Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng
Độ Hảo Cảm Của...
2024-11-17 14:53:25
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Nghiên lóe lên tia sáng, cậu hưng phấn nắm lấy bàn tay to gợi cảm với các khớp xương rõ ràng của Tiêu Tịch Tuyết.
"Đi, đi, đi! Ta và ngươi cùng đi."
Xúc cảm ấm áp truyền đến, cơ thể Tiêu Tịch Tuyết cứng đờ.
Những chỗ bị vết chai mỏng trên lòng bàn tay Đường Nghiên cọ vào, dòng điện tuy nhỏ nhưng dày đặc không thể bỏ qua.
Cảm giác tê dại lan từ mu bàn tay đến tứ chi và thậm chí là cả trái tim, khiến trái tim hắn run lên.
Tiêu Tịch Tuyết yên lặng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Đường Nghiên.
Lông mi khẽ run rẩy, trong đôi mắt đen bạc của hắn hiện lên một cảm xúc nho nhỏ không rõ.
Da thịt trên tay trắng nõn nhẵn nhụi, ngón tay dài mảnh khảnh, tinh tế như những tác phẩm nghệ thuật được tạo hình cẩn thận.
Trên làn da trắng nõn có một chút hồng phấn, nhìn lại có một chút cám dỗ.
Từ Từ!
Cám… cám dỗ?!
Sau khi nhận ra suy nghĩ trong đầu mình có gì đó không ổn, đôi mắt Tiêu Tịch Tuyết giống như bị hâm nóng, hắn nhanh chóng chuyển dời tầm mắt đi nơi khác.
Hắn nhất định là bị những suy nghĩ lung tung của người nào đó làm ô nhiễm rồi.
Hừ! Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Tiêu Tịch Tuyết trong lòng yên lặng niệm thanh tâm chú, nhưng tay lại không nhịn được nắm lấy tay Đường Nghiên.
Đầu óc hắn như bị thôi miên, trong đầu tự động hiện lên không ít hình ảnh dụ người.
[Ding— Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +20, tổng độ hảo cảm 50]
"???" Nghe được báo cáo độ hảo cảm, Đường Nghiên có chút khó hiểu.
Sau đó cậu nhìn thấy hai người nắm tay nhau, nụ cười trên môi mỏng càng đậm.
[Đó chỉ là cái bắt tay giữa anh em thôi, nhìn xem Tiêu Tịch Tuyết đã kích động rồi.]
[Tôi đoán Hoắc Trạch Vũ, Tư Dục và những người khác chưa từng bắt tay với Tiêu Tịch Tuyết, cho nên hắn mới kích động như vậy?]
Lông mày Tiêu Tịch Tuyết hơi nhíu lại, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không vui.
Đường Nghiên nói: "Sư huynh, không phải sư tôn bảo ngươi đi Đan Phong sao? Vậy chúng ta nhanh chóng rời đi đi. Để sư tôn chờ lâu quá sẽ không tốt đâu."
[Mau, mau, mau! Tới muộn quá màn kịch bên Hứa Chân Chân sẽ đến phần kết thúc mất!]
Đường Nghiên đứng dậy, không quên kéo Tiêu Tịch Tuyết.
[Ăn nhiều dưa như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể đến hiện trường ăn dưa xem kịch, hắc hắc~~]
Phượng Sanh cũng đứng dậy theo, giọng điệu vô cùng phấn khích.
"Đại sư huynh, tiểu sư đệ, ta cũng đi. Đan Phong xuất hiện hơi thở Ma tộc, ta đi có lẽ có thể giúp được."
Lê Mặc cùng Thôi Nghi Xu đồng ý gật đầu, lúc này ánh mắt của hai người vốn luôn ôn hòa đều có chút sáng lên.
Tiêu Tịch Tuyết: "... Được, vậy chúng ta cùng đi."
Chờ mấy người ngự kiếm rời đi, các đệ tử thân truyền còn lại, đặc biệt là các đệ tủ đến từ Đan Phong cũng không nhịn được mà đi theo.
"Sư tôn mới truyền tin cho ta, ta cũng đi xem xem."
"Đan Phong của ta thế nhưng xuất hiên hơi thở Ma tộc, những tên Ma tộc này thật là kiêu ngạo."
"Sư huynh, chờ ta, ta còn chưa từng nhìn thấy Ma tộc, dẫn ta cùng đi nhìn đi."
"..."
Trong nháy mắt, tất cả đệ tử thân truyền từ các phong đều rời đi.
Những trưởng lão phụ trách cuộc thi nhìn chằm chằm với ánh mắt ghen tị.
Các đệ tử còn đang thi đấu trên võ đài ghen tị đến đỏ cả mắt.
A a a! Chúng ta cũng muốn đi!!
Vì vậy, từng người một ngầm tăng tốc độ tấn công.
Trong đó một tòa lôi đài đã phân thắng bại.
"Người thắng là..." Trưởng lão vừa nói ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy hai đệ tử trên lôi đài ngự kiếm bay đi.
Trên không trung truyền đến tiếng hét sốt ruột vội vàng của hai người.
"Trưởng lão, bụng ta khó chịu đi trước một bước."
“Ta nhớ tới đang nấu cháo trong nồi, sốt ruột muốn quay về canh lửa.”
Trưởng lão: “…” Không phải chỉ là mấy quả dưa thôi sao, có cần phải gấp tới như vậy không?
Được rồi! Rất gấp! Ta cũng muốn đi nhìn xem! Nội tâm trưởng lão điên cuồng gào thét.
Mà những đệ tử dưới Kim Đan kì lại lần nữa sửng sốt.
Nhìn các đệ tử thân truyền thưa thớt ở trên,
Sau đó lại nhìn các sư huynh sư tỷ đột nhiên trở thành đối thủ sinh tử trên lôi đài.
Mắt to trừng mắt nhỏ, vô số khuôn mặt bối rối.
Phát sâm thần à?!(′⊙w⊙`)
…
Bên ngoài mật thất Đan Phong.
Phó Thủ Từ, Hứa Ưu và những người khác vẫn đang ở trên hư không, nhìn thấy phía dưới có một nữ nhân mặc trang phục của trưởng lão nội môn Vạn Kiếm Tông đang lén lút nhìn xung quanh.
Đây chính là mật thám của Ma tộc mà Đường Nghiên nhắc tới?
Đôi mắt của Phó Thủ Từ hơi híp lại, còn chưa tiếp đất, hắn đã trực tiếp nhấp tay phát ra một đạo công kích khống chế nữ nhân kia.
"Đi, đi, đi! Ta và ngươi cùng đi."
Xúc cảm ấm áp truyền đến, cơ thể Tiêu Tịch Tuyết cứng đờ.
Những chỗ bị vết chai mỏng trên lòng bàn tay Đường Nghiên cọ vào, dòng điện tuy nhỏ nhưng dày đặc không thể bỏ qua.
Cảm giác tê dại lan từ mu bàn tay đến tứ chi và thậm chí là cả trái tim, khiến trái tim hắn run lên.
Tiêu Tịch Tuyết yên lặng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Đường Nghiên.
Lông mi khẽ run rẩy, trong đôi mắt đen bạc của hắn hiện lên một cảm xúc nho nhỏ không rõ.
Da thịt trên tay trắng nõn nhẵn nhụi, ngón tay dài mảnh khảnh, tinh tế như những tác phẩm nghệ thuật được tạo hình cẩn thận.
Trên làn da trắng nõn có một chút hồng phấn, nhìn lại có một chút cám dỗ.
Từ Từ!
Cám… cám dỗ?!
Sau khi nhận ra suy nghĩ trong đầu mình có gì đó không ổn, đôi mắt Tiêu Tịch Tuyết giống như bị hâm nóng, hắn nhanh chóng chuyển dời tầm mắt đi nơi khác.
Hắn nhất định là bị những suy nghĩ lung tung của người nào đó làm ô nhiễm rồi.
Hừ! Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Tiêu Tịch Tuyết trong lòng yên lặng niệm thanh tâm chú, nhưng tay lại không nhịn được nắm lấy tay Đường Nghiên.
Đầu óc hắn như bị thôi miên, trong đầu tự động hiện lên không ít hình ảnh dụ người.
[Ding— Độ hảo cảm của Tiêu Tịch Tuyết +20, tổng độ hảo cảm 50]
"???" Nghe được báo cáo độ hảo cảm, Đường Nghiên có chút khó hiểu.
Sau đó cậu nhìn thấy hai người nắm tay nhau, nụ cười trên môi mỏng càng đậm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đó chỉ là cái bắt tay giữa anh em thôi, nhìn xem Tiêu Tịch Tuyết đã kích động rồi.]
[Tôi đoán Hoắc Trạch Vũ, Tư Dục và những người khác chưa từng bắt tay với Tiêu Tịch Tuyết, cho nên hắn mới kích động như vậy?]
Lông mày Tiêu Tịch Tuyết hơi nhíu lại, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy không vui.
Đường Nghiên nói: "Sư huynh, không phải sư tôn bảo ngươi đi Đan Phong sao? Vậy chúng ta nhanh chóng rời đi đi. Để sư tôn chờ lâu quá sẽ không tốt đâu."
[Mau, mau, mau! Tới muộn quá màn kịch bên Hứa Chân Chân sẽ đến phần kết thúc mất!]
Đường Nghiên đứng dậy, không quên kéo Tiêu Tịch Tuyết.
[Ăn nhiều dưa như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể đến hiện trường ăn dưa xem kịch, hắc hắc~~]
Phượng Sanh cũng đứng dậy theo, giọng điệu vô cùng phấn khích.
"Đại sư huynh, tiểu sư đệ, ta cũng đi. Đan Phong xuất hiện hơi thở Ma tộc, ta đi có lẽ có thể giúp được."
Lê Mặc cùng Thôi Nghi Xu đồng ý gật đầu, lúc này ánh mắt của hai người vốn luôn ôn hòa đều có chút sáng lên.
Tiêu Tịch Tuyết: "... Được, vậy chúng ta cùng đi."
Chờ mấy người ngự kiếm rời đi, các đệ tử thân truyền còn lại, đặc biệt là các đệ tủ đến từ Đan Phong cũng không nhịn được mà đi theo.
"Sư tôn mới truyền tin cho ta, ta cũng đi xem xem."
"Đan Phong của ta thế nhưng xuất hiên hơi thở Ma tộc, những tên Ma tộc này thật là kiêu ngạo."
"Sư huynh, chờ ta, ta còn chưa từng nhìn thấy Ma tộc, dẫn ta cùng đi nhìn đi."
"..."
Trong nháy mắt, tất cả đệ tử thân truyền từ các phong đều rời đi.
Những trưởng lão phụ trách cuộc thi nhìn chằm chằm với ánh mắt ghen tị.
Các đệ tử còn đang thi đấu trên võ đài ghen tị đến đỏ cả mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A a a! Chúng ta cũng muốn đi!!
Vì vậy, từng người một ngầm tăng tốc độ tấn công.
Trong đó một tòa lôi đài đã phân thắng bại.
"Người thắng là..." Trưởng lão vừa nói ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy hai đệ tử trên lôi đài ngự kiếm bay đi.
Trên không trung truyền đến tiếng hét sốt ruột vội vàng của hai người.
"Trưởng lão, bụng ta khó chịu đi trước một bước."
“Ta nhớ tới đang nấu cháo trong nồi, sốt ruột muốn quay về canh lửa.”
Trưởng lão: “…” Không phải chỉ là mấy quả dưa thôi sao, có cần phải gấp tới như vậy không?
Được rồi! Rất gấp! Ta cũng muốn đi nhìn xem! Nội tâm trưởng lão điên cuồng gào thét.
Mà những đệ tử dưới Kim Đan kì lại lần nữa sửng sốt.
Nhìn các đệ tử thân truyền thưa thớt ở trên,
Sau đó lại nhìn các sư huynh sư tỷ đột nhiên trở thành đối thủ sinh tử trên lôi đài.
Mắt to trừng mắt nhỏ, vô số khuôn mặt bối rối.
Phát sâm thần à?!(′⊙w⊙`)
…
Bên ngoài mật thất Đan Phong.
Phó Thủ Từ, Hứa Ưu và những người khác vẫn đang ở trên hư không, nhìn thấy phía dưới có một nữ nhân mặc trang phục của trưởng lão nội môn Vạn Kiếm Tông đang lén lút nhìn xung quanh.
Đây chính là mật thám của Ma tộc mà Đường Nghiên nhắc tới?
Đôi mắt của Phó Thủ Từ hơi híp lại, còn chưa tiếp đất, hắn đã trực tiếp nhấp tay phát ra một đạo công kích khống chế nữ nhân kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro