Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Đặc biệt là cái nốt ruồi bé hơn hạt sỏi ở khóe mắt trái, tuy hơi nhỏ nhưng lại trùng hợp đánh vỡ cảm giác xa cách và khí chất lạnh lùng thanh cao, còn ẩn chứa một chút gợi cảm quyến rũ.
Trong nhóm bạn toàn trai xinh gái đẹp cùng lứa tuổi cực kỳ thu hút ánh mắt kia, không thể phủ nhận anh đúng thật là người thu hút người khác nhất.
Ây da, trai đẹp được người khác khen là em trai cô đó nhé.
Khóe miệng Hạ Chi cong cong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đầy tự hào và kiêu ngạo, cô vui vẻ vẫy tay với anh.
Bên kia, Chu Dương cảm giác được tâm trạng chàng trai bỗng nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười rồi đưa tay vỗ nhẹ bả vai Ngôn Kha:
“Sao vậy người anh em, thấy chuyện gì buồn cười à?”
“Không có gì.”
Ngôn Kha lắc đầu, nhìn cô gái dựa vào lan can bên bờ sông không ngừng vẫy tay với mình, sau đó lại sờ sờ chóp mũi.
Anh muốn kìm nén nhưng thật sự không kìm nổi nữa, đôi chân không nghe theo sự sắp xếp của lý trí, anh bất ngờ đẩy bạn thân của mình ra rồi cất bước xuống gầm cầu.
Mặc kệ lời nhắc nhở chưa chụp xong từ phía sau truyền đến, anh để lại một câu sẽ về ngay rồi lao vút đi.
Chạy một đoạn đường khá xa mà chưa tốn tới hai phút.
Anh đi một mạch đến chỗ cô, thở hổn hển, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô: “Sao hôm nay chị lại về?”
Hôm nay đâu phải thứ sáu.
Ngay cả khi đã thi tuyển đại học xong, bất kể là ngày hay đêm nhưng anh chắc chắn sẽ không nhớ nhầm thời gian, cô về nhà vào mỗi thứ sáu, một tuần một lần.
Hạ Chi giả bộ không vui: “Chị được nghỉ lễ Tết Đoan Ngọ, ngày mai bắt đầu nghỉ được chưa!”
Làm sao nào, nhân dân cả nước đều có thể trải qua ngày lễ, còn cô thì không được phép sao?
Ngôn Kha hoàn toàn quên bén chuyện này, anh cười cười, nghiêm túc đáp: “Được chứ.”
Hai cô gái bên cạnh cười ồ lên, Hạ Chi mới sực nhớ ra mình đang ở bên ngoài, hình như vừa rồi cô hơi hung dữ nhỉ?
Cô hơi xấu hổ nhưng không kéo dài được bao lâu, nhớ tới ban nãy hai cô gái này rất tán thưởng em trai cô, ôi~ Bụng dạ quá to của cô phút chốc đã bị hư vinh và kiêu ngạo lấp đầy mất rồi.
Đầu óc cô đơn giản nhưng cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, cô kéo cánh tay Ngôn Kha: “Hai người đang chụp gì vậy?”
Cô nhìn thấy có người bày giá ba chân, còn có người đánh đèn các thứ.
Thiếu niên cúi đầu nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô, không biết nghĩ gì mà ngập ngừng vài giây mới trả lời.
“Chỉ chụp bừa vài bức ảnh kỷ niệm cho vui thôi.”
“Ồ, vậy em chụp xong chưa?”
Ngôn Kha nhìn bạn bè liên tục gọi anh về, nhíu mày: “Chắc sắp rồi.”
“Được~ Vậy em đi đi, chị chờ em cùng về.”
Cô vừa định buông cánh tay thiếu niên ra thì đột nhiên nghe thấy Ngôn Kha nói: “Chị qua đó với em nhé, em muốn chụp chung với chị một tấm.”
Nhắc tới mới nhớ, hình như anh và cô chưa từng chụp riêng hai người với nhau lần nào.
Trong nhóm bạn toàn trai xinh gái đẹp cùng lứa tuổi cực kỳ thu hút ánh mắt kia, không thể phủ nhận anh đúng thật là người thu hút người khác nhất.
Ây da, trai đẹp được người khác khen là em trai cô đó nhé.
Khóe miệng Hạ Chi cong cong, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đầy tự hào và kiêu ngạo, cô vui vẻ vẫy tay với anh.
Bên kia, Chu Dương cảm giác được tâm trạng chàng trai bỗng nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười rồi đưa tay vỗ nhẹ bả vai Ngôn Kha:
“Sao vậy người anh em, thấy chuyện gì buồn cười à?”
“Không có gì.”
Ngôn Kha lắc đầu, nhìn cô gái dựa vào lan can bên bờ sông không ngừng vẫy tay với mình, sau đó lại sờ sờ chóp mũi.
Anh muốn kìm nén nhưng thật sự không kìm nổi nữa, đôi chân không nghe theo sự sắp xếp của lý trí, anh bất ngờ đẩy bạn thân của mình ra rồi cất bước xuống gầm cầu.
Mặc kệ lời nhắc nhở chưa chụp xong từ phía sau truyền đến, anh để lại một câu sẽ về ngay rồi lao vút đi.
Chạy một đoạn đường khá xa mà chưa tốn tới hai phút.
Anh đi một mạch đến chỗ cô, thở hổn hển, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô: “Sao hôm nay chị lại về?”
Hôm nay đâu phải thứ sáu.
Ngay cả khi đã thi tuyển đại học xong, bất kể là ngày hay đêm nhưng anh chắc chắn sẽ không nhớ nhầm thời gian, cô về nhà vào mỗi thứ sáu, một tuần một lần.
Hạ Chi giả bộ không vui: “Chị được nghỉ lễ Tết Đoan Ngọ, ngày mai bắt đầu nghỉ được chưa!”
Làm sao nào, nhân dân cả nước đều có thể trải qua ngày lễ, còn cô thì không được phép sao?
Ngôn Kha hoàn toàn quên bén chuyện này, anh cười cười, nghiêm túc đáp: “Được chứ.”
Hai cô gái bên cạnh cười ồ lên, Hạ Chi mới sực nhớ ra mình đang ở bên ngoài, hình như vừa rồi cô hơi hung dữ nhỉ?
Cô hơi xấu hổ nhưng không kéo dài được bao lâu, nhớ tới ban nãy hai cô gái này rất tán thưởng em trai cô, ôi~ Bụng dạ quá to của cô phút chốc đã bị hư vinh và kiêu ngạo lấp đầy mất rồi.
Đầu óc cô đơn giản nhưng cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, cô kéo cánh tay Ngôn Kha: “Hai người đang chụp gì vậy?”
Cô nhìn thấy có người bày giá ba chân, còn có người đánh đèn các thứ.
Thiếu niên cúi đầu nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô, không biết nghĩ gì mà ngập ngừng vài giây mới trả lời.
“Chỉ chụp bừa vài bức ảnh kỷ niệm cho vui thôi.”
“Ồ, vậy em chụp xong chưa?”
Ngôn Kha nhìn bạn bè liên tục gọi anh về, nhíu mày: “Chắc sắp rồi.”
“Được~ Vậy em đi đi, chị chờ em cùng về.”
Cô vừa định buông cánh tay thiếu niên ra thì đột nhiên nghe thấy Ngôn Kha nói: “Chị qua đó với em nhé, em muốn chụp chung với chị một tấm.”
Nhắc tới mới nhớ, hình như anh và cô chưa từng chụp riêng hai người với nhau lần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro