Ân Ái Không Buông

14. Em quá đáng rồi

Hoa Tiểu Lê

2024-07-04 13:22:05

Lý Thần Vũ không tin tưởng bất kì ai, vẫn quyết định ra xe và nhấn gọi một cuộc để xác minh.

“Alo, tra cho tôi đêm qua có khách nào tên Lê Mẫn Tiên hay Lý Chính Vũ thuê phòng không?”

“ Thưa cậu, đây là quyền riêng tư của khách. Nếu Madam Pang biết...”

“ Đừng để tôi nhắc lại!”

“ Vâng... Cậu đợi ít phút “

Vị quản lý mảng khách sạn của Pang's thở dài rồi nhấn vào màn hình máy tính, 2 phút sau máy Lý Thần Vũ đã có tin tới.

“ Cả hai đều không ạ”

Tuy cảm giác tội lỗi vì hiểu lầm cô, nhưng nội tâm Lý Thần Vũ đang gào thét vui sướng. Tốt rồi, Lê Mẫn Tiên và Lý Chính Vũ không phải qua đêm cùng nhau.

Mẫn Tiên thấy người trở lại, biểu cảm không đúng lắm. Vừa mới căng thẳng xung đột, giờ Lý Thần Vũ lại cười rạng rỡ nhìn cô.

Cô ngây người, sự thay đổi quá nhanh khiến người vừa ốm như cô không kịp load.

Lý Thần Vũ nắm lấy tay cô, rồi áp vào gò má nóng hổi còn đỏ đỏ.

- Mẫn Tiên, xin lỗi cô.

Lần đầu anh gọi cô theo cách thân thương thế, Mẫn Tiên nhức đầu nhíu mày một cái, Lý Thần Vũ tưởng cô không chấp nhận lời xin lỗi, bèn thể hiện bằng hành động.

Anh nhoài người sang, Mẫn Tiên rất đề phòng ngay lập tức chắn tay trước miệng khi môi Lý Thần Vũ chuẩn bị dính lấy môi mình.

Lý Thần Vũ cong môi cười, giữ hai tay cô, cố gắng phải hôn một cái.

Hài lòng vô cùng, anh hỏi nhỏ, hơi thở cuốn lấy không gian xung quanh nơi Mẫn Tiên ngồi.

- Nói xem, có việc gì mà cô gặp anh họ tôi?

Cô quay mặt đi, lấy tay phẩy phẩy cho bớt ngột. Lý Thần Vũ thấy ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu, chỉnh điều hòa xe mát thêm một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Việc làm ăn. Tôi mà biết đó là anh anh thì còn lâu tôi mới tới. Lại còn gặp anh nữa, đúng là xui xẻo.

Tuy là xem mắt, nhưng xem mắt này là một kiểu làm ăn, Mẫn Tiên thấy lý do này hợp lý không sai. Lý Thần Vũ cũng đã mở miệng xin lỗi nên cơn giận cũng nguôi dần.

Lý Thần Vũ bóp bóp má Mẫn Tiên, rồi vui vẻ thắt dây an toàn cho cô.

- Gặp cô làm tôi lỡ bữa sáng, muốn mời bù lần trước không?

Lê Mẫn Tiên làm gì còn tâm trạng mà ăn uống, nhưng nghĩ thấy cũng được, nhanh nhanh chóng chóng để khỏi phải dây dưa với Lý Thần Vũ nữa.

- Ok.

Họ không ăn ở Pang's nữa, mà đi tới một nơi khác. Trên xe rất yên lặng, về cơ bản là chả biết nói gì, họ đâu mùi mẫn tới mức hỏi han tâm sự. Ngoài vận động suốt đêm đó thì thông tin về nhau cũng không đáng kể.

Mẫn Tiên mệt mỏi, hai mắt díu lại, cô chưa khỏi ốm hẳn, đã vậy nay còn dậy sớm để makeup.

Lý Thần Vũ tới nhà hàng, thì thấy cô đã ngủ rồi. Không nỡ khua cô dậy, anh vòng xe tới McDonald's, mua một cái bunger rồi đứng dựa xe ăn tạm, sợ vào xe ăn sẽ làm Mẫn Tiên tỉnh giấc.

Xong xuôi vào xe ngồi, Lý Thần Vũ thấy Mẫn Tiên đang hé môi để thở, hơi thở nặng nề và không đều.

Anh áp tay lên trán cô thấy nóng, lại áp tay lên cổ đã nóng ran, cô còn nhăn nhó cựa quậy nhưng hai mắt nhắm tịt.

- Kẹo ngọt của tôi ốm rồi!

Chiếc xe hướng về biệt thự nhà Lý Thần Vũ, anh bế cô ra khỏi xe đi vào nhà. Mẫn Tiên hé mắt, cả người mềm nhũn không biết thật hay mơ, ánh nắng chiếu vào mặt và cô rúc người Lý Thần Vũ để đỡ quáng.

Bước chân Lý Thần Vũ hơi dừng lại, môi hơi cười rồi mới đi tiếp.

Anh đi vào, rất bất ngờ nhưng không hoảng hốt khi thấy Madam Pang và Lý Tú Anh đang ngồi uống trà ở phòng khách.

- Thần?

Lý Tú Anh thấy em mình ngang nhiên bế phụ nữ về nhà, lại còn ban ngày ban mặt thì bật dậy không hài lòng. Madam Pang vẫn ngồi ở ghế giữa, tay cầm ly trà nhưng ánh mắt cũng tức giận thấy rõ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ai đây? Sao em dám..

Tú Anh tiến lên nhìn, Lý Thần Vũ né tránh rồi nhắc nhở.

- Người ốm, nhỏ giọng chút.

Rồi chẳng coi ai ra gì, chẫm chệ đưa Lê Mẫn Tiên về phòng mình.

Lê Mẫn Tiên mê man được đặt dưới giường, Lý Thần Vũ để một khăn ẩm lên trán cô rồi mới ra ngoài.

Không tới phòng khách có hai người đang đợi, Lý Thần Vũ đi tới bếp dặn người làm.

- Có người ốm, gọi bác sĩ tới và nấu vài món giúp tôi.

Người làm ái ngại nhìn chủ nhà, Madam Pang gật đầu một cái thì mới đáp Lý Thần Vũ:

- Vâng cậu.

Lý Tú Anh thở dài, nhìn Madam Pang có chút cảm thông.

- Ta đã nói không có lần sau mà!

Lý Thần Vũ vừa ngồi xuống đã nghe được Madam Pang hằn giọng. Lý Tú Anh cũng chêm vào.

- Em quá đáng rồi. Nhà không phải nơi tùy tiện dẫn người khác về như thế. Mà khoan, không lẽ nó từng làm như vậy rồi?

Tú Anh hỏi Madam Pang, rồi nhíu mày cực sâu nhìn em trai, muốn lên phòng xem cô gái kia rốt cuộc là ai.

- Chị! Đó không phải người khác, cô ấy là bạn gái em.

- Lý Thần Vũ, em nghĩ chị ngu hả? Em có bao nhiêu cô bạn gái chị còn lạ chắc, cứ là bạn gái mà đưa về thế này thật không coi ai ra gì. Nếu hôm nay chị không ở đây, sẽ không biết em quá quắt đến thế.

Madam Pang đặt ly trà xuống bàn.

- Đủ rồi, không nên vì người khác mà gia đình xung đột. Lát cô ta đỡ thì đưa đi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Ái Không Buông

Số ký tự: 0