Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 74
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Ngày hôm sau sau khi dự đám cưới của Tống Như Tuyết, Nhan Linh vẫn đi làm như thường lệ.Vừa sáng sớm đã thấy trước cổng tập đoàn Thịnh thị tụ tập không ít người, trên tay cầm đủ loại máy quay, máy ảnh, trông như đang quay chụp thứ gì đó.Nhan Linh đi thang máy về tổ phiên dịch, vừa ngồi xuống chỗ làm, Viên Viên bên cạnh đã ghé sát lại, hỏi cô có thấy đám người dưới lầu không.Nhan Linh: “Có.”Viên Viên: “Cũng đúng, trận thế lớn vậy mà không thấy mới lạ.”Viên Viên là kiểu người không giấu được chuyện gì, chẳng cần đợi Nhan Linh hỏi, cô đã tự động nói ra: “Là người của Đài truyền hình Thâm Thành, đến làm một cuộc phỏng vấn.”“Nhưng mà tổng giám đốc Thịnh còn nhân tiện đưa người của mình vào nữa, trong nhóm đó có một cô gái có quan hệ với anh ấy.”Nhan Linh đang sắp xếp tài liệu, thuận miệng hỏi: “Lại có bạn gái mới rồi à?”Trước đó công ty từng mời một người mẫu mới làm đại diện thương hiệu, một cái tên chưa ai nghe đến bao giờ.Sau này mới biết là bạn gái mới của Thịnh Tây Vũ.Anh ta cũng rất hào phóng, cho cô ta không ít tài nguyên.Từ phim ảnh, show thực tế đến hợp đồng quảng cáo, giúp cô ta nhanh chóng được công chúng biết đến.Chẳng bao lâu đã nhảy lên hàng sao hạng hai, còn giành được giải tân binh, sự nghiệp thăng tiến không ngừng.Nhưng nghe Viên Viên nói, hai người đã chia tay rồi.Thịnh Tây Vũ đổi bạn gái nhanh như chớp.Đưa người ta l3n đỉnh cao rồi lại buông tay, không ai đoán được anh ta thực sự nghĩ gì.“Lần này không phải bạn gái, là em họ anh ấy.” Viên Viên chỉnh lại.“Tên là Nghiêm Thiến, nhưng không phải ‘Nhan (Yan)’ như tên cậu, mà là ‘Nghiêm’ trong nghiêm khắc.”Nhan Linh “ồ” một tiếng, rồi mở máy tính bắt đầu làm việc.Viên Viên thấy cô chẳng có phản ứng gì, liền “chậc” một tiếng, ấn tay lên con chuột, không cho cô tiếp tục thao tác: “Quên mất là cô chưa biết, em họ của tổng giám đốc Thịnh…”Nhan Linh thấy cô ấy nói đến nửa chừng lại dừng, sắc mặt hơi khó xử.Viên Viên: “Cô ta từng theo đuổi tổng giám đốc Trần.”Nhan Linh hiểu rồi. Bảo sao Viên Viên lúc nãy cứ ấp a ấp úng.Viên Viên: “Hình như cô không quá bất ngờ nhỉ, chẳng lẽ cô biết rồi?”“Không biết.” Nhan Linh lắc đầu, nhẹ nhàng giành lại con chuột, bình thản nói: “Nhưng chẳng phải cô vừa nói rồi sao, cô ta từng theo đuổi, mà đâu có thành công.”Viên Viên: “Cô không có chút cảm giác nguy cơ nào à?”Nhan Linh phản bác: “Cảm giác nguy cơ chỉ tồn tại khi có sự thiếu tin tưởng.”Viên Viên: “…”Nghe cũng có lý đấy chứ.Cô rất tin tưởng vào mối quan hệ giữa tổng giám đốc Trần và Nhan Linh.Nếu không thì đúng là cô sẽ chẳng còn tin vào tình yêu nữa.Nhưng Viên Viên vẫn hơi lo lắng, bèn nhắc nhở: “Nhưng tốt nhất cô cũng nên tránh đối đầu với cô ta, chủ yếu là cô công chúa nhỏ này tính khí hơi kiêu ngạo, mà nhà họ Thịnh lại rất cưng chiều cô ta, tôi sợ cô chịu thiệt.”Nhan Linh tính tình quá hiền, Viên Viên sợ cô đụng phải Nghiêm Thiến sẽ chẳng giành được phần lợi nào.Nhan Linh: “Ừ, cảm ơn cô đã nhắc.”Nhưng có những chuyện, dù muốn tránh cũng không tránh được.Buổi sáng, sau khi dịch xong một bản hợp đồng hợp tác, Nhan Linh định mang đến cho Thịnh Tây Vũ xem qua.Lúc vào thang máy, cô không để ý là nó đang đi xuống, kết quả lại xuống tận tầng trệt.Cô chỉ có thể đợi những người dưới lầu lên hết rồi mới bấm về tầng 22.Cửa thang máy mở ra, bên ngoài đứng một nhóm người, cô lùi về sau vài bước để nhường không gian.Dẫn đầu là một người phụ nữ mặc đồ công sở, dáng vẻ tinh tế, áo sơ mi trên người có chất liệu cao cấp, váy bút chì tôn lên đường cong hoàn hảo.Phía sau là vài người cầm thiết bị quay chụp, trước ngực đeo thẻ công tác.Thị lực của Nhan Linh tốt, cô nhìn thấy trên thẻ in mấy chữ “Đài truyền hình Thâm Thành”.Cô nhớ đến lời Viên Viên nói hồi sáng, trong lòng đã đoán được sơ sơ.Người phụ nữ định bấm nút lên tầng cao nhất, nhưng thấy số “22” đã sáng, liền quét mắt nhìn xung quanh, sau đó chú ý đến Nhan Linh đang đứng trong góc.Gương mặt xa lạ, nhưng rất xinh đẹp.Nhưng cô ta có thể khẳng định rằng trước đây chưa từng gặp người này.“Cô là nhân viên mới của văn phòng tổng giám đốc?”Cô ta mở lời, nhưng không gọi đích danh.Trong thang máy yên tĩnh vài giây, không ai trả lời, cô ta mất kiên nhẫn: “Tôi đang hỏi cô đấy.”Thang máy toàn là người của đài truyền hình, lúc này Nhan Linh mới phản ứng lại, chắc là đang hỏi cô.Nhưng nghe giọng điệu của cô ta, ánh mắt hơi trầm xuống, vẫn không lên tiếng.Người phụ nữ cảm thấy mình như đang nói chuyện với không khí, đang định tức giận, cửa thang máy mở ra.Lục Lộ đã nhận được thông báo của Thịnh Tây Vũ từ trước, liền đứng đợi sẵn, vừa thấy người liền cất tiếng chào: “Cô Nghiêm.”Nghiêm Thiến giẫm giày cao gót bước ra, những người phía sau cũng đi theo, bao gồm cả Nhan Linh.Nghiêm Thiến vẫn chưa quên chuyện ban nãy, khẽ nâng tay, chỉ vào Nhan Linh hỏi: “Cô ta là nhân viên của các người à?”Lục Lộ trả lời: “Đúng vậy.”“Thật sao?” Nghiêm Thiến cười lạnh, châm chọc: “Cô ta vào đây bằng cách nào?. Tôi vừa hỏi mà cứ im re, còn tưởng cô ta bị câm nữa cơ.”Lời này đã gần như là công kích cá nhân, hơn nữa ý nhắm vào ai đã quá rõ ràng.Nhan Linh cảm thấy nếu còn im lặng thì đúng là không ổn thật.“Thang máy đông người thế, sao tôi biết được cô đang nói với ai?”Nhan Linh xoay người lại, nhìn thẳng vào Nghiêm Thiến, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hơn nữa cô không quen tôi, tôi cũng không quen cô, tôi cần gì phải trả lời câu hỏi của cô?”Lục Lộ sợ cô nói tiếp sẽ chuốc thêm rắc rối, vội giới thiệu: “Đây là cô Nghiêm, em họ của tổng giám đốc Thịnh, đồng thời là phóng viên của Đài truyền hình Thâm Thành.”“Cô Nghiêm, Nhan Linh mới đến không lâu, bình thường làm công việc dịch thuật, nên có thể chưa nhận ra nhiều người, mong cô…”Lời chưa nói hết, Nghiêm Thiến đã lạnh giọng cắt ngang: “Công việc dịch thuật? Chắc chứ? Hay lại là tình nhân mới của anh họ tôi?”Gương mặt này, dáng người này, còn thái độ vừa rồi nữa, đâu có giống một nhân viên bình thường.Nghiêm Thiến nhìn Nhan Linh từ đầu đến chân, giọng điệu khinh miệt: “Anh ấy giờ lại thích chơi tình yêu công sở à?”Lúc này, giọng nói của Nhan Linh đã nghiêm túc hẳn: “Cô Nghiêm, là một phóng viên, chắc cô hiểu rõ hậu quả của việc bịa đặt tin tức chứ?”Bị lời nói của cô làm nghẹn họng, Nghiêm Thiến không phản bác được.Lục Lộ thấy vậy, nhanh chóng nói với cô ta: “Tổng giám đốc Thịnh sáng nay có chút việc chưa đến công ty, cô có thể vào phòng tiếp khách ngồi chờ.”Nghe tin Thịnh Tây Vũ không có mặt, Nhan Linh cũng chẳng định nán lại lâu, cầm tài liệu rời đi. Khi đang đợi thang máy, cô nghe thấy giọng Nghiêm Thiến vang lên sau lưng: “Nếu anh họ tôi không có đây, vậy Tổng giám đốc Trần chắc vẫn còn ở công ty chứ? Tôi tìm anh ấy.”Chưa đợi ai đáp lời, cửa phòng làm việc của Trần Trạc Thanh đã mở ra, trợ lý của anh bước ra ngoài, trên tay cầm theo một xấp tài liệu.Nghiêm Thiến lập tức gọi lại: “Trợ lý Cao.”Cao Tân dừng bước, nhận ra người vừa gọi mình: “Chào cô Nghiêm.”Nghiêm Thiến chỉ vào cửa phòng làm việc phía sau anh ta, hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Trần có trong đó không?”Cao Tân gật đầu: “Có.”“Vậy thì tốt, tôi vào gặp anh ấy.” Nghiêm Thiến nói.Cô ta định bước tới, nhưng bị Cao Tân giơ tay ngăn lại, thái độ rất khách sáo nhưng rõ ràng có ý từ chối: “Cô Nghiêm, dạo này Tổng giám đốc Trần không có lịch trình nào liên quan đến phỏng vấn cả.”“Nếu cô đến để phỏng vấn, phiền cô liên hệ với Tổng giám đốc Thịnh.”“Tôi biết anh ấy không nhận phỏng vấn.” Đồng nghiệp trong đài truyền hình của cô đã từng tìm Trần Trạc Thanh không ít lần, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng. Vì thế, lần này cô ta chọn cách tiếp cận vòng vo: “Tôi không đến phỏng vấn, chỉ là muốn ôn chuyện cũ thôi, được chưa?”Cao Tân: “Tổng giám đốc Trần hiện đang bận, e rằng không tiện tiếp khách.”“Không sao, tôi đợi.” Nghiêm Thiến trở nên dễ tính bất ngờ, còn dặn dò thêm: “Nhớ báo với anh ấy nhé.”Cao Tân gật đầu: “Vâng.”Lục Lộ nhìn anh ta đầy biết ơn, rồi nhanh chóng đưa Nghiêm Thiến đến phòng tiếp khách, sắp xếp chu đáo.Cao Tân quay sang thấy Nhan Linh vẫn đang đứng đó, lập tức bước lại gần, thái độ khác hẳn khi nãy, giọng nói còn mang theo chút vui vẻ: “Chị dâu, cô tìm Tổng giám đốc Trần ạ?”Thậm chí còn có chút mong đợi.Vì mỗi lần Nhan Linh tìm Trần Trạc Thanh, anh ta đều được tan làm sớm.Nhưng câu trả lời của Nhan Linh đã dập tắt hy vọng của anh ta.“Tôi không tìm anh ấy, mọi người cứ làm việc đi.”Cao Tân vội vã giữ lại: “Không sao, không bận lắm đâu, Tổng giám đốc Trần đang ở trong văn phòng, cô vào gặp lúc nào cũng được.”Nhan Linh: “Sao lúc nãy anh không nói vậy với cô Nghiêm?”Cao Tân biết cô chắc chắn đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của mình với Nghiêm Thiến.May mắn là anh ta không nói gì sai, nếu không chị dâu mà hiểu lầm Tổng giám đốc Trần thì chết chắc.Anh ta cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Chị dâu và người khác không giống nhau.”Rồi vỗ ngực cam đoan: “Cô cứ yên tâm, Tổng giám đốc Trần tuyệt đối sẽ không gặp cô ta.”—Từ sáng đến chiều, Nghiêm Thiến vẫn chưa gặp được Trần Trạc Thanh.Lục Lộ có ghé vào phòng tiếp khách, nói rằng Tổng giám đốc Trần đang bận, khuyên họ nên về trước, nhưng Nghiêm Thiến không chịu, nhất quyết đợi.Cô trợ lý đi cùng nhìn mấy đồng nghiệp quay phim ngồi trên ghế sô pha sắp ngủ gật, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Chị Thiến, chúng ta đã chờ cả ngày rồi, mà còn chưa bắt đầu phỏng vấn…”Nghiêm Thiến ngắm nghía bộ móng mới làm hôm qua, giọng thờ ơ: “Tôi biết, không cần cô nhắc. Anh ấy đang bận nên cũng không phiền anh ấy được”“Nghe nói Tổng giám đốc Trần rất ít khi nhận phỏng vấn.” Cô trợ lý cẩn thận đề xuất, “Hay là chúng ta đổi sang Tổng giám đốc Thịnh đi ạ.”Nghiêm Thiến lườm cô ấy: “Gặp khó khăn mà rút lui, sau này cô làm việc thế nào?”Cô trợ lý lặng lẽ thở dài.Khó khăn với bức tường kiên cố vẫn là hai chuyện khác nhau. Biết rõ đâm vào sẽ bị đau, chẳng phải nên quay đầu lại sao?Khi cửa phòng bị gõ nhẹ, Nghiêm Thiến ngẩng đầu, thấy Cao Tân, lập tức phấn chấn đứng dậy: “Có phải Trần Trạc Thanh…”Cao Tân: “Xin lỗi cô Nghiêm, Tổng giám đốc Trần hôm nay bận cả ngày, tối nay còn có hẹn với đối tác, đã rời công ty rồi.”Nghiêm Thiến thất vọng ra mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không sao, nếu hôm nay bận, vậy mai tôi lại đến.”Cao Tân: “E là mấy ngày tới Tổng giám đốc Trần cũng rất bận, chắc không có thời gian gặp cô đâu.”Rồi bổ sung thêm: “Anh ấy còn dặn, nếu cô có việc thì cứ trao đổi với Tổng giám đốc Thịnh, không cần tìm anh ấy.”Lục Lộ đứng phía sau Cao Tân, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại này, thầm nghĩ vị tiểu thư này chắc sẽ giận dỗi bỏ đi ngay thôi. Cô âm thầm chuẩn bị tinh thần để tiễn khách.Quả nhiên, Nghiêm Thiến quay sang bảo trợ lý: “Chúng ta đi.”Cửa phòng tiếp khách bị đóng sầm lại, tiếng giày cao gót vang vọng khắp văn phòng yên tĩnh.Lục Lộ vội vàng theo sau, tiễn vị tiểu thư này ra khỏi công ty.Trên nhóm chat ba người, cô nhanh chóng báo tin:[Viên Viên]: Chắc do Tổng giám đốc Trần không chịu gặp cô ta, nên cô ta tức giận bỏ về.[Lục Lộ]: Đúng vậy, chỉ cần trợ lý Cao ra mặt là hiểu ngay, chắc chắn là đến đuổi người haha.[Lục Lộ]: Nghe nói tối nay Tổng giám đốc Trần còn hẹn đối tác, chắc chắn không có thời gian để ý đến cô ta.[Lục Lộ]: Chỉ mong ngày mai cô ta đừng đến nữa.Thế nhưng, “đối tác” mà ai đó nói với người khác lại vừa nhắn tin cho Nhan Linh, rủ cô đi ăn tối.[Tam Lệnh]: Không phải anh có hẹn với đối tác sao?Trần Trạc Thanh gửi một dấu chấm hỏi, sau đó nghĩ ngợi rồi nhắn thêm:[Zero]: Em chính là đối tác của anh.Nhan Linh lập tức hiểu ra, thì ra lúc nãy anh chỉ nói dối để đuổi người ta đi.Chắc chắn bây giờ anh vẫn còn ở công ty.Cô hỏi anh tối nay ăn ở đâu, anh nói đã đặt bàn trước, chờ cô tan làm cùng đi.Đúng 5h30, Nhan Linh tan làm.Khi cửa thang máy mở ra, cô liền trông thấy Trần Trạc Thanh đang đứng đó chờ.Cô bước vào trong, tay cầm ly trà sữa mà tổ trưởng đã mua cho nhóm vào buổi chiều.Cô chỉ mới uống một nửa, cảm thấy khá ngon, nên định chừa lại phần còn lại để chia sẻ với anh.Trần Trạc Thanh cúi đầu cắn lấy ống hút, hương vị sữa lan tỏa trong miệng, mang theo chút ngọt ngào. Trước đây anh không thích đồ ngọt, nhưng ở bên Nhan Linh lâu rồi, cũng dần chấp nhận khẩu vị của cô.Thỉnh thoảng ăn một chút đồ ngọt cũng không tệ.Lần này, Trần Trạc Thanh đưa cô đến một nhà hàng Quảng Đông, các món ăn ở đó có vị thanh đạm.Nhan Linh nghĩ mẹ mình, Thư Vân chắc sẽ thích những món này, liền gọi thêm một phần mang về.Gần đây, Thư Vân bị cảm, mấy ngày nay cứ ho mãi, ăn uống cũng không ngon miệng.Những món ăn mà Nhan Linh mang về, bà chỉ uống chút cháo, ăn thêm vài miếng bánh rồi lại ho. Trần Trạc Thanh vội đi rót nước cho bà, trong khi Nhan Linh nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, khuôn mặt đầy lo lắng.Thư Vân nhận lấy cốc nước từ tay Trần Trạc Thanh, uống vài ngụm rồi mới dần dịu lại.Nhan Linh: “Mẹ, mẹ thấy đỡ hơn chút nào không?”Thư Vân: “Không sao, chắc do vừa rồi mẹ ăn vội quá thôi.”“Nhưng mẹ ho cả mấy ngày nay rồi, sao vẫn chưa khỏi?” Nhìn mẹ ho dữ dội như vậy, Nhan Linh không thể yên tâm, “Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?”“Không cần đâu.” Thư Vân xua tay, “Chỉ là cảm nhẹ thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi, lát nữa mẹ uống thuốc là được.”Vừa nói xong, bà lại ngáp một cái, bảo rằng mình hơi buồn ngủ, muốn đi nghỉ. Nhan Linh đẩy xe lăn đưa mẹ về phòng, cẩn thận đắp chăn cho bà rồi mới rời đi.Lúc Trần Trạc Thanh từ phòng tắm bước ra, liền thấy Nhan Linh ngồi trên giường, vẻ mặt đăm chiêu. “Sao thế?” Anh nhìn là biết ngay cô có tâm sự.Nhan Linh khẽ nhíu mày: “Trần Trạc Thanh, em vẫn thấy lo cho mẹ.”“Mẹ mỗi lần cảm là lại ho rất nặng, lần này cũng vậy. Đã hai ba tuần rồi mà vẫn chưa khỏi hẳn.”Trần Trạc Thanh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Nếu em thực sự lo lắng, vậy mai chúng ta đưa mẹ đi kiểm tra tổng quát nhé?”Nhan Linh: “Được, mẹ về nước cũng chưa khám sức khỏe lần nào, nhân tiện kiểm tra luôn.”Trần Trạc Thanh: “Anh sẽ sắp xếp bệnh viện.”Anh xoa đầu cô, giọng trầm ấm: “Ngủ đi, được không?”Nhan Linh chui vào chăn, vô thức nép sát vào anh.Cô đã quen với việc ôm anh ngủ.Đang chuẩn bị nhắm mắt, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của Trần Trạc Thanh.Anh liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Thịnh Tây Vũ. Sợ làm phiền Nhan Linh, anh định tắt máy, nhưng cô đã lên tiếng: “Không sao, em còn chưa ngủ, anh cứ nghe đi.”Điện thoại vừa kết nối, giọng Thịnh Tây Vũ đã vang lên đầy vẻ cầu xin: “Trần Trạc Thanh, về chuyện phỏng vấn của em họ tôi…”Trần Trạc Thanh: “Không rảnh.”Thịnh Tây Vũ: “…”Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, Trần Trạc Thanh đã biết anh ta muốn nói gì.Thịnh Tây Vũ: “Tôi đoán được là cậu sẽ từ chối, nhưng cậu cũng biết đó, em họ tôi, tiểu tổ tông đó rất cứng đầu.Trần Trạc Thanh: “Đó là chuyện của cậu. Ai là người đã tự tiện đồng ý buổi phỏng vấn đó?”Thịnh Tây Vũ nghe vậy, vội thanh minh: “Này, không thể trách tôi hoàn toàn được! Cũng là tại cậu trêu hoa ghẹo nguyệt đó chứ.”Bốn chữ “trêu hoa ghẹo nguyệt” thành công khiến Nhan Linh bừng tỉnh hẳn.Cô nằm trong lòng anh, khoảng cách gần như vậy, mà giọng của Thịnh Tây Vũ thì chẳng nhỏ chút nào, cô nghe rõ từng chữ.Nhan Linh ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý.Nói mới nhớ, cô vẫn chưa biết quan hệ giữa Trần Trạc Thanh và Nghiêm Thiến là thế nào.Còn cái gọi là “trêu hoa ghẹo nguyệt” là chuyện gì đây?Trần Trạc Thanh lạnh lùng cảnh cáo: “Không biết dùng từ thì đừng nói lung tung.”“Tôi nói sai sao? Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ nhé.” Thịnh Tây Vũ làm rõ, nói hết ra, “Trước đây, có biết bao nữ sinh theo đuổi cậu, cậu chẳng buồn để mắt tới ai.” “Nhưng hôm đó trong buổi tiệc, cậu lại nhìn em họ tôi lâu hơn một chút.”“Nghiêm Thiến em họ tôi là người rất dễ hiểu lầm. Nếu không phải vì ánh mắt của cậu ngày đó, nó có thể nghĩ rằng cậu có ý với nó sao?”Trần Trạc Thanh: “…”Sao lại chụp cái mũ này lên đầu anh rồi?Anh nhắm mắt, cố nhịn xuống cơn bực bội: “Thịnh Tây Vũ, đầu óc cậu có vấn đề à?”Thịnh Tây Vũ: “Cậu còn dám mắng tôi?”“Vậy cậu nói xem, năm đó tại sao lại nhìn nó lâu hơn một chút?”Nhan Linh chậm rãi mở miệng: “Nói đi, em cũng hơi tò mò đấy.”Đầu dây bên kia, Thịnh Tây Vũ nghe thấy giọng cô, lập tức im bặt.Lúc này anh mới nhận ra mình vừa nói gì ngay trước mặt Nhan Linh.Anh ta thế này chẳng khác nào đẩy anh em mình xuống hố lửa!“Cái đó… cô nàng phiên dịch này, nghe tôi giải thích đã…”Trần Trạc Thanh đã không còn muốn nghe anh ta nói nữa, dứt khoát cúp máy luôn.Anh định đưa tay ôm cô, nhưng Nhan Linh lại né qua một bên, trượt khỏi vòng tay anh.Cô ôm chăn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt như muốn nghiêm túc nói chuyện: “Anh nói đi, tại sao anh lại nhìn cô ấy lâu hơn một chút?”Dù vẻ ngoài cô có vẻ bình tĩnh, nhưng ngữ điệu đã bán đứng cảm xúc thật của cô.Trần Trạc Thanh nhạy bén nhận ra điều gì đó, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt thoáng ý cười.Nhan Linh: “Anh còn cười được à? Nghiêm túc chút đi!”Anh dịch người định lại gần cô, nhưng Nhan Linh lại lùi về sau, kéo giãn khoảng cách.Cô nghiêm nghị cảnh cáo: “Đừng hòng dùng mỹ nam kế qua mặt em, em không có dễ mắc lừa đâu.”Trần Trạc Thanh bất đắc dĩ cười nhẹ: “Anh đâu có.”Nhan Linh không nhận ra giọng mình đã mang theo chút ghen tuông: “Không có gì? Không có nhìn cô ấy lâu hơn một chút?”“Em cho anh cơ hội giải thích đấy. Tốt nhất là nói rõ ràng đi. Nếu không nói rõ được thì anh…”Lời còn chưa dứt, Trần Trạc Thanh đột nhiên vươn tay, kéo cả người lẫn chăn của cô vào lòng.Nhan Linh vùng vẫy trong lòng anh, nhưng bị chăn quấn chặt, mà sức anh lại lớn hơn, hoàn toàn không thể thoát ra được. Càng nghĩ càng tức, cô cúi đầu định cắn anh.Nhưng Trần Trạc Thanh lại cúi đầu theo, đón lấy đôi môi cô, trực tiếp hôn xuống.Ý cười trong mắt anh càng sâu, giọng trầm ấm thoát ra từ cổ họng:“Anh cười là vì—”Anh trả lời câu hỏi đầu tiên của cô: “Vì em cuối cùng cũng biết ghen rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro