Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Hạ Chi vốn muốn tìm nhân viên cửa hàng để cầu cứu nhưng vừa rồi cô đã thăm dò xung quanh một vòng, chẳng thấy ai nên mới tìm Ngôn Kha, không thể chậm trễ được, cô kéo thẳng Ngôn Kha vào trong rèm.
Xấu hổ quá, chẳng những không kéo được khóa kéo mà nó lại còn bị kẹt lại với áo ngực.
Cô sốt ruột, càng kéo càng kẹt, cánh tay mỏi không chịu được, sốt ruột đến mức mặt cũng ửng đỏ.
Cô vừa nhìn chiếc áo màu hồng này đã thích, tuy freesize, trông cũng có vẻ như dành cho những cô gái có dáng người cực gầy mặc, cho nên cô cũng muốn thử một chút.
Kết quả, có vẻ cô phán đoán sai về dáng người của mình rồi.
"Gần đây, khụ, hình như mập lên một chút rồi, cứ như vậy thì..."
Ngôn Kha không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn khóa kéo nho nhỏ màu bạc kia, sau đó lại thuận mắt nhìn vào nơi nó đan xen vào dây áo lót trắng tinh.
Chỉ một chớp mắt kia, đột nhiên toàn thân anh đều mất sức.
Cô không nhìn thấy đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng run lên, cô cũng không biết giờ phút này anh cố gắng bình tĩnh như thế nào.
Để đến đối mặt với cô.
Đầu ngón tay mang theo lửa nóng, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô.
Hơi thở rất nhẹ.
Là cổ họng đang đè nén ngọn lửa sắp phun trào.
Chỉ cần anh ngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy Hạ Chi dùng cánh tay phải che trước ngực mình trong gương nhưng làm sao có thể che được bộ ngực đầy đặn của cô chứ.
Anh chỉ có thể tập trung vào phần sau lưng của cô, tầm mắt hoàn toàn không dám phân tán, cẩn thận từng li từng tí, tập trung hơn cả lúc giải bài toán cuối cùng của đề thi toán trong kỳ thi Đại học.
"Xin lỗi nhé."
Hạ Chi nhìn qua gương thấy anh nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng u ám, cô nghĩ hành động của mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho Ngôn Kha, đều là lỗi của cô.
"Chị sẽ mời em ăn đồ ngon, em đừng giận nữa."
Cô thực sự quá xấu hổ nên quên mất dáng vẻ chị đại thường ngày, đáng thương xin lỗi Ngôn Kha.
Anh lạnh lùng đáp: "Không sao."
Sự cố kéo khóa đã được giải quyết ổn thỏa, chiếc áo ba lỗ bó sát màu hồng cũng đã mặc vào người.
Trẻ trung, đáng yêu, gợi cảm, thực ra rất hợp với Hạ Chi.
Cô xoay người qua lại, đang kiểm tra xem tình hình ở phía sau có ổn không thì nghe thấy Ngôn Kha hỏi.
"Chị không lấy áo khoác à?"
Hạ Chi ồ lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc hỏi: "Áo khoác gì cơ? Áo này mặc một chiếc như vậy mà."
Mặc một chiếc thôi?
Đây không phải là áo quây hay áo quấn ngực gì đó sao?
Anh không biết nên gọi miếng vải ngắn ngủn này là gì nhưng eo và ngực của cô lộ ra nhiều như vậy, Ngôn Kha hít vào một hơi, khó chịu nhìn Hạ Chi với đường cong quyến rũ trước mặt.
Anh không có tư cách bình phẩm về cách ăn mặc của người khác, anh biết...
Nhưng anh có tư cách ghen tuông, giận dỗi.
Biểu cảm của anh đã nói lên tất cả, Hạ Chi cười anh là đồ cổ hủ, sau đó lại soi gương ngắm đi ngắm lại mấy lần nữa.
Xấu hổ quá, chẳng những không kéo được khóa kéo mà nó lại còn bị kẹt lại với áo ngực.
Cô sốt ruột, càng kéo càng kẹt, cánh tay mỏi không chịu được, sốt ruột đến mức mặt cũng ửng đỏ.
Cô vừa nhìn chiếc áo màu hồng này đã thích, tuy freesize, trông cũng có vẻ như dành cho những cô gái có dáng người cực gầy mặc, cho nên cô cũng muốn thử một chút.
Kết quả, có vẻ cô phán đoán sai về dáng người của mình rồi.
"Gần đây, khụ, hình như mập lên một chút rồi, cứ như vậy thì..."
Ngôn Kha không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn khóa kéo nho nhỏ màu bạc kia, sau đó lại thuận mắt nhìn vào nơi nó đan xen vào dây áo lót trắng tinh.
Chỉ một chớp mắt kia, đột nhiên toàn thân anh đều mất sức.
Cô không nhìn thấy đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng run lên, cô cũng không biết giờ phút này anh cố gắng bình tĩnh như thế nào.
Để đến đối mặt với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu ngón tay mang theo lửa nóng, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô.
Hơi thở rất nhẹ.
Là cổ họng đang đè nén ngọn lửa sắp phun trào.
Chỉ cần anh ngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy Hạ Chi dùng cánh tay phải che trước ngực mình trong gương nhưng làm sao có thể che được bộ ngực đầy đặn của cô chứ.
Anh chỉ có thể tập trung vào phần sau lưng của cô, tầm mắt hoàn toàn không dám phân tán, cẩn thận từng li từng tí, tập trung hơn cả lúc giải bài toán cuối cùng của đề thi toán trong kỳ thi Đại học.
"Xin lỗi nhé."
Hạ Chi nhìn qua gương thấy anh nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng u ám, cô nghĩ hành động của mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho Ngôn Kha, đều là lỗi của cô.
"Chị sẽ mời em ăn đồ ngon, em đừng giận nữa."
Cô thực sự quá xấu hổ nên quên mất dáng vẻ chị đại thường ngày, đáng thương xin lỗi Ngôn Kha.
Anh lạnh lùng đáp: "Không sao."
Sự cố kéo khóa đã được giải quyết ổn thỏa, chiếc áo ba lỗ bó sát màu hồng cũng đã mặc vào người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trẻ trung, đáng yêu, gợi cảm, thực ra rất hợp với Hạ Chi.
Cô xoay người qua lại, đang kiểm tra xem tình hình ở phía sau có ổn không thì nghe thấy Ngôn Kha hỏi.
"Chị không lấy áo khoác à?"
Hạ Chi ồ lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc hỏi: "Áo khoác gì cơ? Áo này mặc một chiếc như vậy mà."
Mặc một chiếc thôi?
Đây không phải là áo quây hay áo quấn ngực gì đó sao?
Anh không biết nên gọi miếng vải ngắn ngủn này là gì nhưng eo và ngực của cô lộ ra nhiều như vậy, Ngôn Kha hít vào một hơi, khó chịu nhìn Hạ Chi với đường cong quyến rũ trước mặt.
Anh không có tư cách bình phẩm về cách ăn mặc của người khác, anh biết...
Nhưng anh có tư cách ghen tuông, giận dỗi.
Biểu cảm của anh đã nói lên tất cả, Hạ Chi cười anh là đồ cổ hủ, sau đó lại soi gương ngắm đi ngắm lại mấy lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro