Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng
Mẹ Nó! Lương Kh...
2024-11-17 14:53:25
Hắn không giống Phó Thủ Từ, tính cách làm việc không nóng không lạnh!
Trong mắt Bạch Nghệ hiện lên hoảng hốt. Vào lúc sinh tử này, hắn vội vàng nâng tay đón nhận công kích của Lương Khâu.
Trong lúc chống trả, hắn nhịn không được lên tiếng chửi ầm lên.
"Mẹ nó! Lương Khâu, ngươi ra tay không nói võ đức!"
Những lời nói ra khỏi miệng, toàn bộ ngây thơ đều không còn, chỉ còn lại sự thô lỗ.
Phó Thủ Từ, Lương Khâu: "..."
Hai người nhìn nữ nhân trong bộ váy gấm đỏ thêu hoa hải đường, dung mạo tuyệt sắc, mềm mại yêu mị, há miệng mở miệng đều là giọng nói tra nam thô ráp, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Liền ngay cả công kích của Lương Khâu cũng tạm dừng giữa không trung.
Trong mắt Bạch Nghệ tràn đầy hoảng sợ: ... Nguy rồi! Quên kẹp cổ họng!
"Bạch Nghệ! Tốt! Rất tốt! Ngươi cũng dám lừa gạt tình cảm của chúng ta."
Lừa tiền là chuyện nhỏ, nhưng lừa gạt tình cảm của bọn họ thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Lương Khâu tưởng tượng nữ nhân này ở trước mặt hắn là một bộ dáng ôn nhu hiền thục, nhưng bên trong lại là nam nhân hôi thối.
Nhất thời tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Ngay khi hắn chuẩn bị phát động công kích lần nữa, hình ảnh trước mặt chợt lóe, thân ảnh xinh đẹp đã biến mất không thấy đâu.
Lương Khâu: "..."
Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Thủ Từ, "Sao ngươi không đề phòng hắn bố trí ảo cảnh?"
Phó Thủ Từ bĩu môi: "Ngươi cũng không thật sự muốn giết hắn?"
"Ta..." Lương Khâu không nói nên lời.
Mười năm, mười năm này hắn trả giá thể xác tinh thần lẫn tiền tài, mười năm cảm tình cũng đặc biệt dài, làm sao hắn có thể lỡ lòng giết Bạch Nghệ?
Phó Thủ Từ thở dài, "Quên đi, cứ như vậy đi."
"Thôi được, đừng để ta gặp lại hắn nữa, nếu không..."
Phó Thủ Từ nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo, như thể đang cười nhạo hắn khẩu thị tâm phi(*).
(*) Suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.
------------------
Trời trong nắng ấm, thời tiết mát mẻ, rất thích hợp để ăn dưa xem kịch.
Hai tông môn Vạn Kiếm Tông và Thần Dược Tông đã ấn định cuộc thi tranh tài diễn ra một tháng sau.
Hôm nay là cuộc tranh tài nội bộ giữa các đệ tử của Vạn Kiếm Tông, được chia làm Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì, Kim Đan kì, Nguyên Anh kì.
Những tu sĩ chiến thắng trong cuộc thi lần này sẽ được chọn để so tài phân cao thấp với những thiên kiêu của Thần Dược Tông.
Đường Nghiên ngồi ở bên cạnh Tiêu Tịch Tuyết, tiếp theo đó là Lê Mặc, Phượng Sanh, Thôi Nghi Xu và các sư huynh sư tỷ khác.
Phía trên, Phó Thủ Từ và vài vị phong chủ ngồi ngay ngắn trên đài cao, đại trưởng lão Thần Dược Tông Lương Khâu cũng ngồi ở đó.
[Kỳ quái, những người còn lại của Thần Dược Tông không phải đã trở về rồi hay sao, tại sao Lương lão đăng vẫn còn ngồi ở đây? Hơn nữa mới chỉ trôi qua vài ngày ngắn ngủi, bầu không khí giữa Lương lão đăng và sư tôn hình như không còn đối chọi gay gắt như trước nữa.]
Đường Nghiên hơi nhướng mày, nhấp một ngụm linh trà, liếc mắt nhìn bầu không khí hòa hợp giữa Lương lão đăng và sư tôn.
Lương Khâu đang cùng Phó Thủ Từ nói chuyện, sắc mặt bất giác trầm xuống, trong lòng thầm mắng.
Lão đăng lão đăng! Cả nhà ngươi đều là lão đăng! Còn thằng nhãi ngươi chính là tiểu đăng!
Đệ tử này của lão Phó thật vô lễ!
Lương Khâu oán giận trừng mắt nhìn Đường Nghiên, sau đó hắn nhìn Phó Thủ Từ, dùng thần thức truyền âm nói.
"Lão gia hỏa, ngươi không thể quản tên tiểu bối không lễ phép này của nhà ngươi được sao?"
Phó Thủ Từ ung dung trả lời, "Tiểu ngũ nhà ta cũng chưa nói gì, ngươi gấp cái gì?"
Lương Khâu đang muốn cùng hắn tranh luận, bên tai mọi người lại vang lên âm thanh quen thuộc.
[Ồ, sư tôn và Lương lão đăng thế nhưng vẫn còn dưa?]
Trong đôi mắt hoa đào của Đường Nghiên hiện lên tò mò.
Trái tim của Lương Khâu và Phó Thủ Từ đập thình thịch.
Chết tiệt! Tại sao lại là hai người bọn hắn? Không thể cứ vậy kết thúc được hay sao?
Những người ăn dưa khác hai mắt tỏa sáng, tai cũng dựng lên.
Trong mắt Bạch Nghệ hiện lên hoảng hốt. Vào lúc sinh tử này, hắn vội vàng nâng tay đón nhận công kích của Lương Khâu.
Trong lúc chống trả, hắn nhịn không được lên tiếng chửi ầm lên.
"Mẹ nó! Lương Khâu, ngươi ra tay không nói võ đức!"
Những lời nói ra khỏi miệng, toàn bộ ngây thơ đều không còn, chỉ còn lại sự thô lỗ.
Phó Thủ Từ, Lương Khâu: "..."
Hai người nhìn nữ nhân trong bộ váy gấm đỏ thêu hoa hải đường, dung mạo tuyệt sắc, mềm mại yêu mị, há miệng mở miệng đều là giọng nói tra nam thô ráp, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Liền ngay cả công kích của Lương Khâu cũng tạm dừng giữa không trung.
Trong mắt Bạch Nghệ tràn đầy hoảng sợ: ... Nguy rồi! Quên kẹp cổ họng!
"Bạch Nghệ! Tốt! Rất tốt! Ngươi cũng dám lừa gạt tình cảm của chúng ta."
Lừa tiền là chuyện nhỏ, nhưng lừa gạt tình cảm của bọn họ thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Lương Khâu tưởng tượng nữ nhân này ở trước mặt hắn là một bộ dáng ôn nhu hiền thục, nhưng bên trong lại là nam nhân hôi thối.
Nhất thời tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Ngay khi hắn chuẩn bị phát động công kích lần nữa, hình ảnh trước mặt chợt lóe, thân ảnh xinh đẹp đã biến mất không thấy đâu.
Lương Khâu: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Thủ Từ, "Sao ngươi không đề phòng hắn bố trí ảo cảnh?"
Phó Thủ Từ bĩu môi: "Ngươi cũng không thật sự muốn giết hắn?"
"Ta..." Lương Khâu không nói nên lời.
Mười năm, mười năm này hắn trả giá thể xác tinh thần lẫn tiền tài, mười năm cảm tình cũng đặc biệt dài, làm sao hắn có thể lỡ lòng giết Bạch Nghệ?
Phó Thủ Từ thở dài, "Quên đi, cứ như vậy đi."
"Thôi được, đừng để ta gặp lại hắn nữa, nếu không..."
Phó Thủ Từ nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo, như thể đang cười nhạo hắn khẩu thị tâm phi(*).
(*) Suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.
------------------
Trời trong nắng ấm, thời tiết mát mẻ, rất thích hợp để ăn dưa xem kịch.
Hai tông môn Vạn Kiếm Tông và Thần Dược Tông đã ấn định cuộc thi tranh tài diễn ra một tháng sau.
Hôm nay là cuộc tranh tài nội bộ giữa các đệ tử của Vạn Kiếm Tông, được chia làm Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì, Kim Đan kì, Nguyên Anh kì.
Những tu sĩ chiến thắng trong cuộc thi lần này sẽ được chọn để so tài phân cao thấp với những thiên kiêu của Thần Dược Tông.
Đường Nghiên ngồi ở bên cạnh Tiêu Tịch Tuyết, tiếp theo đó là Lê Mặc, Phượng Sanh, Thôi Nghi Xu và các sư huynh sư tỷ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía trên, Phó Thủ Từ và vài vị phong chủ ngồi ngay ngắn trên đài cao, đại trưởng lão Thần Dược Tông Lương Khâu cũng ngồi ở đó.
[Kỳ quái, những người còn lại của Thần Dược Tông không phải đã trở về rồi hay sao, tại sao Lương lão đăng vẫn còn ngồi ở đây? Hơn nữa mới chỉ trôi qua vài ngày ngắn ngủi, bầu không khí giữa Lương lão đăng và sư tôn hình như không còn đối chọi gay gắt như trước nữa.]
Đường Nghiên hơi nhướng mày, nhấp một ngụm linh trà, liếc mắt nhìn bầu không khí hòa hợp giữa Lương lão đăng và sư tôn.
Lương Khâu đang cùng Phó Thủ Từ nói chuyện, sắc mặt bất giác trầm xuống, trong lòng thầm mắng.
Lão đăng lão đăng! Cả nhà ngươi đều là lão đăng! Còn thằng nhãi ngươi chính là tiểu đăng!
Đệ tử này của lão Phó thật vô lễ!
Lương Khâu oán giận trừng mắt nhìn Đường Nghiên, sau đó hắn nhìn Phó Thủ Từ, dùng thần thức truyền âm nói.
"Lão gia hỏa, ngươi không thể quản tên tiểu bối không lễ phép này của nhà ngươi được sao?"
Phó Thủ Từ ung dung trả lời, "Tiểu ngũ nhà ta cũng chưa nói gì, ngươi gấp cái gì?"
Lương Khâu đang muốn cùng hắn tranh luận, bên tai mọi người lại vang lên âm thanh quen thuộc.
[Ồ, sư tôn và Lương lão đăng thế nhưng vẫn còn dưa?]
Trong đôi mắt hoa đào của Đường Nghiên hiện lên tò mò.
Trái tim của Lương Khâu và Phó Thủ Từ đập thình thịch.
Chết tiệt! Tại sao lại là hai người bọn hắn? Không thể cứ vậy kết thúc được hay sao?
Những người ăn dưa khác hai mắt tỏa sáng, tai cũng dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro