Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 9
Vũ Hiên W
2024-11-16 23:48:57
Ánh mắt A Ngôn cũng nhìn sang, cô chỉ vào chậu hoa này, vẫn là vẻ mặt “Yên tâm, mình hiểu.”
“Chậu này cố tình để lại để so sánh đúng không?”
“Trong ngành nông nghiệp của các cậu thì gọi là gì nhỉ? Đối chiếu thí nghiệm phải không?”
A Ngôn vẻ mặt chân thành “Mình hiểu cậu”, khiến trong lòng Dịch Tri thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đã nghĩ nhiều rồi, A Ngôn không biết gì cả, chỉ là một bạn cùng phòng bình thường thôi, bí mật của mình vẫn chưa bại lộ.
Vấn đề duy nhất là, hình như cô ấy bị đối phương coi là đứa dở hơi thích ra vẻ mất rồi.
*
A Ngôn và Dịch Tri trò chuyện vài câu rồi cầm sữa rửa mặt vào phòng vệ sinh.
Mở vòi nước, cô lấy tay hứng nước lạnh vỗ lên mặt, tim đập thình thịch.
Nguy hiểm thật, A Ngôn thầm kêu trong lòng.
Nói về khả năng phản ứng của não bộ, cô tự tin có thể so sánh với các vận động viên.
Tất cả là nhờ vào “huấn luyện bắt buộc” từ nhỏ đến lớn của cô. Từ tiểu học đến trung học, khi ở cạnh người hàng xóm thiên tài kia, suy nghĩ của cô phải đủ nhanh nhạy để theo kịp đề tài mà bọn họ thay đổi liên tục, hiểu được hàm nghĩa chỉ bằng vài từ ngắn ngủi và giúp diễn đạt nó.
Bởi vì - ai bảo A Ngôn và Chúc Giác là anh chị hàng xóm của bạn nhỏ thiên tài nhỏ kia chứ.
Bạn nhỏ thiên tài này không thể giao tiếp với bạn bè cùng trang lứa, các bạn cùng lớp thì lại có tâm lý tôn trọng và chăm sóc trẻ nhỏ, chỉ có A Ngôn và Chúc Giác có thể giao tiếp được với cặp song sinh thiên tài với thái độ gần như bình đẳng.
Tất nhiên, cũng có thể coi là đơn phương nghiền ép tri thức, người bình thường không thể bỏ xuống lòng tự trọng được, nhưng A Ngôn và Chúc Giác đã quen rồi, từ nhỏ đã bị đả kích đến lớn, đã thành thói quen.
Đến ba năm trung học, tư duy và khả năng phản ứng của A Ngôn càng nhanh nhạy hơn, cô đã nhận được một vòng đào tạo mới tại trường quý tộc tư nhân.
Bởi vì cô bạn trọng sinh ngồi cùng bàn Hứa Kiều Kiều, A Ngôn bị một số bạn học tiểu thư coi là đối tượng công kích, khi đi xuống cầu thang phải tránh những cú gạt chân bất ngờ, tránh những xô nước đổ khi mở cửa, giả vờ không nhìn thấy khi đi qua nơi có người đang thổ lộ tình cảm hay là đang đỏ mắt bóp eo, còn phải chủ động giải vây khi bạn cùng bàn ngập ngừng muốn nói gì đó...
Nói thật, A Ngôn cảm thấy trực giác của mình rất đáng sợ, đôi khi có thể dự đoán chính xác những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đây đều là kết quả bị ép đào tạo ra từ nhiều năm ở bên cạnh những người có vòng hào quang.
Những người này dường như là nhân vật chính của thế giới, luôn coi mọi thứ xung quanh không tồn tại, làm những điều khiến cô phải há hốc mồm, nói những lời cô không ngờ tới, và luôn có những sự kiện kỳ lạ xảy ra xung quanh bọn họ.
Dùng sữa rửa mặt để rửa mặt giúp cô hoàn toàn tỉnh táo, A Ngôn bình tĩnh cảm xúc, để không khiến Dịch Tri cảm thấy mình bối rối, cô thậm chí còn không đóng cửa.
“Chậu này cố tình để lại để so sánh đúng không?”
“Trong ngành nông nghiệp của các cậu thì gọi là gì nhỉ? Đối chiếu thí nghiệm phải không?”
A Ngôn vẻ mặt chân thành “Mình hiểu cậu”, khiến trong lòng Dịch Tri thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đã nghĩ nhiều rồi, A Ngôn không biết gì cả, chỉ là một bạn cùng phòng bình thường thôi, bí mật của mình vẫn chưa bại lộ.
Vấn đề duy nhất là, hình như cô ấy bị đối phương coi là đứa dở hơi thích ra vẻ mất rồi.
*
A Ngôn và Dịch Tri trò chuyện vài câu rồi cầm sữa rửa mặt vào phòng vệ sinh.
Mở vòi nước, cô lấy tay hứng nước lạnh vỗ lên mặt, tim đập thình thịch.
Nguy hiểm thật, A Ngôn thầm kêu trong lòng.
Nói về khả năng phản ứng của não bộ, cô tự tin có thể so sánh với các vận động viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả là nhờ vào “huấn luyện bắt buộc” từ nhỏ đến lớn của cô. Từ tiểu học đến trung học, khi ở cạnh người hàng xóm thiên tài kia, suy nghĩ của cô phải đủ nhanh nhạy để theo kịp đề tài mà bọn họ thay đổi liên tục, hiểu được hàm nghĩa chỉ bằng vài từ ngắn ngủi và giúp diễn đạt nó.
Bởi vì - ai bảo A Ngôn và Chúc Giác là anh chị hàng xóm của bạn nhỏ thiên tài nhỏ kia chứ.
Bạn nhỏ thiên tài này không thể giao tiếp với bạn bè cùng trang lứa, các bạn cùng lớp thì lại có tâm lý tôn trọng và chăm sóc trẻ nhỏ, chỉ có A Ngôn và Chúc Giác có thể giao tiếp được với cặp song sinh thiên tài với thái độ gần như bình đẳng.
Tất nhiên, cũng có thể coi là đơn phương nghiền ép tri thức, người bình thường không thể bỏ xuống lòng tự trọng được, nhưng A Ngôn và Chúc Giác đã quen rồi, từ nhỏ đã bị đả kích đến lớn, đã thành thói quen.
Đến ba năm trung học, tư duy và khả năng phản ứng của A Ngôn càng nhanh nhạy hơn, cô đã nhận được một vòng đào tạo mới tại trường quý tộc tư nhân.
Bởi vì cô bạn trọng sinh ngồi cùng bàn Hứa Kiều Kiều, A Ngôn bị một số bạn học tiểu thư coi là đối tượng công kích, khi đi xuống cầu thang phải tránh những cú gạt chân bất ngờ, tránh những xô nước đổ khi mở cửa, giả vờ không nhìn thấy khi đi qua nơi có người đang thổ lộ tình cảm hay là đang đỏ mắt bóp eo, còn phải chủ động giải vây khi bạn cùng bàn ngập ngừng muốn nói gì đó...
Nói thật, A Ngôn cảm thấy trực giác của mình rất đáng sợ, đôi khi có thể dự đoán chính xác những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đây đều là kết quả bị ép đào tạo ra từ nhiều năm ở bên cạnh những người có vòng hào quang.
Những người này dường như là nhân vật chính của thế giới, luôn coi mọi thứ xung quanh không tồn tại, làm những điều khiến cô phải há hốc mồm, nói những lời cô không ngờ tới, và luôn có những sự kiện kỳ lạ xảy ra xung quanh bọn họ.
Dùng sữa rửa mặt để rửa mặt giúp cô hoàn toàn tỉnh táo, A Ngôn bình tĩnh cảm xúc, để không khiến Dịch Tri cảm thấy mình bối rối, cô thậm chí còn không đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro