Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Cô vừa định nhìn sang thì đột nhiên có tiếng ồn ào ở cửa, cô lại quay người nhìn ra cửa, ồ, Ngôn Kha đến rồi.
Anh vừa đến thì cả cửa hàng chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Anh mặc áo bóng rổ màu đỏ, trán đeo một chiếc băng đô thể thao màu đen đi thẳng về phía Hạ Chi.
Đến lượt Hạ Chi gọi món, cô nhìn Ngôn Kha trước: "Em uống không?"
Ngôn Kha lắc đầu.
Nhân viên phục vụ nhìn anh với vẻ mặt như cậu đang đùa à, khách quen đến đây vào thứ sáu hàng tuần ơi, cậu không uống sao? Có chắc là cậu không uống không?
"Xin chào, tôi muốn một cốc trà sữa trân châu không đá, ba phần đường."
"Xin lỗi, làm nóng giúp cô ấy nhé."
Hạ Chi trừng mắt nhìn anh, Ngôn Kha bình tĩnh cúi mắt nhìn cô, Hạ Chi đành quay sang nhìn nhân viên phục vụ.
"À, phiền các bạn đổi thành đừng quá nóng, có một chút đá là được nhất..."
Từ lúc nào mà ánh mắt của cậu ấy trở nên đáng sợ như vậy?
Hạ Chi: "Không đá không đá, nhiệt độ thường, nhiệt độ thường, cảm ơn!"
Trong lúc chờ trà sữa, bên cạnh vang lên tiếng bàn tán rì rầm.
Có lẽ Ngôn Kha không để ý hoặc có thể nói anh đã quen rồi.
Nhưng Hạ Chi lại nhạy cảm nhận ra những ánh mắt trong cửa hàng đều hướng về mình.
Cô không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra, những nữ sinh này đến ngắm em trai cô.
Vậy thì họ nên đối xử tử tế với cô chứ, cô là chị gái của Ngôn Kha mà, biết đâu có duyên thì sau này cũng sẽ trở thành chị gái của một trong những cô gái xinh đẹp có mặt ở đây đấy.
Có điều, dù sao cũng là gia đình tái hôn, hai người trông chẳng giống nhau chút nào, chỉ nhìn ngoại hình thì không ai nghĩ cô là chị gái anh, vì vậy trong những ánh mắt đó có sự dò xét, có sự đánh giá, còn có cả sự khó hiểu lộ liễu.
Giống như đang nói, bạn gái của Ngôn Kha chỉ có thế thôi ư? Chỉ có thế thôi ư?
Oan quá đi mất.
Nhưng cô lại chẳng biết kêu oan với ai.
Thực sự không chịu nổi những ánh mắt đó, Hạ Chi hắng giọng rồi nói lớn với Ngôn Kha.
"Em trai, đi nào, chị đi xem em chơi bóng!"
Ngôn Kha ngơ ngác nhìn cô, còn Hạ Chi lại nhận ra, sau khi cô gọi một tiếng em trai thì ánh mắt của kha khá cô gái nhìn cô lập tức thay đổi.
Có hiệu quả, cách của cô có hiệu quả rồi.
Hạ Chi mày thông minh quá đi!
Chỉ là sau khi cô thông báo như vậy, khi hai người đến sân bóng thì phát hiện ra hôm nay có rất nhiều con gái...
Một khi có gái thì hoocmon trên sân bóng cũng hỗn loạn theo, các chàng trai thi nhau làm màu.
Đến cả ném bóng bình thường cũng không thèm ném, chạy đến một nơi cực kỳ xa lạ để ném, quay lưng ném, xoay người ném, tóm lại là đủ các loại kỹ thuật khoe mẽ kỳ quái đều xuất hiện.
Nhưng các cô gái không phải đến để xem bọn họ.
Các bạn nam bình thường ơi, các bạn có bị trẹo lưng, không đứng vững đập đầu xuống đất, chạy đến tận cùng trái đất thì cũng chẳng có ai khen một câu đẹp trai đâu.
Anh vừa đến thì cả cửa hàng chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Anh mặc áo bóng rổ màu đỏ, trán đeo một chiếc băng đô thể thao màu đen đi thẳng về phía Hạ Chi.
Đến lượt Hạ Chi gọi món, cô nhìn Ngôn Kha trước: "Em uống không?"
Ngôn Kha lắc đầu.
Nhân viên phục vụ nhìn anh với vẻ mặt như cậu đang đùa à, khách quen đến đây vào thứ sáu hàng tuần ơi, cậu không uống sao? Có chắc là cậu không uống không?
"Xin chào, tôi muốn một cốc trà sữa trân châu không đá, ba phần đường."
"Xin lỗi, làm nóng giúp cô ấy nhé."
Hạ Chi trừng mắt nhìn anh, Ngôn Kha bình tĩnh cúi mắt nhìn cô, Hạ Chi đành quay sang nhìn nhân viên phục vụ.
"À, phiền các bạn đổi thành đừng quá nóng, có một chút đá là được nhất..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lúc nào mà ánh mắt của cậu ấy trở nên đáng sợ như vậy?
Hạ Chi: "Không đá không đá, nhiệt độ thường, nhiệt độ thường, cảm ơn!"
Trong lúc chờ trà sữa, bên cạnh vang lên tiếng bàn tán rì rầm.
Có lẽ Ngôn Kha không để ý hoặc có thể nói anh đã quen rồi.
Nhưng Hạ Chi lại nhạy cảm nhận ra những ánh mắt trong cửa hàng đều hướng về mình.
Cô không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra, những nữ sinh này đến ngắm em trai cô.
Vậy thì họ nên đối xử tử tế với cô chứ, cô là chị gái của Ngôn Kha mà, biết đâu có duyên thì sau này cũng sẽ trở thành chị gái của một trong những cô gái xinh đẹp có mặt ở đây đấy.
Có điều, dù sao cũng là gia đình tái hôn, hai người trông chẳng giống nhau chút nào, chỉ nhìn ngoại hình thì không ai nghĩ cô là chị gái anh, vì vậy trong những ánh mắt đó có sự dò xét, có sự đánh giá, còn có cả sự khó hiểu lộ liễu.
Giống như đang nói, bạn gái của Ngôn Kha chỉ có thế thôi ư? Chỉ có thế thôi ư?
Oan quá đi mất.
Nhưng cô lại chẳng biết kêu oan với ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực sự không chịu nổi những ánh mắt đó, Hạ Chi hắng giọng rồi nói lớn với Ngôn Kha.
"Em trai, đi nào, chị đi xem em chơi bóng!"
Ngôn Kha ngơ ngác nhìn cô, còn Hạ Chi lại nhận ra, sau khi cô gọi một tiếng em trai thì ánh mắt của kha khá cô gái nhìn cô lập tức thay đổi.
Có hiệu quả, cách của cô có hiệu quả rồi.
Hạ Chi mày thông minh quá đi!
Chỉ là sau khi cô thông báo như vậy, khi hai người đến sân bóng thì phát hiện ra hôm nay có rất nhiều con gái...
Một khi có gái thì hoocmon trên sân bóng cũng hỗn loạn theo, các chàng trai thi nhau làm màu.
Đến cả ném bóng bình thường cũng không thèm ném, chạy đến một nơi cực kỳ xa lạ để ném, quay lưng ném, xoay người ném, tóm lại là đủ các loại kỹ thuật khoe mẽ kỳ quái đều xuất hiện.
Nhưng các cô gái không phải đến để xem bọn họ.
Các bạn nam bình thường ơi, các bạn có bị trẹo lưng, không đứng vững đập đầu xuống đất, chạy đến tận cùng trái đất thì cũng chẳng có ai khen một câu đẹp trai đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro