Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 38
Vũ Hiên W
2024-11-16 23:48:57
Trước đây, dù chỉ tặng một chiếc bát trà cũng có người cảm kích, cô ấy chưa từng nghĩ đến điều này. Theo như hiện nay, A Ngôn chỉ là một tiểu cô nương mới trưởng thành, dù có được gia đình tặng quà, cũng chưa từng giữ quá nhiều tiền, món quà này quá quý giá, e là cô đã lo lắng suốt cả đêm, thật ra là do mình đã không đúng mực, khiến A Ngôn sợ hãi như vậy.
Cố Gia Tuế khẽ thở dài ở trong lòng, một lần nữa nhắc nhở bản thân rằng, nơi này đã khác với trước kia.
Lúc này, gương mặt lạnh lùng của cô ấy mang theo một chút dịu dàng, như tiên nữ rơi xuống trần gian, A Ngôn nhìn đến ngây người.
Chỉ nghe cô ấy nói: “Được rồi, hôm khác tớ sẽ tự làm, cậu đừng từ chối nhé.”
Nghe vậy, A Ngôn thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu: “Được, được.”
Hai người cùng nhau nhận sách về, A Ngôn và Cố Gia Tuế đi cùng nhau, thu hút không ít ánh mắt nhìn, nhưng cô ấy đã quen với điều này rồi.
Về đến ký túc xá, A Ngôn lập tức đưa chiếc vòng ngọc được bọc kín ba lớp cho Cố Gia Tuế.
Buổi trưa có đàn chị đến phân phát đồng phục huấn luyện quân sự, là bộ đồ dã chiến màu tối, áo tay ngắn và quần dài. Cả phòng 320 thử xong thấy kích cỡ phù hợp thì gom lại cho vào máy giặt.
Cuộc sống huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu, ba ngày đầu đều là tập trận cơ bản trong nhà, nghe giảng về an toàn, còn có xem các video liên quan đến bắn súng, có huấn luyện viên giảng dạy tại chỗ, so với huấn luyện quân sự hồi trung học thì thật sự là thoải mái hơn nhiều.
Sáng ngày thứ tư, A Ngôn phát hiện hôm nay Dịch Tri không được bình thường lắm.
Dịch Tri dậy sớm mua bữa sáng cho cả phòng, A Ngôn chú ý thấy cô ấy ăn ít hơn mọi khi.
Bởi vì Dịch Tri ăn rất nhiều, mỗi lần người khác ăn không hết bữa sáng thì cô ấy đều ăn nốt, nhưng hôm nay Dịch Tri không ăn hết bánh kẹp thịt và bánh mì còn dư lại!
Không chỉ có cô, cả phòng đều nhận ra điều này.
“Dịch Tri, hôm nay cậu cảm thấy không ngon miệng à? Hay đã ăn ở căng tin rồi?” Sở Băng Băng hỏi.
“Hôm nay có thực hành bắn súng, để tập trung chú ý nên mình ăn ít đi một chút.” Dịch Tri nói.
Trong lòng cô ấy khó giấu được sự phấn khích, từ khi đến thế giới này, đã không biết bao lâu cô ấy chưa chạm vào súng, thật sự có chút ngứa tay.
Thế giới hiện nay cấm súng, yêu cầu của trường bắn cũng vô cùng nghiêm ngặt, nhưng không ngờ huấn luyện quân sự đại học lại có thực hành bắn súng, dù là súng cũ, nhưng dù sao cũng là súng thật!
“Thì ra còn có cách này nữa à, vậy mình cũng ăn ít lại chút.” Sở Băng Băng lập tức chỉ cắn hai miếng bánh đường rồi không ăn nữa.
A Ngôn bất đắc dĩ nhìn cậu ấy: “Học viện của các cậu ngày mai mới bắn súng, sáng nay là học viện toán học, học viện vật lý, học viện văn học và học viện nông nghiệp.”
Cố Gia Tuế khẽ thở dài ở trong lòng, một lần nữa nhắc nhở bản thân rằng, nơi này đã khác với trước kia.
Lúc này, gương mặt lạnh lùng của cô ấy mang theo một chút dịu dàng, như tiên nữ rơi xuống trần gian, A Ngôn nhìn đến ngây người.
Chỉ nghe cô ấy nói: “Được rồi, hôm khác tớ sẽ tự làm, cậu đừng từ chối nhé.”
Nghe vậy, A Ngôn thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu: “Được, được.”
Hai người cùng nhau nhận sách về, A Ngôn và Cố Gia Tuế đi cùng nhau, thu hút không ít ánh mắt nhìn, nhưng cô ấy đã quen với điều này rồi.
Về đến ký túc xá, A Ngôn lập tức đưa chiếc vòng ngọc được bọc kín ba lớp cho Cố Gia Tuế.
Buổi trưa có đàn chị đến phân phát đồng phục huấn luyện quân sự, là bộ đồ dã chiến màu tối, áo tay ngắn và quần dài. Cả phòng 320 thử xong thấy kích cỡ phù hợp thì gom lại cho vào máy giặt.
Cuộc sống huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu, ba ngày đầu đều là tập trận cơ bản trong nhà, nghe giảng về an toàn, còn có xem các video liên quan đến bắn súng, có huấn luyện viên giảng dạy tại chỗ, so với huấn luyện quân sự hồi trung học thì thật sự là thoải mái hơn nhiều.
Sáng ngày thứ tư, A Ngôn phát hiện hôm nay Dịch Tri không được bình thường lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Tri dậy sớm mua bữa sáng cho cả phòng, A Ngôn chú ý thấy cô ấy ăn ít hơn mọi khi.
Bởi vì Dịch Tri ăn rất nhiều, mỗi lần người khác ăn không hết bữa sáng thì cô ấy đều ăn nốt, nhưng hôm nay Dịch Tri không ăn hết bánh kẹp thịt và bánh mì còn dư lại!
Không chỉ có cô, cả phòng đều nhận ra điều này.
“Dịch Tri, hôm nay cậu cảm thấy không ngon miệng à? Hay đã ăn ở căng tin rồi?” Sở Băng Băng hỏi.
“Hôm nay có thực hành bắn súng, để tập trung chú ý nên mình ăn ít đi một chút.” Dịch Tri nói.
Trong lòng cô ấy khó giấu được sự phấn khích, từ khi đến thế giới này, đã không biết bao lâu cô ấy chưa chạm vào súng, thật sự có chút ngứa tay.
Thế giới hiện nay cấm súng, yêu cầu của trường bắn cũng vô cùng nghiêm ngặt, nhưng không ngờ huấn luyện quân sự đại học lại có thực hành bắn súng, dù là súng cũ, nhưng dù sao cũng là súng thật!
“Thì ra còn có cách này nữa à, vậy mình cũng ăn ít lại chút.” Sở Băng Băng lập tức chỉ cắn hai miếng bánh đường rồi không ăn nữa.
A Ngôn bất đắc dĩ nhìn cậu ấy: “Học viện của các cậu ngày mai mới bắn súng, sáng nay là học viện toán học, học viện vật lý, học viện văn học và học viện nông nghiệp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro