Ta Giả Trang Gi...
2024-11-06 03:09:08
Phải biết rằng, Thất Hương Băng Cơ Tán là bí phương duy nhất của Nam Chi Dũng thuộc giới y thuật, được cho là có khả năng thanh nhiệt, giải độc, làm mờ vết sẹo, làm da dẻ mịn màng, có thể khiến lão bà tám mươi tuổi cũng tái sinh nhan sắc.
Năm xưa hoàng đế triệu Nam Chi Dũng vào cung, muốn ông điều chế loại thuốc này cho quý phi trong hậu cung, Nam Chi Dũng từ chối. Sau khi hoàng đế yêu cầu lần nữa, ông mới miễn cưỡng đồng ý.
Dù vậy, ông chỉ chế đúng bảy hộp, hoàng tộc coi đó như báu vật, chỉ phân phát cho quý phi và thân quyến hoàng gia.
Vậy mà giờ đây, Mạc Kinh Hi lại đem đến cho nàng cả một hộp.
Nhìn viên thuốc, Thanh Cát thản nhiên hỏi: “Đây là gì?”
Mạc Kinh Hi đáp: “Đây gọi là Thất Hương Băng Cơ Tán, bôi lên những chỗ sẹo trên người cô nương.”
Hắn mỉm cười: “Có thể giúp cô da dẻ trắng như tuyết.”
Thanh Cát không hỏi thêm: “Được.”
Sở dĩ nàng biết đến Thất Hương Băng Cơ Tán là nhờ Ninh Vương, y có một hộp do hoàng đế ban tặng.
Với thân phận con gái nhà quân hộ như nàng, vốn không nên biết đến loại thuốc này.
Quả nhiên thuốc có tác dụng. Ngày đầu tiên sử dụng, Thanh Cát không có cảm giác gì, nhưng đến ngày thứ hai, nàng cảm thấy da bắt đầu ngứa, lớp da khô từ từ bong tróc, lộ ra làn da hồng hào bên dưới.
Mạc Kinh Hi nhìn lưng nàng, gật gù: “Rất tốt.”
Thanh Cát nói: “Đến lúc động phòng, có lẽ sẽ không còn sờ thấy vết tích gì, nhưng màu sắc da sẽ khác so với xung quanh.”
Mạc Kinh Hi đáp: “Không sao cả, cô nương đừng để người đó nhìn thấy.”
Hắn bình thản nói: “Cô có thể xấu hổ, một tân nương xấu hổ thì ngay cả phu quân cũng không thể thấy da dẻ của mình.”
Thanh Cát gật đầu, đồng ý: “Đúng, ta xấu hổ.”
Mạc Kinh Hi ngẩng lên, nhìn nàng: “Cô…”
Hắn bật cười: “Cô nương biết thế nào là xấu hổ sao?”
Thanh Cát nhìn hắn: “Tất nhiên là biết.”
Mạc Kinh Hi hỏi: “Ví dụ?”
Thanh Cát chớp mắt: “Huynh cứ nhìn ta.”
Mạc Kinh Hi “Ừm?” một tiếng.
Khi hắn nhìn nàng, bất chợt nhận ra ánh mắt nàng trở nên mềm mại, trên khuôn mặt ngọc trắng nõn từ từ hiện lên sắc đỏ.
Nàng dịu dàng nói: “Mạc tiên sinh, vừa rồi huynh chạm vào lưng ta như thế, ta thực sự rất xấu hổ, ta…”
Nàng bỏ dở câu nói, giọng điệu hoàn toàn khác trước, trở nên trầm thấp, mềm mại, âm cuối như một chiếc móc nhỏ, khẽ cào vào lòng người.
Tim Mạc Kinh Hi khẽ rung lên.
Mạc Kinh Hi nhìn chằm chằm Thanh Cát trước mặt, thậm chí có khoảnh khắc hắn như ngây người.
Ánh mắt Thanh Cát sáng rực như ẩn chứa một hồ nước trong veo, nàng vô tội nhìn Mạc Kinh Hi: “Sao huynh không nói gì?”
Mạc Kinh Hi giật mình tỉnh lại, đột ngột lùi lại ba bước.
Trong đôi mắt vốn bình tĩnh của hắn thoáng hiện nét bối rối.
Sau đó, hắn hít một hơi sâu, nhìn Thanh Cát, ánh mắt sắc bén: “Cô đang làm gì?”
Vẻ dịu dàng mềm mại của Thanh Cát lập tức tan biến, nàng trở nên lạnh lùng xa cách.
Ngay cả giọng nói của nàng cũng trong vang, sắc lạnh như băng vỡ giữa ngày xuân: “Ta đang đóng vai tiểu thư nhà ngươi, giống không?”
Mạc Kinh Hi dần thu lại cảm xúc đã tràn ra ban nãy.
Hắn im lặng hồi lâu, chỉ nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng thốt lên: “Giống, quá giống.”
Hắn biết nàng cố tình, nhưng vẫn dễ dàng bị nàng cuốn vào.
Nàng quả thật diễn rất giỏi.
Năm xưa hoàng đế triệu Nam Chi Dũng vào cung, muốn ông điều chế loại thuốc này cho quý phi trong hậu cung, Nam Chi Dũng từ chối. Sau khi hoàng đế yêu cầu lần nữa, ông mới miễn cưỡng đồng ý.
Dù vậy, ông chỉ chế đúng bảy hộp, hoàng tộc coi đó như báu vật, chỉ phân phát cho quý phi và thân quyến hoàng gia.
Vậy mà giờ đây, Mạc Kinh Hi lại đem đến cho nàng cả một hộp.
Nhìn viên thuốc, Thanh Cát thản nhiên hỏi: “Đây là gì?”
Mạc Kinh Hi đáp: “Đây gọi là Thất Hương Băng Cơ Tán, bôi lên những chỗ sẹo trên người cô nương.”
Hắn mỉm cười: “Có thể giúp cô da dẻ trắng như tuyết.”
Thanh Cát không hỏi thêm: “Được.”
Sở dĩ nàng biết đến Thất Hương Băng Cơ Tán là nhờ Ninh Vương, y có một hộp do hoàng đế ban tặng.
Với thân phận con gái nhà quân hộ như nàng, vốn không nên biết đến loại thuốc này.
Quả nhiên thuốc có tác dụng. Ngày đầu tiên sử dụng, Thanh Cát không có cảm giác gì, nhưng đến ngày thứ hai, nàng cảm thấy da bắt đầu ngứa, lớp da khô từ từ bong tróc, lộ ra làn da hồng hào bên dưới.
Mạc Kinh Hi nhìn lưng nàng, gật gù: “Rất tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Cát nói: “Đến lúc động phòng, có lẽ sẽ không còn sờ thấy vết tích gì, nhưng màu sắc da sẽ khác so với xung quanh.”
Mạc Kinh Hi đáp: “Không sao cả, cô nương đừng để người đó nhìn thấy.”
Hắn bình thản nói: “Cô có thể xấu hổ, một tân nương xấu hổ thì ngay cả phu quân cũng không thể thấy da dẻ của mình.”
Thanh Cát gật đầu, đồng ý: “Đúng, ta xấu hổ.”
Mạc Kinh Hi ngẩng lên, nhìn nàng: “Cô…”
Hắn bật cười: “Cô nương biết thế nào là xấu hổ sao?”
Thanh Cát nhìn hắn: “Tất nhiên là biết.”
Mạc Kinh Hi hỏi: “Ví dụ?”
Thanh Cát chớp mắt: “Huynh cứ nhìn ta.”
Mạc Kinh Hi “Ừm?” một tiếng.
Khi hắn nhìn nàng, bất chợt nhận ra ánh mắt nàng trở nên mềm mại, trên khuôn mặt ngọc trắng nõn từ từ hiện lên sắc đỏ.
Nàng dịu dàng nói: “Mạc tiên sinh, vừa rồi huynh chạm vào lưng ta như thế, ta thực sự rất xấu hổ, ta…”
Nàng bỏ dở câu nói, giọng điệu hoàn toàn khác trước, trở nên trầm thấp, mềm mại, âm cuối như một chiếc móc nhỏ, khẽ cào vào lòng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Mạc Kinh Hi khẽ rung lên.
Mạc Kinh Hi nhìn chằm chằm Thanh Cát trước mặt, thậm chí có khoảnh khắc hắn như ngây người.
Ánh mắt Thanh Cát sáng rực như ẩn chứa một hồ nước trong veo, nàng vô tội nhìn Mạc Kinh Hi: “Sao huynh không nói gì?”
Mạc Kinh Hi giật mình tỉnh lại, đột ngột lùi lại ba bước.
Trong đôi mắt vốn bình tĩnh của hắn thoáng hiện nét bối rối.
Sau đó, hắn hít một hơi sâu, nhìn Thanh Cát, ánh mắt sắc bén: “Cô đang làm gì?”
Vẻ dịu dàng mềm mại của Thanh Cát lập tức tan biến, nàng trở nên lạnh lùng xa cách.
Ngay cả giọng nói của nàng cũng trong vang, sắc lạnh như băng vỡ giữa ngày xuân: “Ta đang đóng vai tiểu thư nhà ngươi, giống không?”
Mạc Kinh Hi dần thu lại cảm xúc đã tràn ra ban nãy.
Hắn im lặng hồi lâu, chỉ nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng thốt lên: “Giống, quá giống.”
Hắn biết nàng cố tình, nhưng vẫn dễ dàng bị nàng cuốn vào.
Nàng quả thật diễn rất giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro