Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 49
Vũ Hiên W
2024-11-16 23:48:57
Một tuần huấn luyện quân sự ngắn ngủi kết thúc, chỉ còn lại nửa ngày nghỉ ngơi, sau đó sẽ chính thức bước vào năm học đầu tiên ở đại học.
Sở Băng Băng nổi giận trong kí túc xá: “Mặc dù tuần đầu là huấn luyện quân sự, nhưng tiếp theo phải lên lớp năm ngày liên tục, khác gì học liền mười hai ngày không nghỉ!”
Cậu ấy thực sự sợ rằng lỡ như trong tiết học nào đó xuất hiện nhiệm vụ tiêu dùng giới hạn thời gian, lúc đó gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Thời gian này không có lúc nào rảnh rỗi để ra khỏi cổng trường, Sở Băng Băng nhờ chị gái của cửa hàng Lancome giúp gửi những phần quà từ bài viết rút thăm trúng thưởng trên weibo, hàng được gửi đi từ cửa hàng, tránh được rắc rối và bảo vệ thông tin cá nhân.
Học kỳ đầu tiên năm nhất của đại học Tân Thành không cần tự chọn môn học, tất cả đều do trường sắp xếp, A Ngôn và Cố Gia Tuế cùng lớp, lịch học cơ bản giống nhau, cả hai có thể làm bạn cùng lớp.
Học viện văn học và y học đều có lịch học dày đặc, mỗi ngày A Ngôn phải học bảy tám tiết, sau khi tan học mới có thể cùng trúc mã ăn tối, dạo quanh khuôn viên trường. Dịch Tri, Sở Băng Băng và Đinh Linh ba người bạn cùng phòng vì thuộc các học viện khác nhau, chỉ có thể gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối.
Đặc biệt là Dịch Tri mỗi ngày ra ngoài từ sớm, Đinh Linh thì mỗi ngày về muộn, cũng không biết hai người bọn họ làm gì.
Hơn bảy giờ tối thứ tư, sắc trời đã tối, A Ngôn và Chúc Giác nắm tay nhau đi dạo sau bữa cơm.
“Tớ học cùng Cố Gia Tuế, không thể tránh được điểm danh nữa rồi.”
A Ngôn tỏ vẻ bất lực, có một số giáo viên sau khi nhìn vào danh sách sẽ điểm danh Cố Gia Tuế, rồi lại yêu cầu cô ấy trả lời câu hỏi, sau câu hỏi đầu tiên là câu hỏi thứ hai, sẽ thuận tiện hỏi luôn bạn học bên cạnh - tức là A Ngôn.
Ban đầu giáo viên không biết cô, nhưng sau khi bị điểm danh và ghi nhớ vài lần, cô cũng bị một số giáo viên nhớ mặt.
Sau này làm sao mà trốn học được nữa đây! Chắc chắn sẽ có lúc không muốn dậy sớm đi học mà.
“Nhìn theo hướng tích cực, Cố Gia Tuế còn thảm hơn.” Chúc Giác an ủi cô.
A Ngôn thở dài sâu, đúng là Cố Gia Tuế còn thảm hơn cô, một học sinh nổi tiếng, nếu trốn học thì dễ bị giáo viên lôi ra làm gương.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu học kỳ, không chỉ giáo viên mà cả bạn học cũng tập trung ánh mắt vào những người có “hào quang”, chỉ hy vọng sau một hai tuần mọi người sẽ quen và bỏ qua bọn họ.
Sở Băng Băng nổi giận trong kí túc xá: “Mặc dù tuần đầu là huấn luyện quân sự, nhưng tiếp theo phải lên lớp năm ngày liên tục, khác gì học liền mười hai ngày không nghỉ!”
Cậu ấy thực sự sợ rằng lỡ như trong tiết học nào đó xuất hiện nhiệm vụ tiêu dùng giới hạn thời gian, lúc đó gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Thời gian này không có lúc nào rảnh rỗi để ra khỏi cổng trường, Sở Băng Băng nhờ chị gái của cửa hàng Lancome giúp gửi những phần quà từ bài viết rút thăm trúng thưởng trên weibo, hàng được gửi đi từ cửa hàng, tránh được rắc rối và bảo vệ thông tin cá nhân.
Học kỳ đầu tiên năm nhất của đại học Tân Thành không cần tự chọn môn học, tất cả đều do trường sắp xếp, A Ngôn và Cố Gia Tuế cùng lớp, lịch học cơ bản giống nhau, cả hai có thể làm bạn cùng lớp.
Học viện văn học và y học đều có lịch học dày đặc, mỗi ngày A Ngôn phải học bảy tám tiết, sau khi tan học mới có thể cùng trúc mã ăn tối, dạo quanh khuôn viên trường. Dịch Tri, Sở Băng Băng và Đinh Linh ba người bạn cùng phòng vì thuộc các học viện khác nhau, chỉ có thể gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối.
Đặc biệt là Dịch Tri mỗi ngày ra ngoài từ sớm, Đinh Linh thì mỗi ngày về muộn, cũng không biết hai người bọn họ làm gì.
Hơn bảy giờ tối thứ tư, sắc trời đã tối, A Ngôn và Chúc Giác nắm tay nhau đi dạo sau bữa cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tớ học cùng Cố Gia Tuế, không thể tránh được điểm danh nữa rồi.”
A Ngôn tỏ vẻ bất lực, có một số giáo viên sau khi nhìn vào danh sách sẽ điểm danh Cố Gia Tuế, rồi lại yêu cầu cô ấy trả lời câu hỏi, sau câu hỏi đầu tiên là câu hỏi thứ hai, sẽ thuận tiện hỏi luôn bạn học bên cạnh - tức là A Ngôn.
Ban đầu giáo viên không biết cô, nhưng sau khi bị điểm danh và ghi nhớ vài lần, cô cũng bị một số giáo viên nhớ mặt.
Sau này làm sao mà trốn học được nữa đây! Chắc chắn sẽ có lúc không muốn dậy sớm đi học mà.
“Nhìn theo hướng tích cực, Cố Gia Tuế còn thảm hơn.” Chúc Giác an ủi cô.
A Ngôn thở dài sâu, đúng là Cố Gia Tuế còn thảm hơn cô, một học sinh nổi tiếng, nếu trốn học thì dễ bị giáo viên lôi ra làm gương.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu học kỳ, không chỉ giáo viên mà cả bạn học cũng tập trung ánh mắt vào những người có “hào quang”, chỉ hy vọng sau một hai tuần mọi người sẽ quen và bỏ qua bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro