìn ra sự địch ý của Trần Trạc Thanh với Kỷ Văn Bác, sợ anh lại hiểu lầm gì đó rồi ghen tuông vô cớ.Cô vừa định mở miệng giải thích mối quan hệ giữa mình và Trần Trạc Thanh cho Kỷ Văn Bác thì bầu không khí vốn ồn ào bỗng chốc im bặt.Lâm Gia Minh và Tống Như Tuyết đôi vợ chồng sắp cưới cầm micro trên tay, lên tiếng điều khiển bầu không khí: “Chỉ hát thôi sao đủ, đúng lúc mọi người đông đủ, cùng chơi vài trò nhé?”Trò chơi đầu tiên là “Gặp số bảy thì bỏ qua”. Mọi người lần lượt đếm số theo thứ tự, gặp số có chứa chữ số bảy hoặc là bội số của bảy thì phải bỏ qua, không được nói ra con số đó. Ai nói sai, phản ứng chậm hoặc tính nhầm thì phải uống rượu phạt.Mới chơi mấy vòng, con số ngày càng lớn, không ít người đã mắc lỗi. Có người đọc sai, đọc chậm, hoặc tính sai.Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra trò chơi này đòi hỏi khả năng tính toán và phản xạ nhanh.“Tôi thấy Nhan Linh và Trần Trạc Thanh hình như chưa bị phạt lần nào, hai cậu chơi ổn định vậy à?”“Chúng ta chơi trò số với hai học bá này chẳng khác nào tự tìm ngược đãi.”“Đúng rồi đó, trò này không công bằng với chúng ta chút nào.”Lâm Gia Minh: “Vậy chơi thêm một vòng cuối cùng rồi đổi trò khác.”Có lẽ do “oán niệm” của mấy người bạn có tác dụng, đến lượt Nhan Linh, cô không may mắc lỗi.Ai đó đưa cô một ly rượu, Nhan Linh nghĩ đã sai thì phải chịu phạt, uống thì uống thôi, lát nữa chỉ có thể gọi xe dịch vụ về.Kỷ Văn Bác nhớ cô vừa nói không tiện uống rượu, định giúp cô uống thay, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã có người nhanh hơn—Trần Trạc Thanh cầm lấy ly rượu trước mặt cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thản nhiên nói: “Cô ấy không uống, tôi uống thay.”Hành động này khiến không ít người bất ngờ và khó hiểu.Dù gì Trần Trạc Thanh cũng chẳng phải kiểu người thích đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Vừa nãy có mấy nữ sinh lớp tự nhiên thua trò chơi cũng phải uống rượu, anh đâu có ra mặt giúp đỡ.Ngay cả bạn học cùng lớp anh còn không giúp, vậy mà giờ lại đỡ rượu thay Nhan Linh.Trò chơi nhanh chóng chuyển sang vòng tiếp theo “Bom số”.Trò này hoàn toàn dựa vào may mắn, là cách thử vận may tốt nhất.Mà thực tế chứng minh, có những người sinh ra đã mang số hưởng, ví dụ như Trần Trạc Thanh. Lần nào anh cũng may mắn tránh được con số bị đánh dấu.Nhưng người kế tiếp của anh là Nhan Linh thì không may mắn như vậy, hết lần này đến lần khác trúng phải con số xui xẻo.Nhưng người bị phạt là Nhan Linh, còn người chịu phạt lại là Trần Trạc Thanh. Anh vẫn tiếp tục đỡ rượu thay cô.Ban đầu, mọi người còn tưởng đây là phong độ lịch thiệp của anh, nhưng cứ mỗi lần uống xong, anh lại liếc nhìn Nhan Linh một cái.Không chỉ một hai lần, mà suốt cả tối nay, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.Điều này khiến những người xung quanh không khỏi nổi máu hóng chuyện.Tối nay, việc Nhan Linh và Trần Trạc Thanh cùng xuất hiện đã đủ khiến mọi người ngạc nhiên, chứ đừng nói đến việc hai người họ có vẻ rất thân thiết. Điều này làm đám bạn học từng “đẩy thuyền” cặp đôi này năm xưa sôi sục trở lại.Dù gì năm đó, hai “báu vật trấn trường” của Trường Trung học Phổ thông Thâm Thành một người thống lĩnh khối tự nhiên, một người dẫn đầu khối xã hội luôn giữ vững vị trí nhất toàn khối.Sự kết hợp giữa trai tài gái sắc, lại thêm khí chất “cùng làm vua” ở hai lĩnh vực riêng biệt, khiến không ít học sinh trong trường từng âm thầm ghép đôi họ.Nhưng bất kể nhìn thế nào, suốt ba năm cấp ba, giữa hai người vẫn chẳng hề nảy sinh chút tia lửa tình cảm nào.Ấy thế mà hành động của Trần Trạc Thanh tối nay thực sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.Có người muốn nhắc nhở anh rằng, bây giờ Nhan Linh đã kết hôn rồi, làm vậy không hay chút nào.Giữa đám đông, không biết ai đó đột nhiên nói:“Hồi đó tôi cảm thấy hai người họ có khả năng thành đôi là vì nghe được một lời đồn.”“Một lời đồn Trần Trạc Thanh thầm thích Nhan Linh.”Là một cô bạn nói, ban đầu chỉ là lời thì thầm giữa cô với hội chị em bên cạnh. Nhưng đúng lúc trò chơi vừa kết thúc một vòng, cả phòng bỗng chốc im bặt, câu nói này vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh.Mọi người đều lộ vẻ “xong đời rồi”.Mấy chuyện vô căn cứ thế này sao có thể tùy tiện nói ra, huống hồ còn là ngay trước mặt đương sự.Giữa bầu không khí ngượng ngập ấy, nhân vật chính vốn ngồi im lặng trong góc đột nhiên lên tiếng: “Không phải tin đồn.”Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo, chiếu lên gương mặt góc cạnh của Trần Trạc Thanh, khiến từng đường nét thêm sâu sắc. Đôi mắt anh đậm màu, hàng lông mày rậm rạp, toàn thân toát lên vẻ anh tuấn bức người.Anh trông như thể đã say, ánh mắt có chút mơ màng. Nhưng cũng có thể anh chẳng hề say, bởi lời nói thốt ra mang theo chút hoài niệm tiếc nuối:“Là tôi yêu mà không thể có được.”Tất cả bạn học: “!!!”Có vẻ như họ vừa biết được một bí mật động trời.Trần Trạc Thanh yêu thầm Nhan Linh?Người đẹp trai như thế này mà cũng có ngày đi chơi trò yêu đơn phương sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro