Chương 16
Đông Đô Hạ
2024-07-24 05:10:38
Ngủ một giấc đến chiều Viễn Ninh cảm thấy bản thân mình đã khá lên một chút. Cứ nằm một chỗ trong phòng hoài cũng chán, đứng dậy đặt chân xuống khỏi giường, cẩn thận mang y phục vào. Viễn Ninh từ từ bước ra ngoài.
“Điện hạ ngài sao lại ra ngoài rồi” tiểu Trung tử đứng ngoài cửa từ sáng tới giờ thấy Viễn Ninh đi từ trong phòng ra thì không khỏi vội vàng hỏi
“Ta cảm thấy ở trong phòng mãi cũng nhàm chán nên muốn ra ngoài một chút” Viễn Ninh tay bị thương buông thõng, tay còn lại khoanh lên đặt ngang đai lưng trước người tiêu sái bước đi “Không cần theo ta” nhận thấy tiểu Trung tử cùng Tô Mạt có ý đi theo sau mình Viễn Ninh liền nói.
Dù sau ở đây cũng là cung của nàng, cứ có người đi theo như vậy cảm thấy thật là bất tiện.
Đúng là không khí bên ngoài thật thoải mái, ngửa cổ lên hít một ngụm khí gương mặt Viễn Ninh thư giãn đến tột độ, men theo lối đi Viễn Ninh lại tới chiếc đình quen thuộc, ngồi xuống ghế đá, tay còn lại đặt lên bàn làm điểm
tựa. Lát sau đứng dậy tiến tới cầm lấy chiếc hộp, bên trong chứa thức ăn cho cá đã được chế biến dưới dạng hạt. Hộp đồ này là khi Viễn Ninh đi dạo phố thấy đẹp liền tiện tay cầm về, nay mới có cơ hội dùng đến.
Mở chiếc hộp ra cầm vài hạt ném xuống mặt hồ, vài con cá chép thấy có đồ ăn liền đổ xô lại một chỗ tranh giành thức ăn, thấy vậy Viễn
Ninh lại ném xuống nhiều hơn trước để đám cá khỏi tranh giành nhau.
“Coi bộ điện hạ bị thương nên nhàn hạ, bây giờ mới có thời gian để ý đến lũ cá trong hồ này đi” Ngọc Lam từ phía sau đi tới
“Cũng đâu thể nói như vậy được” thả lại vài hạt thức ăn vẫn còn trong tay bỏ lại vào chiếc hộp, sau đó nàng quay sang nhìn Ngọc Lam.
Thấy Viễn Ninh nhìn mình như vậy Ngọc Lam nở một nụ cười, sau đó tiến tới gần hành lang, nhìn xuống đám cá ở dưới hồ.
“Ta vào cung bấy lâu, đây vẫn là lần đâu thấy ngài cho cá ăn đi” Ngọc Lam nhìn đàn cá hồi lâu sau đó mới nói
“Thực ra cá ăn nhiều cũng đâu có tốt, ta là đang giúp cho bọn nó tự thân vận động tự đi kiếm ăn đấy thôi” nói xong Viễn Ninh còn không quên cười một cái.
“Phải rồi, công chúa nếu người cảm thấy thích con nào, ta liền sai ngự thiện phòng bắt lên sau đó đem nấu cho người ăn” nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ vào đám cá đang bơi ở dưới hồ
A Nhược ở bên cạnh nghe Viễn Ninh nói vậy không khỏi bật cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì vậy” Viễn Ninh quay mặt sang nhìn A Nhược chau mày lại hỏi.
“Điện hạ có ai lại nói như người không” A Nhược vừa cười vừa nói
“Ta thì sao chứ, chẳng nhẽ cả cá cũng không được sát sinh sao” Viễn Ninh ngẩng mặt lên nói.
“Ta cứ tưởng điện hạ sẽ đem con cá đấy bỏ trong chậu đem về phòng cho công chúa, ai ngờ người lại cho nó lên bàn ăn. Như vậy..như vậy” chưa nói hết câu A Nhược lại cười.
Viễn Ninh cảm thấy bản thân mình bị chọc đến xấu hổ liền nói “Bổn điện hạ có cách làm khác người thì sao hả, ngươi có ý kiến sao”
Thấy hai người cứ nói qua lại, Ngọc Lam sợ còn nói nữa Viễn Ninh sẽ không cãi lại được mà tức giận liền lên giảng hoà “A Nhược không được vô lễ” nói xong liền đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá “Đây là cá điện hạ nuôi để ngắm cũng không thể nào đem nó lên bàn ăn được” nói xong liền kèm theo nụ cười.
“Công chúa ngay cả người cũng nói vậy” Viễn Ninh sinh khí liền hậm hực tiến tới ngồi phịch xuống ghế. Thấy Viễn Ninh trẻ con như vậy Ngọc Lam cũng lắc đầu cười trừ
“Ta muốn ăn cá cũng không thể ăn mấy con cá chép như vậy, thực nhiều xương” thấy Viễn Ninh sinh khí Ngọc Lam cũng không muốn trêu thêm nữa đành phải nói mấy lời dỗ dành
“Thật sao” Viễn Ninh quay sang nhìn Ngọc Lam nhưng ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ
“Đúng vậy, chẳng nhẽ điện hạ không biết sao” bị Ngọc Lam hỏi lại Viễn Ninh liền trở nên lúng túng, cơn giận cũng tan biến
“Vậy để ta nói ngự thiện phòng sau này sẽ ra ngoài chọn loại cá nào ít xương nhất đem về làm vậy” thu lại ánh mắt Viễn Ninh cúi mặt xuống nhỏ giọng nói.
Ngọc Lam thấy Viễn Ninh không còn giận dỗi nữa liền chuyển sang chủ đề khác “Điện hạ cảm thấy vết thương sao rồi”
Thấy Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh mới để ý đến cánh tay bị thương của mình, hình như cũng không còn đau nữa “Ta nghĩ không lâu vài ngày nữa sẽ lành lại”
Phía ngoài hậu viện lúc này
“Trưởng công chúa, điện hạ còn đang nghỉ ngơi thực không tiện gặp người”
tiểu Trung tử nói vậy là vì sáng nay Lý Hạo qua Thái Hoà cung đã làm điện hạ nhà mình đau nhức cả đầu, chiều lại là trưởng công chúa hắn lo sợ chủ tử của mình sẽ bị hỏng màng nhĩ tai
mất.
“Huynh ấy nghỉ thì ta sẽ đợi đến khi huynh ấy dậy” Nghi Ngọc tiến lên phía trước vài bước, tiểu Trung tử thấy vậy liền vội chặn lại, làm sao hắn lại không biết chủ thử nhà mình đã ra ngoài đi dạo chứ, nếu hiện giờ để trưởng
công chúa đi vào trong không thấy người đâu, ngược lại trách phạt hắn thì hắn
phải làm sao đây.
“Hay vậy đi công chúa đợi điện hạ tỉnh lại ta sẽ cho cung nhân gọi người tới” đã đâm lao thì phải theo lao, hiện giờ cứ nói dối tạm như vậy trước đã
Vi Tâm thấy vậy cũng không muốn làm khó người, bèn kéo tay Nghi Ngọc quay sang một bên nói “Công chúa nếu vị công công này đã nói vậy thì chúng ta cũng không nên làm khó người ta nữa. Đợi lát nữa điện hạ tỉnh chúng ta qua cũng không sao”
Vốn dĩ hôm nay nàng nghe được tin là ngũ hoàng huynh đã tỉnh, nên mới cũng biểu tỉ qua Thái Hoà cung thăm người ai dè huynh ấy lại nghỉ ngơi, nhưng không sao chưa gặp được ngũ ca thì vẫn còn có thể đi gặp ngũ hoàng tẩu. Nghĩ đến đây tâm trạng Nghi Ngọc lại phấn khích lên, không biết ngũ hoàng tẩu
có đẹp như lời đồn không.
“Vậy cũng được” tiểu Trung tử nghe vậy thở phào một hơi, nhưng chưa kịp vui mừng liền nghe Nghi Ngọc nói tiếp “Vậy ta sẽ đi dạo xung quanh đây trước vậy chờ khi nào hoàng huynh tỉnh ta sẽ qua” nói xong không quên
cười lên một tiếng, đúng lúc nàng chuẩn bị bước đi lại bị tiểu Trung tử ngăn lại.
“Trưởng công chúa, hay người vào đại sảnh chờ đi, nô tài nghĩ điện hạ cũng sắp dậy rồi” tiểu Trung tử hoang mang nói, điện hạ vừa mới ra dạo ở hậu hoa viên, nếu giờ công chúa cũng qua đấy, chẳng phải phát hiện ra mình đang nói dối sao. Suy nghĩ xong hắn không tự chủ được mà đưa tay lên đánh vào má
mình một cái. Biết trước như vậy ta nói thật luôn cho rồi.
Nghi Ngọc vốn không để lời nói của tiểu Trung tử vào tai nên đã kéo tay Vi Tam một mạch bước đi, gương mặt không giấu được nỗi háo hức ‘Hi vọng có thể thấy được hoàng tẩu’
Thái Hoà cung thực sự trồng nhiều loại cây cảnh, khiến Nghi Ngọc hận không thể ôm hết chúng đem về Linh Tê cung. Đi thêm một vài đoạn nữa, Nghi Ngọc thấy có một chiếc đình, bên cạnh đình còn có hồ.
“Trong đình có người nhất định là hoàng tẩu rồi” Nghi Ngọc vui mừng nói, nhưng sau đó lại ngưng lai “Còn người bên cạnh đó là ai” suy nghĩ một chút nàng đoán chắc là ngũ ca “Được lắm đám nô tài này dám lừa cả ta” sau
nó Nghi Ngọc hậm hực tiến tới chiếc đình. Cô đi thực nhanh khiến Vi Tâm đi phía sau không theo kịp mà bị bỏ xa một đoạn.
“Ngũ ca” Nghi Ngọc chưa tới nhưng giọng cô từ xa đã vọng lại
Viễn Ninh từ xa thấy Nghi Ngọc tiến càng ngày càng gần khuôn mặt cũng biến sắc sợ hãi, quay sang nói cùng Ngọc Lam “Không xong rồi, nó lại đến nữa. Công chúa lát nữa cho dù Nghi Ngọc có nói gì người tuyệt đối cũng đừng nói lại”
“Tại sao” Ngọc Lam ngờ hoặc khó hiểu nhìn Viễn Ninh
“Lát nữa người sẽ hiểu thôi” Viễn Ninh lại quay sang thấy Nghi Ngọc đã tới gần
“Ngũ ca người cũng ở đây sao” Nghi Ngọc nhìn Viễn Ninh nói
Chẳng nhẽ muội lại muốn ca ca này bệnh nằm trên giường mãi không tỉnh sao “Đương nhiên là khoẻ rồi” Viễn Ninh xám mặt lại nói
Nghi Ngọc quét mắt sang nhìn người ngồi đối diện Viễn Ninh
“Đây là ngũ hoàng tẩu đi”
Hết Chương
“Điện hạ ngài sao lại ra ngoài rồi” tiểu Trung tử đứng ngoài cửa từ sáng tới giờ thấy Viễn Ninh đi từ trong phòng ra thì không khỏi vội vàng hỏi
“Ta cảm thấy ở trong phòng mãi cũng nhàm chán nên muốn ra ngoài một chút” Viễn Ninh tay bị thương buông thõng, tay còn lại khoanh lên đặt ngang đai lưng trước người tiêu sái bước đi “Không cần theo ta” nhận thấy tiểu Trung tử cùng Tô Mạt có ý đi theo sau mình Viễn Ninh liền nói.
Dù sau ở đây cũng là cung của nàng, cứ có người đi theo như vậy cảm thấy thật là bất tiện.
Đúng là không khí bên ngoài thật thoải mái, ngửa cổ lên hít một ngụm khí gương mặt Viễn Ninh thư giãn đến tột độ, men theo lối đi Viễn Ninh lại tới chiếc đình quen thuộc, ngồi xuống ghế đá, tay còn lại đặt lên bàn làm điểm
tựa. Lát sau đứng dậy tiến tới cầm lấy chiếc hộp, bên trong chứa thức ăn cho cá đã được chế biến dưới dạng hạt. Hộp đồ này là khi Viễn Ninh đi dạo phố thấy đẹp liền tiện tay cầm về, nay mới có cơ hội dùng đến.
Mở chiếc hộp ra cầm vài hạt ném xuống mặt hồ, vài con cá chép thấy có đồ ăn liền đổ xô lại một chỗ tranh giành thức ăn, thấy vậy Viễn
Ninh lại ném xuống nhiều hơn trước để đám cá khỏi tranh giành nhau.
“Coi bộ điện hạ bị thương nên nhàn hạ, bây giờ mới có thời gian để ý đến lũ cá trong hồ này đi” Ngọc Lam từ phía sau đi tới
“Cũng đâu thể nói như vậy được” thả lại vài hạt thức ăn vẫn còn trong tay bỏ lại vào chiếc hộp, sau đó nàng quay sang nhìn Ngọc Lam.
Thấy Viễn Ninh nhìn mình như vậy Ngọc Lam nở một nụ cười, sau đó tiến tới gần hành lang, nhìn xuống đám cá ở dưới hồ.
“Ta vào cung bấy lâu, đây vẫn là lần đâu thấy ngài cho cá ăn đi” Ngọc Lam nhìn đàn cá hồi lâu sau đó mới nói
“Thực ra cá ăn nhiều cũng đâu có tốt, ta là đang giúp cho bọn nó tự thân vận động tự đi kiếm ăn đấy thôi” nói xong Viễn Ninh còn không quên cười một cái.
“Phải rồi, công chúa nếu người cảm thấy thích con nào, ta liền sai ngự thiện phòng bắt lên sau đó đem nấu cho người ăn” nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ vào đám cá đang bơi ở dưới hồ
A Nhược ở bên cạnh nghe Viễn Ninh nói vậy không khỏi bật cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì vậy” Viễn Ninh quay mặt sang nhìn A Nhược chau mày lại hỏi.
“Điện hạ có ai lại nói như người không” A Nhược vừa cười vừa nói
“Ta thì sao chứ, chẳng nhẽ cả cá cũng không được sát sinh sao” Viễn Ninh ngẩng mặt lên nói.
“Ta cứ tưởng điện hạ sẽ đem con cá đấy bỏ trong chậu đem về phòng cho công chúa, ai ngờ người lại cho nó lên bàn ăn. Như vậy..như vậy” chưa nói hết câu A Nhược lại cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viễn Ninh cảm thấy bản thân mình bị chọc đến xấu hổ liền nói “Bổn điện hạ có cách làm khác người thì sao hả, ngươi có ý kiến sao”
Thấy hai người cứ nói qua lại, Ngọc Lam sợ còn nói nữa Viễn Ninh sẽ không cãi lại được mà tức giận liền lên giảng hoà “A Nhược không được vô lễ” nói xong liền đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá “Đây là cá điện hạ nuôi để ngắm cũng không thể nào đem nó lên bàn ăn được” nói xong liền kèm theo nụ cười.
“Công chúa ngay cả người cũng nói vậy” Viễn Ninh sinh khí liền hậm hực tiến tới ngồi phịch xuống ghế. Thấy Viễn Ninh trẻ con như vậy Ngọc Lam cũng lắc đầu cười trừ
“Ta muốn ăn cá cũng không thể ăn mấy con cá chép như vậy, thực nhiều xương” thấy Viễn Ninh sinh khí Ngọc Lam cũng không muốn trêu thêm nữa đành phải nói mấy lời dỗ dành
“Thật sao” Viễn Ninh quay sang nhìn Ngọc Lam nhưng ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ
“Đúng vậy, chẳng nhẽ điện hạ không biết sao” bị Ngọc Lam hỏi lại Viễn Ninh liền trở nên lúng túng, cơn giận cũng tan biến
“Vậy để ta nói ngự thiện phòng sau này sẽ ra ngoài chọn loại cá nào ít xương nhất đem về làm vậy” thu lại ánh mắt Viễn Ninh cúi mặt xuống nhỏ giọng nói.
Ngọc Lam thấy Viễn Ninh không còn giận dỗi nữa liền chuyển sang chủ đề khác “Điện hạ cảm thấy vết thương sao rồi”
Thấy Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh mới để ý đến cánh tay bị thương của mình, hình như cũng không còn đau nữa “Ta nghĩ không lâu vài ngày nữa sẽ lành lại”
Phía ngoài hậu viện lúc này
“Trưởng công chúa, điện hạ còn đang nghỉ ngơi thực không tiện gặp người”
tiểu Trung tử nói vậy là vì sáng nay Lý Hạo qua Thái Hoà cung đã làm điện hạ nhà mình đau nhức cả đầu, chiều lại là trưởng công chúa hắn lo sợ chủ tử của mình sẽ bị hỏng màng nhĩ tai
mất.
“Huynh ấy nghỉ thì ta sẽ đợi đến khi huynh ấy dậy” Nghi Ngọc tiến lên phía trước vài bước, tiểu Trung tử thấy vậy liền vội chặn lại, làm sao hắn lại không biết chủ thử nhà mình đã ra ngoài đi dạo chứ, nếu hiện giờ để trưởng
công chúa đi vào trong không thấy người đâu, ngược lại trách phạt hắn thì hắn
phải làm sao đây.
“Hay vậy đi công chúa đợi điện hạ tỉnh lại ta sẽ cho cung nhân gọi người tới” đã đâm lao thì phải theo lao, hiện giờ cứ nói dối tạm như vậy trước đã
Vi Tâm thấy vậy cũng không muốn làm khó người, bèn kéo tay Nghi Ngọc quay sang một bên nói “Công chúa nếu vị công công này đã nói vậy thì chúng ta cũng không nên làm khó người ta nữa. Đợi lát nữa điện hạ tỉnh chúng ta qua cũng không sao”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ hôm nay nàng nghe được tin là ngũ hoàng huynh đã tỉnh, nên mới cũng biểu tỉ qua Thái Hoà cung thăm người ai dè huynh ấy lại nghỉ ngơi, nhưng không sao chưa gặp được ngũ ca thì vẫn còn có thể đi gặp ngũ hoàng tẩu. Nghĩ đến đây tâm trạng Nghi Ngọc lại phấn khích lên, không biết ngũ hoàng tẩu
có đẹp như lời đồn không.
“Vậy cũng được” tiểu Trung tử nghe vậy thở phào một hơi, nhưng chưa kịp vui mừng liền nghe Nghi Ngọc nói tiếp “Vậy ta sẽ đi dạo xung quanh đây trước vậy chờ khi nào hoàng huynh tỉnh ta sẽ qua” nói xong không quên
cười lên một tiếng, đúng lúc nàng chuẩn bị bước đi lại bị tiểu Trung tử ngăn lại.
“Trưởng công chúa, hay người vào đại sảnh chờ đi, nô tài nghĩ điện hạ cũng sắp dậy rồi” tiểu Trung tử hoang mang nói, điện hạ vừa mới ra dạo ở hậu hoa viên, nếu giờ công chúa cũng qua đấy, chẳng phải phát hiện ra mình đang nói dối sao. Suy nghĩ xong hắn không tự chủ được mà đưa tay lên đánh vào má
mình một cái. Biết trước như vậy ta nói thật luôn cho rồi.
Nghi Ngọc vốn không để lời nói của tiểu Trung tử vào tai nên đã kéo tay Vi Tam một mạch bước đi, gương mặt không giấu được nỗi háo hức ‘Hi vọng có thể thấy được hoàng tẩu’
Thái Hoà cung thực sự trồng nhiều loại cây cảnh, khiến Nghi Ngọc hận không thể ôm hết chúng đem về Linh Tê cung. Đi thêm một vài đoạn nữa, Nghi Ngọc thấy có một chiếc đình, bên cạnh đình còn có hồ.
“Trong đình có người nhất định là hoàng tẩu rồi” Nghi Ngọc vui mừng nói, nhưng sau đó lại ngưng lai “Còn người bên cạnh đó là ai” suy nghĩ một chút nàng đoán chắc là ngũ ca “Được lắm đám nô tài này dám lừa cả ta” sau
nó Nghi Ngọc hậm hực tiến tới chiếc đình. Cô đi thực nhanh khiến Vi Tâm đi phía sau không theo kịp mà bị bỏ xa một đoạn.
“Ngũ ca” Nghi Ngọc chưa tới nhưng giọng cô từ xa đã vọng lại
Viễn Ninh từ xa thấy Nghi Ngọc tiến càng ngày càng gần khuôn mặt cũng biến sắc sợ hãi, quay sang nói cùng Ngọc Lam “Không xong rồi, nó lại đến nữa. Công chúa lát nữa cho dù Nghi Ngọc có nói gì người tuyệt đối cũng đừng nói lại”
“Tại sao” Ngọc Lam ngờ hoặc khó hiểu nhìn Viễn Ninh
“Lát nữa người sẽ hiểu thôi” Viễn Ninh lại quay sang thấy Nghi Ngọc đã tới gần
“Ngũ ca người cũng ở đây sao” Nghi Ngọc nhìn Viễn Ninh nói
Chẳng nhẽ muội lại muốn ca ca này bệnh nằm trên giường mãi không tỉnh sao “Đương nhiên là khoẻ rồi” Viễn Ninh xám mặt lại nói
Nghi Ngọc quét mắt sang nhìn người ngồi đối diện Viễn Ninh
“Đây là ngũ hoàng tẩu đi”
Hết Chương
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro