Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 45
Vũ Hiên W
2024-11-16 23:48:57
Trong chốc lát, trong lòng Dịch Tri cảm thấy có chút hoài nghi vô căn cứ.
Đến tối, khi trở lại ký túc xá, Dịch Tri lơ đãng đưa ra đề tài, quả nhiên khơi dậy sự tò mò của Sở Băng Băng.
“Wow, Dịch Tri, A Ngôn, hai người thật sự quá lợi hại, buổi chiều hôm nay mình chỉ bắn được mấy chục điểm thôi.”
“Dịch Tri đã luyện tập ở nhà, A Ngôn, trước đây cậu từng học CPR* à?”
*CPR là viết tắt của “Cardiopulmonary Resuscitation”: Hồi sức tim phổi
A Ngôn không ngại nói về chủ đề này: “Ở trường trung học của bọn tớ có rất nhiều khóa học đặc biệt, từng mời hội chữ thập đỏ đến dạy, còn có cả cách sử dụng máy AED* nữa. Tớ đã học qua rất nhiều thứ linh tinh như vậy.”
*Máy AED (Automated External Defibrillator) là một thiết bị y tế di động được sử dụng để cấp cứu những người bị ngừng tim đột ngột. Máy AED có thể phân tích nhịp tim của người bị nạn và, nếu cần thiết, sẽ hướng dẫn người sử dụng thực hiện sốc điện để khôi phục lại nhịp tim bình thường.
“Học phí của trường bọn tớ khá đắt, gia cảnh của các bạn học cũng tốt, phần lớn đều chuẩn bị du học, vì vậy các hoạt động ngoại khóa và câu lạc bộ rất phong phú, như là dã ngoại mùa xuân, dã ngoại mùa thu, các buổi học lịch sử ở bảo tàng,...”
“Nhưng lớp của bọn tớ đi theo con đường thi đại học trong nước, so với các lớp khác thì tham gia ít hoạt động hơn.”
Cô nói đơn giản về cuộc sống phong phú ở trường trung học, nhất thời làm cho Sở Băng Băng rất hâm mộ.
Sở Băng Băng là một học sinh chính quy từ trường trung học ở thành phố cấp tỉnh, một lòng chăm chỉ học bài và luyện đề để thi đại học, ngay cả khi học lớp mười cũng không có nhiều hoạt động phong phú như vậy.
Đinh Linh không nói gì, bạn ấy không biết trường trung học là như thế nào.
“Bạn trai của tớ học các khóa học liên quan đến y tế, nên tớ cũng học theo. Dù sao cũng là cứu người, học cách băng bó và cấp cứu tốt, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà. Học nhiều kỹ năng cũng không bao giờ thừa.” A Ngôn nói.
A Ngôn không nói là, sở dĩ cô và trúc mã từng tham gia các khóa học y tế là vì một lý do mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng hài hước, nói ra cũng toàn là nước mắt.
Nhớ năm đó sau giờ tan học, trong một con hẻm nhỏ, cô và trúc mã đã tận mắt chứng kiến một người đàn ông mặc vest máu me đầy mình, sắp chết.
Với nguyên tắc cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tích đức hành thiện, A Ngôn và trúc mã của cô một người gọi 120, một người thì gọi 110, một người tiến hành băng bó khẩn cấp tại chỗ, luôn giữ cho người đàn ông tỉnh táo bằng cách nói chuyện với anh ta.
Kết quả là, trong hẻm bất ngờ xuất hiện một cô gái xinh đẹp như bông hoa trắng yếu ớt trong gió, trên đầu cô ta có hào quang “xuyên sách”, với ánh mắt đầy tức giận nhìn A Ngôn và trúc mã.
Đến tối, khi trở lại ký túc xá, Dịch Tri lơ đãng đưa ra đề tài, quả nhiên khơi dậy sự tò mò của Sở Băng Băng.
“Wow, Dịch Tri, A Ngôn, hai người thật sự quá lợi hại, buổi chiều hôm nay mình chỉ bắn được mấy chục điểm thôi.”
“Dịch Tri đã luyện tập ở nhà, A Ngôn, trước đây cậu từng học CPR* à?”
*CPR là viết tắt của “Cardiopulmonary Resuscitation”: Hồi sức tim phổi
A Ngôn không ngại nói về chủ đề này: “Ở trường trung học của bọn tớ có rất nhiều khóa học đặc biệt, từng mời hội chữ thập đỏ đến dạy, còn có cả cách sử dụng máy AED* nữa. Tớ đã học qua rất nhiều thứ linh tinh như vậy.”
*Máy AED (Automated External Defibrillator) là một thiết bị y tế di động được sử dụng để cấp cứu những người bị ngừng tim đột ngột. Máy AED có thể phân tích nhịp tim của người bị nạn và, nếu cần thiết, sẽ hướng dẫn người sử dụng thực hiện sốc điện để khôi phục lại nhịp tim bình thường.
“Học phí của trường bọn tớ khá đắt, gia cảnh của các bạn học cũng tốt, phần lớn đều chuẩn bị du học, vì vậy các hoạt động ngoại khóa và câu lạc bộ rất phong phú, như là dã ngoại mùa xuân, dã ngoại mùa thu, các buổi học lịch sử ở bảo tàng,...”
“Nhưng lớp của bọn tớ đi theo con đường thi đại học trong nước, so với các lớp khác thì tham gia ít hoạt động hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói đơn giản về cuộc sống phong phú ở trường trung học, nhất thời làm cho Sở Băng Băng rất hâm mộ.
Sở Băng Băng là một học sinh chính quy từ trường trung học ở thành phố cấp tỉnh, một lòng chăm chỉ học bài và luyện đề để thi đại học, ngay cả khi học lớp mười cũng không có nhiều hoạt động phong phú như vậy.
Đinh Linh không nói gì, bạn ấy không biết trường trung học là như thế nào.
“Bạn trai của tớ học các khóa học liên quan đến y tế, nên tớ cũng học theo. Dù sao cũng là cứu người, học cách băng bó và cấp cứu tốt, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà. Học nhiều kỹ năng cũng không bao giờ thừa.” A Ngôn nói.
A Ngôn không nói là, sở dĩ cô và trúc mã từng tham gia các khóa học y tế là vì một lý do mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng hài hước, nói ra cũng toàn là nước mắt.
Nhớ năm đó sau giờ tan học, trong một con hẻm nhỏ, cô và trúc mã đã tận mắt chứng kiến một người đàn ông mặc vest máu me đầy mình, sắp chết.
Với nguyên tắc cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tích đức hành thiện, A Ngôn và trúc mã của cô một người gọi 120, một người thì gọi 110, một người tiến hành băng bó khẩn cấp tại chỗ, luôn giữ cho người đàn ông tỉnh táo bằng cách nói chuyện với anh ta.
Kết quả là, trong hẻm bất ngờ xuất hiện một cô gái xinh đẹp như bông hoa trắng yếu ớt trong gió, trên đầu cô ta có hào quang “xuyên sách”, với ánh mắt đầy tức giận nhìn A Ngôn và trúc mã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro