Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng
Bát Mì Trường T...
2024-11-17 14:53:25
Tu sĩ cả đời tranh mệnh với trời, điều họ mong muốn cả đời là phi thăng thượng giới, theo đuổi con đường cao hơn.
Lúc này Hứa Ưu đã phát ra một lời thề thiên đạo như vậy, điều này không phải là không quan trọng.
Nếu hắn vi phạm lời thề, cảnh giới của hắn sẽ chỉ dừng lại ở Động Hư kì cho đến cuối đời, biến thành tro bụi trở về với đất.
Vệ Liên Y cũng thấy thiên đạo vẫn chưa đánh xuống trừng phạt Hứa Ưu, nàng hơi mở mắt.
Hắn vậy mà lại thật sự là phụ thân thân sinh của nàng!!
Do dự một chút, Vệ Liên Y gật đầu đồng ý.
Hứa Ưu lập tức vui mừng mà kêu lên: "Tốt, tốt, tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Hứa Chân Chân đầy vẻ ngưng trọng.
Xong rồi, mọi chuyện đều kết thúc rồi.
…
Vạn Kiếm Tông, Tử Thần Phong.
"Oanh!" Một tiếng nổ vang vọng cả tòa ngọn núi.
Tiêu Tịch Tuyết đang ngồi dưới gốc cây hoa đào cùng chơi cờ với bạn tốt bất ngờ đứng dậy bay về phía phòng bếp.
Phía sau.
Bàn tay của Hoắc Trạch Vũ dừng lại giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiêu Tịch Tuyết vội vàng rời đi.
Bên cạnh bàn là Tư Dục và Lâm Dịch Trần đang xem ván cờ trên bàn cờ cũng tràn đầy nghi hoặc.
"???" Xảy ra chuyện gì vậy!
Ngày thường Tiêu Tịch Tuyết luôn đều là không nhanh không chậm, núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt.
Tại sao bây giờ chỉ vì một cái bếp phát nổ liền như gặp phải chuyện lớn vậy?
Trong lúc bọn họ còn đang suy tư, Tiêu Tịch Tuyết đã quay lại, trên mặt có chút không vui, theo phía sau là một người đang cúi đầu, trên khuôn mặt tuấn tú còn dính vài vệt lớn màu đen.
Nam nhân tuấn tú mặc hồng y, trên hồng y còn dính đầy khói bụi màu đen.
Trong phút chốc, Hoắc Trạch Vũ và những người khác trợn tròn mắt.
Ừm? Tử Thần Phong của Tiêu Tịch Tuyết từ khi nào lại ẩn dấu một nam nhân?!
Bên kia, Đường Nghiên ngước mắt lên, liếc nhìn nam nhân trước mặt, toàn thân có chút lạnh.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Tiêu Tịch Tuyết, nhỏ giọng nói.
"Ta không phải cố ý cho nổ phòng bếp của ngươi, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta muốn nấu cho ngươi một bát mì trường thọ."
Đường Nghiên từ hệ thống biết được, Tiêu Tịch Tuyết khi còn rất nhỏ đã rời xa cha mẹ một mình đến Vạn Kiếm Tông bái sư học nghệ.
Phó Thủ Tử thân là sư tôn quản lý cả tông môn, thật sự có quá nhiều việc phải làm.
Làm sao còn có thời gian nhớ tới việc chuẩn bị sinh nhật cho đồ đệ.
Ở thời hiện đại, mẹ của Tiêu Tịch Tuyết cũng đã qua đời khi sinh ra anh.
Cha Tiêu mất đi người phụ nữ yêu quý của mình, cảm thấy người con trai này khắc mẹ, liền đem tất cả oán giận trút lên người Tiêu Tịch Tuyết.
Từ nhỏ anh đã có một cuộc sống khó khăn, có một gia đình còn tệ hơn là không có.
Cho nên Đường Nghiên mỗi năm đều tặng anh một bát mì trường thọ vào ngày sinh nhật của anh, chẳng qua đều là mua từ nhà hàng tư nhân.
Phải đến khi Tiêu Tịch Tuyết ra nước ngoài du học, mối quan hệ giữa hai người mới dần trở nên bất hòa.
Hai ngày trước, Đường Nghiên bất ngờ nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tịch Tuyết.
Nghĩ đến khi cậu mới xuyên tới nơi này, Tiêu Tịch Tuyết đã cứu cậu thoát khỏi kẻ xấu, nấu thuốc luyện đan cho cậu, lại còn chuẩn bị phòng cho cậu.
Cậu xuyên đến một thế giới khác, tất cả ấm áp đều là Tiêu Tịch Tuyết cho.
Đường Nghiên không phải là người vô ơn, hơn nữa cậu còn muốn công lược Tiêu Tịch Tuyết, cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Hiện tại cậu không có gì cả, không có gì để tặng cho hắn, cậu nghĩ đến việc làm cho hắn một bát mì trường thọ, tặng cho hắn một cái sinh nhật đơn giản.
Ai biết được...
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Nghiên tràn đầy thất vọng.
Lúc này Hứa Ưu đã phát ra một lời thề thiên đạo như vậy, điều này không phải là không quan trọng.
Nếu hắn vi phạm lời thề, cảnh giới của hắn sẽ chỉ dừng lại ở Động Hư kì cho đến cuối đời, biến thành tro bụi trở về với đất.
Vệ Liên Y cũng thấy thiên đạo vẫn chưa đánh xuống trừng phạt Hứa Ưu, nàng hơi mở mắt.
Hắn vậy mà lại thật sự là phụ thân thân sinh của nàng!!
Do dự một chút, Vệ Liên Y gật đầu đồng ý.
Hứa Ưu lập tức vui mừng mà kêu lên: "Tốt, tốt, tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Hứa Chân Chân đầy vẻ ngưng trọng.
Xong rồi, mọi chuyện đều kết thúc rồi.
…
Vạn Kiếm Tông, Tử Thần Phong.
"Oanh!" Một tiếng nổ vang vọng cả tòa ngọn núi.
Tiêu Tịch Tuyết đang ngồi dưới gốc cây hoa đào cùng chơi cờ với bạn tốt bất ngờ đứng dậy bay về phía phòng bếp.
Phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay của Hoắc Trạch Vũ dừng lại giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiêu Tịch Tuyết vội vàng rời đi.
Bên cạnh bàn là Tư Dục và Lâm Dịch Trần đang xem ván cờ trên bàn cờ cũng tràn đầy nghi hoặc.
"???" Xảy ra chuyện gì vậy!
Ngày thường Tiêu Tịch Tuyết luôn đều là không nhanh không chậm, núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt.
Tại sao bây giờ chỉ vì một cái bếp phát nổ liền như gặp phải chuyện lớn vậy?
Trong lúc bọn họ còn đang suy tư, Tiêu Tịch Tuyết đã quay lại, trên mặt có chút không vui, theo phía sau là một người đang cúi đầu, trên khuôn mặt tuấn tú còn dính vài vệt lớn màu đen.
Nam nhân tuấn tú mặc hồng y, trên hồng y còn dính đầy khói bụi màu đen.
Trong phút chốc, Hoắc Trạch Vũ và những người khác trợn tròn mắt.
Ừm? Tử Thần Phong của Tiêu Tịch Tuyết từ khi nào lại ẩn dấu một nam nhân?!
Bên kia, Đường Nghiên ngước mắt lên, liếc nhìn nam nhân trước mặt, toàn thân có chút lạnh.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Tiêu Tịch Tuyết, nhỏ giọng nói.
"Ta không phải cố ý cho nổ phòng bếp của ngươi, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta muốn nấu cho ngươi một bát mì trường thọ."
Đường Nghiên từ hệ thống biết được, Tiêu Tịch Tuyết khi còn rất nhỏ đã rời xa cha mẹ một mình đến Vạn Kiếm Tông bái sư học nghệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Thủ Tử thân là sư tôn quản lý cả tông môn, thật sự có quá nhiều việc phải làm.
Làm sao còn có thời gian nhớ tới việc chuẩn bị sinh nhật cho đồ đệ.
Ở thời hiện đại, mẹ của Tiêu Tịch Tuyết cũng đã qua đời khi sinh ra anh.
Cha Tiêu mất đi người phụ nữ yêu quý của mình, cảm thấy người con trai này khắc mẹ, liền đem tất cả oán giận trút lên người Tiêu Tịch Tuyết.
Từ nhỏ anh đã có một cuộc sống khó khăn, có một gia đình còn tệ hơn là không có.
Cho nên Đường Nghiên mỗi năm đều tặng anh một bát mì trường thọ vào ngày sinh nhật của anh, chẳng qua đều là mua từ nhà hàng tư nhân.
Phải đến khi Tiêu Tịch Tuyết ra nước ngoài du học, mối quan hệ giữa hai người mới dần trở nên bất hòa.
Hai ngày trước, Đường Nghiên bất ngờ nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tịch Tuyết.
Nghĩ đến khi cậu mới xuyên tới nơi này, Tiêu Tịch Tuyết đã cứu cậu thoát khỏi kẻ xấu, nấu thuốc luyện đan cho cậu, lại còn chuẩn bị phòng cho cậu.
Cậu xuyên đến một thế giới khác, tất cả ấm áp đều là Tiêu Tịch Tuyết cho.
Đường Nghiên không phải là người vô ơn, hơn nữa cậu còn muốn công lược Tiêu Tịch Tuyết, cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Hiện tại cậu không có gì cả, không có gì để tặng cho hắn, cậu nghĩ đến việc làm cho hắn một bát mì trường thọ, tặng cho hắn một cái sinh nhật đơn giản.
Ai biết được...
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Nghiên tràn đầy thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro