Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 76
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Trần Trạc Thanh tăng ca tối nay, đến khi về đến nhà đã là mười hai giờ.Bình thường giờ này Nhan Linh đã ngủ.Nhưng khi anh bước vào phòng, đèn đầu giường vẫn sáng.Trên giường, chăn hơi phồng lên, mái tóc dài của cô xõa sau gáy, quay lưng về phía anh, bất động.Trần Trạc Thanh nghĩ có lẽ cô ngủ quên mà chưa tắt đèn, anh bước tới định tắt giúp, nhưng khi cúi xuống, lại thấy đôi mắt cô đang mở to.Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã nhận ra điều bất thường. Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán cô, để lộ gương mặt đầy đủ.Làn da cô trắng ngần, nhưng chóp mũi lại hơi ửng đỏ, đôi mắt cũng long lanh nước, lặng lẽ nhìn anh.Trần Trạc Thanh: “Em khóc à?”Nhan Linh mở miệng, giọng vẫn còn khàn khàn: “Không có.”Trần Trạc Thanh: “Mắt đỏ như mắt thỏ mà còn bảo không?”Nhan Linh: “Vừa xem một bộ phim cảm động thôi.”Trần Trạc Thanh: “Cái lý do này em dùng ở chỗ Tư Kỳ rồi thì phải?”Nhan Linh: “…”Cô bĩu môi: “Trí nhớ anh tốt thật.”Trần Trạc Thanh nhẹ giọng: “Sao lại khóc, nói anh nghe đi. Có chuyện gì buồn à?”Nhan Linh: “Không phải.”Câu trả lời lần này là thật, anh nghe ra được.“Vậy thì…”Anh chưa nói hết câu, Nhan Linh đã đưa tay, nhanh chóng tháo cúc áo sơ mi của anh.Hành động có phần gấp gáp.Trần Trạc Thanh hiểu lầm ý cô, nắm lấy tay cô, bật cười: “Anh còn chưa tắm, đợi chút.”Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được những ngón tay lạnh buốt của cô đặt lên xương quai xanh của mình.Nơi đó có một hình xăm màu đen một dòng chữ đơn giản là Zero.Ngón tay cô khẽ lướt qua, dịu dàng cẩn trọng.Mãi đến hôm nay, cô mới hiểu ý nghĩa thực sự của hình xăm ấy.Nhan Linh khẽ hỏi: “Anh xăm lúc nào vậy?”Trần Trạc Thanh: “Ngày thứ hai sau sinh nhật mười tám tuổi.”Việc đầu tiên anh làm sau khi trưởng thành là đi xăm.Muốn khắc ghi cô vĩnh viễn trên cơ thể mình.Nhan Linh lại hỏi: “Có đau không?”Trần Trạc Thanh: “Không đau.”Nhan Linh: “Anh nói dối.”Sao có thể không đau được, huống hồ là xăm ở vị trí như xương quai xanh.Chỉ nghĩ đến cảnh anh đi xăm một mình, nước mắt cô lại không kìm được mà rơi xuống.Cô không phải người hay khóc, nhưng tối nay cô đã khóc quá nhiều.Không muốn khóc, nhưng cảm xúc chất chứa quá lâu, không có lối thoát.Nó đè nén đến mức khiến cô khó thở.Anh yêu quá sâu nặng.Còn tình yêu của cô lại quá nhẹ.Nhan Linh: “Trần Trạc Thanh, anh ngốc thật đấy.”Trần Trạc Thanh vô tội chớp mắt: “Sao tự nhiên lại mắng anh?”Nhan Linh: “Chỉ vì một câu nói vu vơ của em mà anh cũng làm theo, nếu anh không ngốc thì ai ngốc?”Những dòng trạng thái cô từng đăng, có cái chỉ là viết cho vui, nhưng anh lại coi là thật.Cô nói muốn xăm, anh liền đi xăm.Cô nói muốn ngắm tuyết, anh liền đi ngắm.Những điều cô chưa làm được, anh đều thay cô hoàn thành.Trên đời này, sao lại có một người như vậy.Vì cô, mà nguyện ý làm tất cả.Trần Trạc Thanh lặng người một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra lý do cô khác thường tối nay.“Ai nói với em những chuyện này?”Anh kéo áo lên, che đi hình xăm, không muốn cô lại khóc, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng: “Là Thịnh Tây Vũ hay Thịnh Đông Đình?”“Không ai nói cả.” Nhan Linh hít mũi, mắt vẫn đỏ.Cô giơ điện thoại lên trước mặt anh. Trên màn hình là tài khoản Weibo của anh.“Em tự tìm ra.”Trần Trạc Thanh cúi mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra mình từng có tài khoản này.Đó là cách duy nhất để anh dõi theo cuộc sống của cô khi không thể ở bên cô.Có thể không kiêng dè mà thấy được cảm xúc hằng ngày của cô.Anh không nghĩ có ngày cô sẽ phát hiện ra.Trần Trạc Thanh: “Làm sao em tìm được?”Cô không trả lời, chỉ hỏi lại: “Vậy anh đã từng sang Anh tìm em, đúng không?”Không trách được lần đó, khi họ tình cờ gặp lại, anh đã hỏi cô một câu:—“Nhan Linh, em thấy nơi này rộng lớn không?”Hóa ra, anh từng đặt chân đến đó.“Ừ.” Anh thừa nhận.Câu hỏi của cô khiến anh nhớ lại quá khứ, anh ngồi xuống tấm thảm mềm mại, lưng tựa vào thành giường.Đôi mắt anh hướng về cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, ánh nhìn xa xăm, giọng nói trầm thấp như tự nhủ: “Nhưng anh không tìm thấy em.”“Nhan Linh, anh không tìm thấy em.”Mẹ mất, ba vào tù, anh trở thành kẻ cô độc.Những năm đầu đại học, ngay cả tiền học phí anh cũng không lo nổi.Giáo viên thấy anh học giỏi nên cho phép đóng trễ.Vậy nên anh đi làm thêm, tranh thủ kiếm tiền vào buổi tối và cuối tuần.Hôm đó, sau khi đóng học phí xong, Trần Trạc Thanh bước ra khỏi tòa nhà giảng đường. Vừa đi vừa nghịch điện thoại, theo thói quen mở tài khoản Weibo có tên “Tam Lệnh”.Cứ tưởng vẫn như mọi khi, không có cập nhật gì mới. Nhưng tối qua lúc rạng sáng, cô vừa đăng một dòng trạng thái.[Tam Lệnh]: Anh Quốc lạnh quá.Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ điên rồ nảy lên trong đầu anh.Anh muốn đi tìm cô.Số tiền còn dư sau khi đóng học phí không nhiều, mà vé máy bay đi Anh lại đắt hơn anh tưởng.Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể tiếp tục dành dụm.Sau này, khi nhận được tiền lương dạy kèm và cộng thêm học bổng, cuối cùng anh cũng gom đủ tiền để mua một tấm vé máy bay sang Anh.Đó là lần bốc đồng nhất trong cuộc đời anh.Lần đầu tiên ngồi máy bay, nhìn ra khoảng không mênh mông bên ngoài, những đám mây trôi lững lờ, anh cảm thấy mọi thứ vừa hư ảo vừa không chân thực.Mãi đến khi máy bay hạ cánh, anh mới sực tỉnh, mình không biết phải tìm cô ở đâu.Anh không biết cô học trường nào, không biết cô sống ở đâu.Anh chẳng biết gì cả.Giá cả ở đây cao hơn anh tưởng. Chỉ sau một bữa ăn, số tiền còn lại trong tay cũng đã cạn sạch.Ngay cả tiền thuê khách sạn anh cũng không có.Khi gọi cho Thịnh Tây Vũ vay tiền, anh ta sửng sốt: “Cậu thực sự bay sang Anh rồi à?”Trần Trạc Thanh: “Ừ.”Thịnh Tây Vũ: “Thế đã gặp cô ấy chưa?”Trần Trạc Thanh: “Chưa.”Thịnh Tây Vũ: “Vậy cậu làm thế vì cái gì?”Phải rồi, vì cái gì chứ?Anh cũng không biết.Chỉ là ở đất nước xa lạ này, đã từng có dấu vết của cô.Chỉ là anh muốn đến nơi cô từng ở.Cuối cùng, tiền vé máy bay về nước cũng là do Thịnh Tây Vũ cho anh mượn.Hôm về đến trường đã là sáng sớm, anh chạy hớt hải vào lớp, trễ mất mười mấy phút.Giáo viên quen biết cậu học sinh giỏi này nên không trách cứ gì, chỉ nhắc lần sau chú ý hơn.Ở dãy ghế cuối, Thịnh Tây Vũ đã giữ sẵn một chỗ cho anh, nhìn bộ dạng mệt nhoài kia mà tặc lưỡi lắc đầu:“Lần đầu tiên thấy Trần Trạc Thanh cũng có lúc thảm thế này đấy.”Sau này, anh lại đến Anh vài lần nữa, đã đi qua rất nhiều nơi.Vẫn luôn ôm một tia hy vọng rằng có thể sẽ tình cờ bắt gặp cô trên đường.Nhưng hình như thần may mắn chưa từng mỉm cười với anh.Anh chưa bao giờ gặp lại cô.Dù chỉ một lần.Ngày hôm ấy, nếu không phải vô tình thấy cô đến tập đoàn Thịnh thị phỏng vấn, anh thậm chí còn không dám tin rằng cô đã quay về.Anh vẫn nghĩ rằng, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.Thế nên, anh mới vội vã giữ cô lại bằng danh nghĩa hôn nhân.Anh sợ cô sẽ lại rời đi.Nếu cô đi mất, anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa.“Em năm đó, thật ra đã định thi vào Bắc Thâm.”Trên giường, Nhan Linh cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống che đi nửa khuôn mặt. Đôi mắt cô nhòa lệ, từng giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi. Nói ra lí do cô thay đổi nguyện vọng: “Nhưng sau kỳ thi đại học, ba mẹ em ly hôn.”“Sau đó, mẹ em ra nước ngoài du lịch để giải khuây, chẳng may gặp tai nạn giao thông. Bác sĩ nói, phải cắt bỏ một bên chân.”Giọng cô khẽ nghẹn lại khi nhắc về chuyện cũ: “Mẹ em chỉ có mình em. Em không thể bỏ mặc bà được. Lúc đó mẹ không muốn về nước, nên em ở lại cùng mẹ.”Thực ra, chính cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ ở nước ngoài lâu đến vậy.Nhưng khi dần quen với cuộc sống bên ấy, cô lại cảm thấy như thế cũng tốt.Không ai quen biết cô, ngoài mẹ, cô cũng chẳng còn gì để vướng bận.Có lẽ, sau này già đi rồi lặng lẽ nằm xuống nơi đất khách, cũng không ai nhớ đến mình.Nếu không phải Thư Vân bảo muốn về nước, có lẽ Nhan Linh thực sự sẽ không trở về.Cô cũng sẽ không biết.Có một người vẫn luôn tìm cô. Vẫn luôn chờ cô.“Trần Trạc Thanh, nếu em không trở về…”Trần Trạc Thanh dường như đoán được điều cô định nói, nhẹ nhàng tiếp lời: “Có lẽ, anh sẽ cô độc đến già.”Giọng anh nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.Trái tim Nhan Linh khẽ run lên.Vì bốn chữ anh vừa nói.—Cô độc đến già.Trần Trạc Thanh cầm tay cô, đặt lên ngực mình, nơi trái tim anh đang đập từng nhịp vững vàng.“Nhan Linh, anh rất chắc chắn rằng anh sẽ không yêu thêm ai nữa.”“Bởi vì anh không còn đủ thời gian để học cách yêu một người khác.”Nhan Linh chính là duy nhất.Là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh, tim Trần Trạc Thanh chợt run lên. Anh nghe thấy cô nói:“Nhưng anh chẳng bao giờ nói gì cả.”Đôi mắt cô hoe đỏ, giọng nói mang theo chút trách móc: “Nếu anh không nói, em làm sao biết được?”Làm sao em biết được anh đã làm nhiều như vậy vì em.Làm sao em biết được, ngoài những gì em thấy, anh còn làm bao nhiêu điều mà em không hay biết.Trần Trạc Thanh đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng dường như lau mãi cũng không hết. Ngón tay anh ướt đẫm những giọt lệ của cô.“Anh không thích nhìn thấy em khóc.”Vậy nên em không biết cũng chẳng sao cả.Trần Trạc Thanh: “Thích em vốn dĩ là chuyện của riêng anh.”“Trước đây em không thích anh, nếu anh nói ra, chỉ khiến em thêm phiền lòng.”Nếu tình cảm ấy không phải đến từ cả hai phía, thì dù anh có nói ra cũng chỉ là đơn phương mà thôi.“Vả lại em đã nói rồi còn gì.” Anh nhìn cô, người mà anh từng ngày nhớ đêm mong, giờ đang ở ngay trước mắt anh, “Sau này em cũng sẽ yêu anh nhiều hơn. Như vậy là đủ rồi.”Anh không phải kiểu người hay bận lòng về chuyện quá khứ.Sống như vậy quá mệt mỏi.Khi thích Nhan Linh, anh chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó tình yêu này sẽ thành hiện thực.Bởi vì khi đó, cô ở quá xa anh.Xa đến mức tưởng như không cùng một thế giới.Ánh trăng cao vời vợi trên bầu trời, mà anh thì lại mơ tưởng hái trăng.Nhưng bây giờ, giấc mơ đã thành sự thật.Cô chỉ cần ở bên anh là đủ.Những chuyện anh đã làm trước đây, cô không cần phải biết. Đó đều là chuyện đã qua rồi.“A Linh, em không cần cảm thấy có lỗi với anh.”Trần Trạc Thanh hiểu rõ cảm xúc của cô.Cô quá dễ đồng cảm, lại luôn nghĩ rằng mình nợ anh điều gì đó.Thậm chí còn cảm thấy tình yêu của anh quá nặng nề, cô không thể gánh vác nổi.“Là do anh tự nguyện.”Anh nguyện ý trở thành người yêu nhiều hơn trong mối quan hệ này.Trước đây là vậy, bây giờ là vậy.Sau này cũng sẽ mãi như vậy.–Nhan Linh khóc suốt cả đêm, sáng hôm sau thức dậy, đôi mắt sưng húp.Lẽ ra không đến mức này, nhưng sau khi cô bày tỏ lòng mình, Trần Trạc Thanh lại không nỡ nhìn cô khóc, thế là hôn cô. Rồi bởi vì cô chủ động đáp lại, anh dần mất kiểm soát.Nhan Linh khẽ hôn lên yết hầu của anh, nghe giọng anh khàn khàn vang lên bên tai.Anh siết lấy eo cô, động tác mạnh hơn bình thường.Khi chuẩn bị lấy bao cao su, cô lại đưa tay ngăn anh lại.Mồ hôi trên thái dương anh chảy dọc theo đường viền hàm, rơi xuống làn da mềm mại của cô.Anh đang căng mình chịu đựng, vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.Nhưng chỉ một giây sau, câu nói của cô đã phá vỡ toàn bộ phòng tuyến của anh.Cô nói: “Trần Trạc Thanh, chúng ta sinh một đứa con đi.”Em muốn sinh con. Muốn có một đứa trẻ mang dòng máu của em và anh.Nếu đứa trẻ đó lớn lên trong một gia đình đầy ắp yêu thương.Em sẽ vô cùng mong chờ sự xuất hiện của nó.Nó sẽ là kết tinh của tình yêu giữa em và anh.Là bằng chứng cho tình yêu của chúng ta.Câu nói này chẳng khác nào cho anh một cái cớ để không chút kiêng nể mà yêu cô.Sau đó, bất kể cô có cầu xin bao nhiêu lần, giọng nói mềm mại gọi anh là “ông xã” bao nhiêu lần, Trần Trạc Thanh vẫn không buông tha cho cô.Kết quả là, giọng của Nhan Linh khàn đặc.Sáng hôm sau, khi Tư Kỳ gọi điện cho cô, vừa nghe giọng cô là đã nhận ra ngay có gì đó không đúng.“Chậc chậc, tổng giám đốc Trần trên giường mạnh mẽ đến mức nào vậy? Giọng cậu thành thế này rồi kìa.”Nhan Linh: “……”Cô vẫn nằm trên giường, ho nhẹ mấy tiếng, cố thử lấy lại giọng, nhưng cuối cùng vẫn không khá hơn.Cô đành từ bỏ, hỏi Tư Kỳ gọi đến có chuyện gì.Tư Kỳ thở dài một hơi: “Để mình nói cậu nghe, dạo này mình thật sự xui xẻo hết chỗ nói, làm gì cũng không suôn sẻ.”Nhan Linh nghe cô ấy than thở trong điện thoại.Nào là quay show thực tế bị rơi xuống nước, suýt nữa uống phải cả bụng nước sông, may mà tên khốn Thịnh Đông Đình kéo lên kịp lúc.Rồi lại ở khách sạn gặp phải fan cuồng, may mà vẫn là Thịnh Đông Đình phát hiện ra sớm, nếu không chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.Chưa hết, chiếc vòng tay cô đeo suốt bao lâu cũng đột nhiên mất tích, mà vẫn là Thịnh Đông Đình tìm về giúp.Tư Kỳ: “Cậu nói xem, có phải tớ nên đến chùa xin bùa bình an không?”Nhan Linh: “Mình thấy cậu đi tìm Thịnh Đông Đình thì thực tế hơn đấy.”Tư Kỳ: “???”“Tại sao mình phải đi tìm tên khốn đó?”Nhan Linh: “……”Cô chỉ nói sự thật: “Vì mỗi lần cậu gặp chuyện, đều là anh ta giúp giải quyết.”Tư Kỳ cứng họng, lầm bầm trong miệng: “Ai mà biết được sao mỗi lần hắn ta đều có mặt đúng lúc như vậy chứ.”Nhan Linh: “Cậu nghĩ tất cả đều chỉ là trùng hợp à?”Tư Kỳ: “Chẳng lẽ không phải?”Hình như con gái khi dính đến chuyện tình cảm thì IQ đều giảm xuống đáng kể.Trước đây là Nhan Linh, giờ đến lượt Tư Kỳ.Tư Kỳ: “Không được, mình nhất định phải đi chùa cầu an mới được.”Tư Kỳ vừa định tra xem gần đây có ngôi chùa nào không, thì đột nhiên điện thoại báo tin tức mới.“Mưa sao băng Thiên Cầm hàng năm sẽ đạt cực đại vào ngày 22 tháng này…”Suy nghĩ của Tư Kỳ thay đổi còn nhanh hơn lật trang sách. Sự chú ý của cô ngay lập tức bị mưa sao băng cuốn hút.“Linh Linh, tháng này có mưa sao băng kìa!”“Lớn thế này rồi mình vẫn chưa từng thấy mưa sao băng lần nào. Cậu đi với mình nhé?”Nhan Linh cũng cảm thấy đã lâu không gặp Tư Kỳ, liền vui vẻ đồng ý.Trần Trạc Thanh từ phòng tắm bước ra, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.Nhan Linh đang nằm sấp trên giường, vẫn mặc bộ đồ ngủ từ tối qua.Màu trắng tinh khiết, vải cotton pha lanh mềm mại, cổ áo hơi rộng, lộ ra chút da thịt mịn màng.Trên chiếc cổ trắng nõn lưu lại vài vết hồng nhàn nhạt, kéo dài đến xương quai xanh và thấp hơn nữa, vô cùng bắt mắt.Đôi chân dài thon thả vô thức đung đưa trong không trung, đường cong sau lưng cũng vô cùng quyến rũ.Cô cầm điện thoại, chăm chú nhìn màn hình, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh.Trần Trạc Thanh bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy cô, một tay đặt lên vai, hôn xuống gáy cô từng cái một.Nhan Linh nhột nhạt, đưa tay đẩy anh ra. Trong lúc giằng co, một chiếc cúc áo bung ra, để lộ làn da mịn màng.Ánh mắt anh trầm xuống, cúi đầu hôn lấy.Cô ngửa đầu, năm ngón tay vô thức siết nhẹ mái tóc anh.Hơi thở cô dồn dập, nhưng lại chẳng hề chống cự.Chỉ một chút do dự đó đã cho anh cơ hội làm loạn.Chiếc áo ngủ vốn đã rộng rãi, bị anh dễ dàng cởi ra, rồi tùy tiện vứt xuống giường.Vậy là, hai người lại quấn lấy nhau suốt cả buổi sáng.Tư Kỳ nhắn tin, nhưng phát hiện mãi không thấy phản hồi.Nhìn vào tình hình hiện tại, cô lập tức đoán được lý do.Mãi đến hơn một giờ sau, Nhan Linh mới “trồi lên” trở lại.【Vương Đại Khả】: Tổng giám đốc Trần đúng là sung sức ghê ha.【Tam Lệnh】: ……Nhan Linh vẫn đang tựa vào ngực anh.Anh cúi đầu, liền nhìn thấy nội dung tin nhắn giữa cô và Tư Kỳ.Bốn chữ “sung sức ghê ha” vô cùng rõ ràng.Anh nắm lấy tay cô, gõ một dòng tin nhắn.“Cảm ơn lời khen.” Đang định gửi đi thì bị cô giật lại điện thoại. Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.Trần Trạc Thanh bật cười, cằm tựa lên vai cô, còn cố tình dụi dụi vào cổ cô như làm nũng.【Vương Đại Khả】: Đúng rồi, tổng giám đốc Trần dính cậu vậy, hôm đi ngắm sao băng, anh ấy có đi không?Nhan Linh khẽ động bờ vai, quay đầu nhìn anh, hỏi xem anh có muốn đi không.Trần Trạc Thanh: “Anh theo chủ nghĩa duy vật, anh không tin những thứ đó.”Nhan Linh lập tức hiểu, nghĩa là anh sẽ không đi.Nhan Linh: “Vậy thôi, em đi với Tư Kỳ vậy.”Cô vừa định nhắn tin trả lời, thì anh đột nhiên nói: “Anh đi.”Nhan Linh: “Anh không tin mấy thứ này mà?”Trần Trạc Thanh: “Ừ, không tin.”Hơi thở ấm nóng phả lên gò má cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.“Anh không tin sao băng. Nhưng anh tin em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro