Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Quả nhiên rất ngọt, ngọt đến mức sướng rơn cả người.
Cuối cùng đến bài hát Hạ Chi đã chọn, cô cầm micro, đầu tiên là mở âm thanh gốc lên.
Các bạn nhỏ, cô đã tận tình tận nghĩa rồi.
Chu Dương nhân cơ hội này chạy đến chỗ bên cạnh Ngôn Kha, tiếp đó huých cánh tay anh: "Đi thôi, ra ngoài rít một điếu chứ?”
Ngôn Kha không hút thuốc, rõ ràng Chu Dương tìm anh có việc. Anh không do dự mà đứng dậy đi theo anh ta ra ngoài.
Quả nhiên Chu Dương hỏi đến chuyện Giang Linh.
Chu Dương bật lửa đốt điếu thuốc, một chấm sáng đỏ ánh lên ở góc hành lang tối tăm, câu mở đầu là.
“Cậu không vừa ý với gái xinh như Tiểu Linh Đang à?”
Dưới con mắt của các cậu học sinh, Giang Linh được cho là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, người mà cô ta thích còn phải mang ơn dập đầu đón nhận.
Cho nên ban nãy Trần Lộ Hà nói với anh ta chuyện Ngôn Kha thẳng thừng từ chối Tiểu Linh Đang, nhờ anh ta hỏi Ngôn Kha có nguyên do gì không, nói thật thì Chu Dương cũng rất tò mò.
Ngôn Kha dựa vào bức tường vẽ đóa hoa hồng xanh đỏ khổng lồ trên hành lang kia, nhắm mắt lại.
“Vấn đề không phải là có vừa ý với cậu ta hay không, căn bản là tớ không thích cậu ta.”
Không có cảm tình, không có cảm giác, đối phương có tốt hay xấu đến đâu cũng không liên quan đến anh.
Giống như khi anh thấy Giang Linh mặc chiếc áo đó, ở góc độ người ngoài, nếu cần thiết thì anh có thể nói cô ta mặc rất hợp, rất đẹp.
Cũng không suy xét đối phương mặc như vậy có thể bị lộ quá hay không, bởi vì anh không hề quan tâm nhiều.
Còn về chuyện cổ hủ hay không còn phải xét từ tiêu chuẩn kép rồi lại xét tới chuyện đối phương có phải là Hạ Chi hay không.
Ví dụ như Hạ Chi mặc vào, anh không biết bản thân có kiềm lòng nói gì đó hay làm gì đó hay không.
Nếu không thì may một chiếc áo khoác ở trên luôn rồi.
“Hiện tại không thích thì thử ở bên nhau cũng có thể vun đắp tình cảm, dù sao cậu cũng không thích ai. Chúng ta đã tốt nghiệp cao trung rồi đấy người anh em ạ, thầy cô và người lớn không cấm cản chuyện yêu đương nữa.”
Chu Dương cười nhả khói ra, ở trong trường Ngôn Kha cứ như thầy chùa tu hành cực khổ, không gần phái nữ đến mức hơi thái quá.
Kỳ lạ nhất chính là tính cách lạnh lùng khó tiếp cận và không gần phái nữ như vậy, mà cậu ta lại có một gương mặt đào hoa, có được sự yêu thích của nhiều người nhất, cũng nói nhiều lời từ chối nhẫn tâm nhất.
“Ai nói với cậu tớ không có thích ai?”
Ngôn Kha thở dài, ánh mắt dần âm u trong bóng tối, trầm tư mỉm cười.
“Đã có từ rất lâu rồi.”
“Có người” đã đủ khủng bố rồi, mà còn “đã có từ lâu” nữa ư?
Hơn nữa, trong trường anh ta ở bên Ngôn Kha như hình với bóng, thế mà không hề phát hiện ư?
Chu Dương hoảng tới mức loạng choạng, suýt thì tông vào tường.
Thằng này cừ thật, cấp bậc nam khôi của trường còn chơi trò yêu thầm!
Cuối cùng đến bài hát Hạ Chi đã chọn, cô cầm micro, đầu tiên là mở âm thanh gốc lên.
Các bạn nhỏ, cô đã tận tình tận nghĩa rồi.
Chu Dương nhân cơ hội này chạy đến chỗ bên cạnh Ngôn Kha, tiếp đó huých cánh tay anh: "Đi thôi, ra ngoài rít một điếu chứ?”
Ngôn Kha không hút thuốc, rõ ràng Chu Dương tìm anh có việc. Anh không do dự mà đứng dậy đi theo anh ta ra ngoài.
Quả nhiên Chu Dương hỏi đến chuyện Giang Linh.
Chu Dương bật lửa đốt điếu thuốc, một chấm sáng đỏ ánh lên ở góc hành lang tối tăm, câu mở đầu là.
“Cậu không vừa ý với gái xinh như Tiểu Linh Đang à?”
Dưới con mắt của các cậu học sinh, Giang Linh được cho là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, người mà cô ta thích còn phải mang ơn dập đầu đón nhận.
Cho nên ban nãy Trần Lộ Hà nói với anh ta chuyện Ngôn Kha thẳng thừng từ chối Tiểu Linh Đang, nhờ anh ta hỏi Ngôn Kha có nguyên do gì không, nói thật thì Chu Dương cũng rất tò mò.
Ngôn Kha dựa vào bức tường vẽ đóa hoa hồng xanh đỏ khổng lồ trên hành lang kia, nhắm mắt lại.
“Vấn đề không phải là có vừa ý với cậu ta hay không, căn bản là tớ không thích cậu ta.”
Không có cảm tình, không có cảm giác, đối phương có tốt hay xấu đến đâu cũng không liên quan đến anh.
Giống như khi anh thấy Giang Linh mặc chiếc áo đó, ở góc độ người ngoài, nếu cần thiết thì anh có thể nói cô ta mặc rất hợp, rất đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không suy xét đối phương mặc như vậy có thể bị lộ quá hay không, bởi vì anh không hề quan tâm nhiều.
Còn về chuyện cổ hủ hay không còn phải xét từ tiêu chuẩn kép rồi lại xét tới chuyện đối phương có phải là Hạ Chi hay không.
Ví dụ như Hạ Chi mặc vào, anh không biết bản thân có kiềm lòng nói gì đó hay làm gì đó hay không.
Nếu không thì may một chiếc áo khoác ở trên luôn rồi.
“Hiện tại không thích thì thử ở bên nhau cũng có thể vun đắp tình cảm, dù sao cậu cũng không thích ai. Chúng ta đã tốt nghiệp cao trung rồi đấy người anh em ạ, thầy cô và người lớn không cấm cản chuyện yêu đương nữa.”
Chu Dương cười nhả khói ra, ở trong trường Ngôn Kha cứ như thầy chùa tu hành cực khổ, không gần phái nữ đến mức hơi thái quá.
Kỳ lạ nhất chính là tính cách lạnh lùng khó tiếp cận và không gần phái nữ như vậy, mà cậu ta lại có một gương mặt đào hoa, có được sự yêu thích của nhiều người nhất, cũng nói nhiều lời từ chối nhẫn tâm nhất.
“Ai nói với cậu tớ không có thích ai?”
Ngôn Kha thở dài, ánh mắt dần âm u trong bóng tối, trầm tư mỉm cười.
“Đã có từ rất lâu rồi.”
“Có người” đã đủ khủng bố rồi, mà còn “đã có từ lâu” nữa ư?
Hơn nữa, trong trường anh ta ở bên Ngôn Kha như hình với bóng, thế mà không hề phát hiện ư?
Chu Dương hoảng tới mức loạng choạng, suýt thì tông vào tường.
Thằng này cừ thật, cấp bậc nam khôi của trường còn chơi trò yêu thầm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro