Thành Thân (4)
2024-11-21 00:08:34
Có một khoảnh khắc, ngực nàng cảm thấy nghẹt thở, thậm chí có cảm giác như không thở nổi.
Nàng là số hiệu Tam Thập Thất, là Thanh Cát do Ninh Vương ban tên, là ám vệ dưới quyền Ninh Vương, một cái bóng không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.
Nàng ăn phải gan báo, giả mạo thân phận tiểu thư chính tộc của Hạ Hầu gia, bước chân vào cổng Ninh Vương phủ.
Nhưng ngay sau khoảnh khắc nghẹt thở ấy, nàng lại thả lỏng.
Nàng quả thực đã không còn đường lui, chỉ có thể tiến bước về phía trước.
Nàng chậm rãi tiến vào, trong tiếng nhạc lễ trang nghiêm, theo sự chỉ dẫn của quan lễ nghi, nàng vái lạy trời đất, sau đó là cha mẹ nơi xa, rồi tiếp nhận thánh chỉ sắc phong của Thiên tử.
Mọi việc xong xuôi, nàng được đưa vào tân phòng. Phòng cưới dường như được sắp xếp vội vàng, trong phòng phảng phất mùi hương thanh nhã và hơi sáp nến cháy.
Thanh Cát được đưa đến bên giường cưới, trước mắt nàng là gấm vóc thêu rồng phượng bằng chỉ vàng, cùng những họa tiết mây lành và thú cát tường rực rỡ trên mặt gỗ sơn son.
Bên cạnh có bà mai đang bận rộn rải tiền vàng bạc và trái cây ngũ sắc lên giường, miệng khấn những lời chúc lành.
Thanh Cát khẽ mím môi, nhắm mắt điều hòa hơi thở.
Nàng từng nhiều lần đối mặt sinh tử, không hề e sợ. Giờ chỉ là gặp lại chủ nhân cũ, không có gì đáng lo. Y nhất định sẽ không nhận ra nàng.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bị đẩy mở.
Dưới lớp khăn voan đỏ, Thanh Cát có thể nhìn rõ từng đường thêu tinh xảo trên áo cưới của người vừa bước vào.
Là Ninh Vương đã tiến vào.
Khi đẩy cửa bước đến, y dừng lại chốc lát, rồi nhàn nhã tiến vào tân phòng, mỗi bước chân bình ổn của y khuấy động không khí, phá tan sự tĩnh lặng trong phòng.
Vài bà mai vội tiến lên hành lễ, Ninh Vương khẽ gật đầu, ý bảo họ tiếp tục.
Thanh Cát cúi mắt chăm chú, im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, Ninh Vương từ tay bà mai nhận lấy cây cân, nhẹ nhàng nâng tay, tự tay vén chiếc khăn đỏ trên đầu nàng.
(*Cây cân: đồ dùng để vén khăn trùm của tân nương.)
Khi khăn đỏ rơi xuống, Thanh Cát ngẩng lên nhìn, thấy rõ dung mạo của Ninh Vương lúc ấy.
Y cao ráo như cây tùng, khoác trên mình bộ hỷ phục tay hẹp màu đỏ sẫm thêu hoa văn, dáng vẻ trang nghiêm tuấn tú, đội kim quan đeo đai ngọc, mái tóc đen nhẹ buông, càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ trên gương mặt.
Lúc này, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, lạnh nhạt nhìn nàng, bình thản mà chăm chú.
Ánh mắt đó không hề dịu dàng, mà sắc bén tựa mũi tên, như muốn xuyên thấu tâm can nàng.
Thanh Cát đối diện ánh nhìn sắc lạnh, mỉm một nụ cười lễ phép, khẽ thưa: “Điện hạ.”
Ninh Vương gật đầu: “Giờ cần làm gì tiếp?”
Y hỏi bà mai đứng bên cạnh, bà vội tiến lên, lấy dây kết xanh đỏ nối hai chén rượu mừng lại, rồi rót đầy.
Ninh Vương và Thanh Cát mỗi người nâng một chén, cùng nhau uống rượu giao bôi. Thanh Cát cẩn trọng phối hợp, mọi việc diễn ra tuần tự không chút sai lệch.
Nàng là số hiệu Tam Thập Thất, là Thanh Cát do Ninh Vương ban tên, là ám vệ dưới quyền Ninh Vương, một cái bóng không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.
Nàng ăn phải gan báo, giả mạo thân phận tiểu thư chính tộc của Hạ Hầu gia, bước chân vào cổng Ninh Vương phủ.
Nhưng ngay sau khoảnh khắc nghẹt thở ấy, nàng lại thả lỏng.
Nàng quả thực đã không còn đường lui, chỉ có thể tiến bước về phía trước.
Nàng chậm rãi tiến vào, trong tiếng nhạc lễ trang nghiêm, theo sự chỉ dẫn của quan lễ nghi, nàng vái lạy trời đất, sau đó là cha mẹ nơi xa, rồi tiếp nhận thánh chỉ sắc phong của Thiên tử.
Mọi việc xong xuôi, nàng được đưa vào tân phòng. Phòng cưới dường như được sắp xếp vội vàng, trong phòng phảng phất mùi hương thanh nhã và hơi sáp nến cháy.
Thanh Cát được đưa đến bên giường cưới, trước mắt nàng là gấm vóc thêu rồng phượng bằng chỉ vàng, cùng những họa tiết mây lành và thú cát tường rực rỡ trên mặt gỗ sơn son.
Bên cạnh có bà mai đang bận rộn rải tiền vàng bạc và trái cây ngũ sắc lên giường, miệng khấn những lời chúc lành.
Thanh Cát khẽ mím môi, nhắm mắt điều hòa hơi thở.
Nàng từng nhiều lần đối mặt sinh tử, không hề e sợ. Giờ chỉ là gặp lại chủ nhân cũ, không có gì đáng lo. Y nhất định sẽ không nhận ra nàng.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bị đẩy mở.
Dưới lớp khăn voan đỏ, Thanh Cát có thể nhìn rõ từng đường thêu tinh xảo trên áo cưới của người vừa bước vào.
Là Ninh Vương đã tiến vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đẩy cửa bước đến, y dừng lại chốc lát, rồi nhàn nhã tiến vào tân phòng, mỗi bước chân bình ổn của y khuấy động không khí, phá tan sự tĩnh lặng trong phòng.
Vài bà mai vội tiến lên hành lễ, Ninh Vương khẽ gật đầu, ý bảo họ tiếp tục.
Thanh Cát cúi mắt chăm chú, im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, Ninh Vương từ tay bà mai nhận lấy cây cân, nhẹ nhàng nâng tay, tự tay vén chiếc khăn đỏ trên đầu nàng.
(*Cây cân: đồ dùng để vén khăn trùm của tân nương.)
Khi khăn đỏ rơi xuống, Thanh Cát ngẩng lên nhìn, thấy rõ dung mạo của Ninh Vương lúc ấy.
Y cao ráo như cây tùng, khoác trên mình bộ hỷ phục tay hẹp màu đỏ sẫm thêu hoa văn, dáng vẻ trang nghiêm tuấn tú, đội kim quan đeo đai ngọc, mái tóc đen nhẹ buông, càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ trên gương mặt.
Lúc này, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, lạnh nhạt nhìn nàng, bình thản mà chăm chú.
Ánh mắt đó không hề dịu dàng, mà sắc bén tựa mũi tên, như muốn xuyên thấu tâm can nàng.
Thanh Cát đối diện ánh nhìn sắc lạnh, mỉm một nụ cười lễ phép, khẽ thưa: “Điện hạ.”
Ninh Vương gật đầu: “Giờ cần làm gì tiếp?”
Y hỏi bà mai đứng bên cạnh, bà vội tiến lên, lấy dây kết xanh đỏ nối hai chén rượu mừng lại, rồi rót đầy.
Ninh Vương và Thanh Cát mỗi người nâng một chén, cùng nhau uống rượu giao bôi. Thanh Cát cẩn trọng phối hợp, mọi việc diễn ra tuần tự không chút sai lệch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro