Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 72

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Nhan Linh cố gắng tiêu hóa câu nói đó trong đầu mấy lần.Trần Trạc Thanh đã từng viết thư tình cho cô sao?Khi nào vậy.Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.Nhan Linh hỏi: “Thư tình gì cơ?”Trần Trạc Thanh khẽ hừ một tiếng: “Em không nhớ rồi.”Nhan Linh: “…”Cô cảm thấy oan uổng thật.Trí nhớ của cô không đến mức tệ đến thế.Nếu Trần Trạc Thanh từng viết thư tình cho cô, ít nhiều cô cũng phải có chút ấn tượng chứ.So với những chàng trai mà cô thậm chí chẳng nhớ nổi tên, cái tên Trần Trạc Thanh này cô vẫn nhớ khá rõ.Hồi đó, anh là thủ khoa khối tự nhiên, đặc biệt giỏi các môn khoa học, mà toán lại càng xuất sắc hơn.Thầy dạy toán của lớp cô thỉnh thoảng có sang dạy lớp tự nhiên, mỗi lần giảng bài đều có câu cửa miệng: “Mấy đứa đừng có học theo Trần Trạc Thanh nhé, bước này nó toàn bỏ qua, nhảy thẳng ra đáp án.”Nghe có vẻ khoe khoang hộ người ta, chẳng rõ là khen hay chê nữa.Sau này, cô chỉ tình cờ gặp anh vài lần trong các buổi trao giải. Anh lúc nào cũng mặc bộ đồng phục xanh trắng đúng quy định, gương mặt lạnh nhạt, không có vẻ là người thích nói chuyện.Hồi đó, Nhan Linh không thân với anh, cũng chẳng tiện bắt chuyện, nên nhận giải xong chỉ chụp ảnh rồi đi luôn.Ấn tượng của cô về Trần Trạc Thanh chỉ gói gọn trong mấy chữ học giỏi, ít nói.Và khá đẹp trai.Điều này cũng hiếm thật.Thêm vào đó, cái người tên Tư Kỳ suốt ngày lải nhải bên tai cô kể chuyện về Trần Trạc Thanh.Lâu dần, ký ức của cô về anh cũng rõ nét hơn một chút.Giờ nghĩ lại những lời anh nói trong buổi tụ tập tối nay, Nhan Linh không khỏi thắc mắc: “Trần Trạc Thanh, anh thực sự thích em từ hồi cấp ba sao?”Anh hơi nghiêng đầu, đôi môi ấm áp chạm vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng hôn lên đó, như một cách cúi mình cam chịu.“Đúng vậy.”Nhan Linh không thể tưởng tượng nổi, làm sao Trần Trạc Thanh lại thích cô từ hồi cấp ba được.Rõ ràng, lúc đó bọn họ còn chẳng thân thiết.Rượu làm đầu óc anh không còn quá tỉnh táo, những ký ức đã chôn vùi từ lâu, những điều anh chưa từng nói với ai, vào khoảnh khắc này bỗng có một kẽ hở để tràn ra.“Lần đầu tiên anh gặp em, là vào một ngày mưa.”Mùa hè trước khi vào cấp ba, Trần Trạc Thanh làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà.Hồi đó, Lâm Hủy vừa đổi sang một công việc mới, vẫn đang trong giai đoạn thử việc, lương thì bị giữ lại chưa phát. Anh không muốn dùng số tiền mà Trần Võ người cha nghiện cờ bạc của mình kiếm được, nên chỉ có thể tự lo học phí bằng cách đi làm thêm.Hôm đó, trên đường về nhà, anh tình cờ thấy một con mèo hoang không biết từ đâu xuất hiện. Nó gầy gò, bé nhỏ, trông như bị suy dinh dưỡng.Ban đầu, anh định lờ đi, nhưng con mèo lại cất tiếng kêu với anh.Có lẽ nhận ra anh đã dừng lại, nó lại kêu thêm mấy tiếng nữa.Trần Trạc Thanh thò tay vào túi, thấy vẫn còn mấy đồng tiền lẻ, liền quay lại cửa hàng tiện lợi.Anh mua một cây xúc xích, vừa mở ra thì con mèo lập tức chạy tới ăn.Không biết nó đã bao lâu không được ăn no, nhai vội vàng, chỉ trong chốc lát đã hết sạch.Anh cho nó ăn xong thì định đi, nhưng con mèo cứ bám theo mãi.Anh đứng trong màn đêm, đôi mắt đen láy sâu thẳm.“Tao không thể nuôi mày được.”Ngay cả bản thân mình tao còn lo chưa xong.Hôm sau, anh lại gặp nó, lần này nó ngồi ngay trước cửa hàng tiện lợi.Tan ca, anh vừa bước ra, nó đã lẽo đẽo đi theo.Mấy ngày liên tiếp đều như vậy.Anh vẫn chỉ cho ăn rồi đi.Mãi đến một hôm trời đổ mưa, lúc tan ca, anh giương ô bước xuống bậc thềm, con mèo vẫn bám theo từng bước như thường lệ.Lòng anh bỗng thắt lại, chẳng nghĩ nhiều, cúi xuống ôm lấy nó.Dù vậy, mưa vẫn kịp làm ướt bộ lông của nó.Có lẽ cảm nhận được hơi ấm của con người, nó tựa đầu cọ nhẹ vào lòng anh.Cuối cùng, Trần Trạc Thanh đã đưa nó về nhà.Nhưng nhanh chóng bị Trần Võ chửi rủa.“Thứ gì cũng dám mang về nhà à? Bẩn thỉu!”“Có sức nuôi mèo thì lo mà kiếm thêm tiền cho tao tiêu đi.”“Mày khỏi cần học cấp ba nữa, nhà này không có tiền cho mày lên đại học đâu.”Mấy lời đó, anh nghe riết thành quen, tai này vào tai kia ra.Chỉ có Lâm Hủy là không phản đối, chỉ hỏi nó ở đâu ra.Trần Trạc Thanh đáp: “Con nhặt được.”Lâm Hủy mỉm cười dịu dàng: “Hiếm khi thấy con có lòng như vậy.”Đứa con trai của bà trầm amwjc ít lời, có thêm con mèo chơi cùng anh thì tốt quá.Từ ngày đó, cuộc sống của Trần Trạc Thanh dường như có thêm chút hy vọng.Anh nhận được tiền lương từ công việc làm thêm, đóng học phí xong còn mua ít thức ăn cho mèo mang về.Nhưng chỉ vài ngày sau khi nhập học, một tối tan học về nhà, anh tìm khắp nơi mà chẳng thấy con mèo đâu.Tiếng rè rè của chiếc TV cũ vang lên trong phòng khách, Trần Võ ngồi trên ghế, vừa xem vừa nhai hạt dưa lách tách. Thấy anh về, ông ta chỉ tay bảo anh vào bếp nấu cơm.Lâm Hủy từ phòng ngủ bước ra, tóc tai rối bù, khóe miệng còn vết thương. Bà nói để bà nấu.Trần Trạc Thanh nhìn mẹ, tim như bị bóp nghẹt. Giọng anh khô khốc: “Ông ta lại đánh mẹ à?”“Không sao.” Lâm Hủy đưa tay vén tóc, cố tình che khuất nửa bên mặt, rồi vội vã bước về phía bếp. “Mẹ đi nấu cơm.”Anh giữ chặt lấy mẹ, cắn răng hỏi: “Có phải không?”Nghe giọng điệu của anh mang theo chút chất vấn, Trần Võ không vui, lớn giọng quát: “Làm ồn cái gì! Xem TV cũng không yên!”“Giống như con mèo đó, kêu inh ỏi cả ngày, phiền chết đi được.”Trần Trạc Thanh lập tức nhận ra điều bất thường trong câu nói của ông ta: “Con mèo đâu?”Trần Vũ: “Vứt đi rồi.”Ông ta vừa dứt lời, tiếng sấm nổ vang ngoài trời. Cơn mưa ào xuống như muốn nhấn chìm cả thành phố.“Trần Võ, ông không phải là con người.”Anh nhìn mẹ, hốc mắt đỏ hoe: “Mẹ còn hy vọng ông ta thay đổi ư?”Người đàn ông này có thể đánh vợ mình, có thể vứt bỏ một sinh mạng không chút do dự. Trong mắt ông ta, ngoài tiền ra, chẳng còn thứ gì đáng giá.Trần Võ: “Trần Trạc Thanh, mày ăn nói kiểu gì đấy? Nếu không có tao, mày biết đầu thai ở đâu không?”“Tao làm ăn lụn bại là từ lúc mày chào đời đấy! Đúng là đồ khắc cha khắc mẹ.”“Có con trai thì được gì? Không bằng sinh con gái, ít nhất sau này gả đi còn lấy được tiền thách cưới.”Trần Trạc Thanh không thèm nghe những lời khó nghe đó, quay người định đi.Lâm Hủy kéo anh lại, lo lắng: “Mưa to thế này, con định đi đâu?”Trần Trạc Thanh: “Tìm mèo.”Lâm Hủy: “Mưa nhỏ chút rồi hẵng đi…”Anh không quay đầu lại, lao thẳng ra ngoài trời mưa như trút nước.Cả thành phố bị nhấn chìm trong cơn mưa trắng xóa. Trần Trạc Thanh cũng không biết mình phải tìm ở đâu, cứ thế lang thang khắp nơi.Cuối cùng lại quay về cửa hàng tiện lợi nơi từng làm thêm.Ánh mắt vô thức hướng về góc quen thuộc trước cửa. Nhưng không có con mèo.Thay vào đó, có một cô gái đang đứng đó.Anh nhận ra đồng phục xanh trắng của trường trung học phổ thông số 1 Thâm Thành. Chiếc áo khoác hơi rộng, mái tóc dài buông sau lưng, trông cô thanh thuần mà dịu dàng.Có người đi ngang qua, cô khẽ né sang một bên, xoay mặt lại.Làn da trắng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng long lanh, như ánh sao trên bầu trời đêm.Là vẻ đẹp khiến người ta nhớ ngay từ lần đầu.Nhan Linh ngước nhìn bầu trời, cảm thấy mưa đã ngớt dần, liền giương ô bước xuống bậc thềm.Đi ngang qua thùng rác ở cửa, cô đột ngột dừng lại.Một tiếng “meo” rất nhỏ lọt vào tai.Cô cúi xuống, phát hiện một con mèo nhỏ nằm trong đống rác.Toàn thân nó ướt sũng, lông dính bết lại, gầy đến đáng thương, hơi thở yếu ớt.Không do dự, Nhan Linh cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng bọc lấy con mèo.Cô lập tức tra cứu địa chỉ bệnh viện thú y gần nhất.Bác sĩ nhìn con mèo, lắc đầu: “Nó lang thang quá lâu, bệnh rất nặng. Dù cứu sống, có lẽ cũng không sống được lâu.”Nhan Linh: “Nhưng vẫn còn hy vọng đúng không? Phiền chú cứu nó một lần nữa, làm ơn.”Trần Trạc Thanh đứng bên ngoài, qua lớp kính nhìn cô gái đang lo lắng bên trong, không biết cô đang nói gì.Cô chắp tay, khẽ cúi đầu cảm ơn bác sĩ, sau đó bước ra ngoài, lấy điện thoại gọi đi.Sợ bị phát hiện, anh vội tránh sang góc khuất.Anh nghe được tiếng cô gọi cho mẹ, hình như là xin tiền.“Mẹ ơi, con gặp chút chuyện, tối nay về trễ một chút. Mẹ chuyển cho con ít tiền được không?”“Mẹ đừng lo, con chỉ nhặt được một con mèo, cần phẫu thuật.”“Bác sĩ nói có thể không cứu được.”Trần Trạc Thanh nhắm mắt lại, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.“Nhưng con vẫn muốn thử.”Giọng nói cô mềm mại nhưng mạnh mẽ, “Con nghĩ, trước khoảnh khắc một sinh mệnh kết thúc, nó vẫn có ý nghĩa. Nó không nên bị bỏ rơi.”“Có lẽ, nó cũng muốn sống.”Trần Trạc Thanh mở bừng mắt.Khoảnh khắc đó, giống như có người kéo anh lên từ bờ vực.Cảm giác này, kéo dài đến tận ngày mẹ anh mất.Anh tưởng rằng mình có thể bình thản đối mặt với cái chết, nhưng khi nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của mẹ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, anh muốn chết theo mẹ.Anh không còn người thân.Thế giới này dường như chẳng còn điều gì đáng để anh níu giữ.Nhưng hôm anh đến trường làm thủ tục thôi học, anh lại gặp cô.Trong dòng người tấp nập, chỉ cần một cái liếc mắt, anh liền nhìn thấy cô.Vẫn là đồng phục xanh trắng ấy, vẫn là dáng vẻ sạch sẽ, trong trẻo, tựa như không thuộc về thế giới này.Cô đeo cặp sách, bước xuống bậc thềm, từng bước chân nhẹ nhàng, mái tóc khẽ tung bay trong gió.Cô hướng về phía anh, vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.Trần Trạc Thanh rõ ràng cảm nhận được tim mình như ngừng đập một nhịp.Đó là lần đầu tiên, anh cảm thấy ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời.Giữa thế giới u tối của anh, có một tia sáng len lỏi.Và anh muốn vươn tay nắm lấy.Khi cô lướt qua anh, một làn gió nhẹ thoảng qua, khiến Trần Trạc Thanh đứng sững tại chỗ, nghe được giọng cô nói chuyện với bạn.“Nhan Linh, hôm nay đồ ăn ở căng-tin dở quá, tụi mình ra ngoài ăn đi.”“Ừ, đi thôi!”Thì ra cô tên là Nhan Linh.Anh nhìn theo bóng lưng cô rời đi, thất thần một lúc lâu. Đến khi thầy giáo gọi anh vào nói chuyện, anh đột nhiên thay đổi quyết định:“Thầy ơi, em không nghỉ học nữa.”—Lúc ấy, anh vẫn chưa thể nói rõ cảm giác của mình dành cho Nhan Linh là gì.Chỉ là, vào những khoảnh khắc anh không nhìn thấy hy vọng, cô luôn xuất hiện đúng lúc.Anh như một kẻ trôi dạt vô định giữa đại dương, còn cô là mảnh gỗ cứu sinh của anh.Một sức hút kỳ lạ khiến anh bắt đầu chú ý đến cô.Ba năm cấp ba, anh luôn vô thức tìm kiếm bóng dáng cô. Trên đường đến trường, trong căng-tin, trên sân thể thao, hay bất cứ góc nào trong khuôn viên trường.Như thể chỉ cần nhìn thấy cô, trái tim anh mới có thể bình ổn lại.Cảm giác ấy cứ thế kéo dài mãi.Sau này, khi thấy Ninh Thần thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, anh chợt nhận ra một thứ cảm xúc mang tên “chiếm hữu”.Chiếm hữu là biểu hiện trực tiếp nhất của việc thích một người.Thì ra, anh thích cô.Những ký ức vụn vỡ dần ghép lại trong tâm trí Nhan Linh, cô cũng nhớ ra chuyện ngày hôm đó.“Nhưng mà… con mèo đó không qua khỏi.”“Anh biết.”Hôm ấy, Trần Trạc Thanh đứng ngoài cửa tiệm thú cưng, chứng kiến tất cả. Khi anh mang nó về nhà, cơ thể nó đã rất yếu rồi. Anh không biết trước khi bị Trần Võ vứt bỏ, liệu nó còn phải trải qua những gì khác nữa.Trần Trạc Thanh: “Em đã cố gắng hết sức rồi.”Trong giây phút cuối cùng của nó, em vẫn ở đó để cứu nó.“Vậy chuyện bức thư tình mà anh nói lúc nãy là sao?”Trần Trạc Thanh vừa được Nhan Linh đút cho uống trà giải rượu, giờ đang nằm dài trên ghế sô pha, kể về chuyện cũ. Nghe cô hỏi vậy, anh tiếp tục: “Hôm diễn ra lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học, anh đã viết một bức thư tình cho em. Nhưng nó bị trả lại.”Nhan Linh: “Bị trả lại?”Trần Trạc Thanh: “Là Ninh Thần trả lại.”“Cậu ta bảo… em và cậu ta đã ở bên nhau rồi, bảo anh đừng làm phiền em nữa.”Nhan Linh sững người, lắc đầu đầy bối rối: “Em không biết chuyện này.”Cô thực sự không hề hay biết. Cô chưa từng nhận được bức thư tình mà Trần Trạc Thanh viết.Anh nắm lấy tay cô, khẽ nghịch ngợm ngón tay cô trong tay mình, gương mặt không bộc lộ cảm xúc gì, như thể không quá bận tâm: “Anh biết.”Lần đó, khi cô thẳng thắn nói với anh rằng cô chưa từng yêu Ninh Thần, anh đã đoán được rằng mình bị lừa.Có lẽ, sau khi thấy anh nhét bức thư tình vào ngăn bàn Nhan Linh, Ninh Thần đã tự ý lấy đi, rồi đến gặp anh và bịa ra một lời nói dối.—— “Tôi và A Linh đang yêu nhau, mong cậu tránh xa cô ấy ra.”Với giọng điệu cảnh cáo của một người bạn trai chính thức, Ninh Thần khiến Trần Trạc Thanh tin rằng đó là ý muốn của Nhan Linh, nên anh chưa từng nghi ngờ.Lúc ấy, cả trường đều đồn rằng hai người họ là một đôi.Anh nghĩ rằng nếu mình cố chấp theo đuổi, chỉ khiến Nhan Linh thêm khó xử, nên không đi xác nhận sự thật.Sau này nghĩ lại, anh cảm thấy… dù không có sự xuất hiện của Ninh Thần, Nhan Linh cũng sẽ không thích anh.Vì khi đó, cô thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh.Lúc gửi bức thư ấy, anh đã từng do dự.Nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, mong cô có thể nhận ra tình cảm của anh.Nhan Linh có chút khó chịu: “Nhưng mà… em chưa từng nhìn thấy bức thư đó.”Đó là bức thư mà Trần Trạc Thanh viết cho cô.Ninh Thần sao có thể tự ý quyết định như vậy?Trần Trạc Thanh: “Em muốn xem không?”Nghe ra ý thăm dò trong giọng anh, cô đoán: “Anh vẫn còn giữ nó à?”Anh đột nhiên đứng bật dậy, nắm lấy tay cô, kéo về phía thư phòng.Bên trong, những giá sách chất đầy như núi. Trần Trạc Thanh không chần chừ, dắt cô đến một góc phòng, rồi rút ra một quyển sách bìa xanh.Ký ức của Nhan Linh chợt ùa về.Cô nhớ ngày anh chuyển nhà, trong tay cũng cầm cuốn sách này. Khi đó, lúc nhìn thấy cô, anh có vẻ hơi bối rối.Trần Trạc Thanh mở ra một trang. Bên trong kẹp một chiếc phong bì màu hồng.Trên mặt phong bì viết ba chữ: “Gửi Nhan Linh”.Nét chữ của anh đẹp, mạnh mẽ, so với bây giờ không khác là mấy.Anh đưa bức thư cho cô.Nhan Linh nhận lấy, động tác có phần dè dặt, như thể đang cầm một báu vật.Cô chậm rãi mở ra—Chào cậu, Nhan Linh.Tôi là Trần Trạc Thanh, lớp 12-1.Có lẽ cậu không biết tôi. Việc đột nhiên viết bức thư này có phần đường đột.Có một câu mà có lẽ cậu đã nghe nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói với một người khác.Tôi thích cậu.Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào.Bởi vì tôi có rất nhiều câu trả lời.Có lẽ là vào một ngày mưa, khi tôi nhìn thấy bóng dáng cậu trong bộ đồng phục.Hoặc là giữa đám đông chật kín, tôi vẫn có thể nhận ra cậu ngay lập tức.Hay là vào khoảnh khắc chúng ta lướt qua nhau, tôi bất giác nín thở.Mỗi lần nhìn thấy cậu, nhịp tim của tôi đều không nghe lời.Tôi không kiềm chế được mà nghĩ về cậu.Mỗi đêm, trong giấc mơ của tôi đều có cậu.Tôi biết, mình đang làm một chuyện gần như không thể.Nhưng tôi vẫn muốn thử làm một kẻ mạo hiểm.Nghe nói nguyện vọng đại học của cậu là Bắc Thâm, tôi cũng vậy.Nếu tôi đậu vào đó, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?Một cơ hội để theo đuổi cậu.Phía cuối thư, là dòng chữ ký: Lớp 12-1 – Trần Trạc Thanh.Nội dung bức thư không dài. So với những bức thư tình mà trước đây Nhan Linh từng nhận, thậm chí có thể nói là rất ngắn gọn.Không giống những bức thư thường bắt đầu bằng lời lẽ hoa mỹ, ở giữa là một đoạn dài dằng dặc, cuối thư thường là câu “Làm bạn gái mình nhé” hoặc “Anh có thể làm bạn trai em không?”, thư của Trần Trạc Thanh lại khác.Anh viết “Cậu có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi cậu không?”Trực tiếp, chân thành.Có chút thăm dò.Như thể sợ bị từ chối.Đây chính là bức thư tình mà Trần Trạc Thanh năm 18 tuổi đã viết cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0