Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Nếu thành công, chẳng phải anh ta sẽ trở thành anh rể của nam thần, đè bẹp Ngôn Kha, chắc chắn là bước lên đỉnh cao cuộc đời sao?
Anh ta tùy tiện nói một câu nhưng lại khiến vẻ mặt của Ngôn Kha càng lạnh lùng hơn.
Chàng trai vừa nói chuyện bị anh nhìn một cái đã không dám nói thêm nữa, xám xịt trốn sau lưng anh chàng cao to.
Anh ta lại không có cửa thần thông, sao lại cảm thấy vừa rồi đột nhiên anh đến Bắc Cực vậy, đúng là vô lý.
Ngôn Kha quay người đi về phía Hạ Chi, vừa đi vừa cúi đầu tháo miếng đai đeo nặng trên tay xuống, sau khi đến bên Hạ Chi, anh lại ngồi xổm xuống tháo luôn cả miếng đai đeo nặng trên mắt cá chân ra.
Thấy cảnh này, mọi người trên sân bóng đều kinh ngạc, đây là quái vật sao, đeo những thứ đó mà chơi bóng với họ, chạy nhanh hơn họ, nhảy cao hơn họ, sao lại đả kích người ta như vậy chứ?
Một nhóm người nhìn nhau, chưa từng gặp người như vậy, không khoe thì thôi, một khi khoe thì dọa chết người ta rồi.
"Chị, cầm giúp em chút."
Hạ Chi nhận lấy đống đồ nặng của anh, cũng không biết trên sân bóng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết lúc này Ngôn Kha đang tức giận, mà còn là kiểu tức giận không nhỏ.
Cô cảnh giác kéo Ngôn Kha đang định đi vào sân bóng: “Đừng nói em định đi đánh nhau đấy chứ?"
"Không."
"Thật không, chị nói thật đấy nhé, không được đánh nhau."
Ngôn Kha gật đầu: "Biết rồi."
Cô thở phào nhẹ nhõm, thả anh trở lại sân bóng.
Mặt đối thủ tái mét, Chu Dương nhìn một vòng những cô gái bên sân, xoa cằm rồi nói chắc nịch với Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào.
"Tớ có một linh cảm mãnh liệt, cô gái mà Ngôn Kha thích chắc chắn nằm trong số những cô gái xinh đẹp này."
Hai người nhìn Chu Dương với vẻ mặt cậu không bị sốt cao chứ, cảm thấy anh ta cũng là một trong những người bị Ngôn Kha kích thích đến ngốc rồi: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa con trai, con chỉ cần ngoan ngoãn chuyền bóng cho cậu ấy là được."
Không, các cậu không hiểu đâu, Chu Dương khinh thường cười thầm trong lòng, những gã độc thân nông cạn đương nhiên không hiểu vừa rồi anh ta ngửi thấy mùi giấm, có người đang ghen.
Nhưng anh ta không nói là ai——
Ngôn Kha thảm sát trên diện rộng, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm khốc.
Anh tiến công ghi bàn một cách điêu luyện, liên tục chặn đường bóng của đầu đinh, còn quấy nhiễu đối thủ bằng nhiều cách. Người thông minh đều nhìn ra tất cả các động tác của Ngôn Kha đều có mục tiêu rất lớn.
Nhưng đồng đội không nói ra, dù sao anh cũng là ông vua ghi bàn.
Đối thủ cũng không dám nói ra, a di đà phật, tôi không phải kẻ xúi quẩy, yeah!
Trên sân ai ai cũng bị thương không nhẹ thì nặng, có người dán băng keo cá nhân, có người sắp vào ICU tới nơi.
“Ông đây không chơi nữa!”
Đầu đinh nổi giận ném bóng xuống đất, tủi thân chạy ra xa.
Thiếu một người, Chu Dương ngẩng lên hỏi có ai trên sân muốn tham gia không, cả sân xôn xao nhao nhao đáp lời.
Anh ta tùy tiện nói một câu nhưng lại khiến vẻ mặt của Ngôn Kha càng lạnh lùng hơn.
Chàng trai vừa nói chuyện bị anh nhìn một cái đã không dám nói thêm nữa, xám xịt trốn sau lưng anh chàng cao to.
Anh ta lại không có cửa thần thông, sao lại cảm thấy vừa rồi đột nhiên anh đến Bắc Cực vậy, đúng là vô lý.
Ngôn Kha quay người đi về phía Hạ Chi, vừa đi vừa cúi đầu tháo miếng đai đeo nặng trên tay xuống, sau khi đến bên Hạ Chi, anh lại ngồi xổm xuống tháo luôn cả miếng đai đeo nặng trên mắt cá chân ra.
Thấy cảnh này, mọi người trên sân bóng đều kinh ngạc, đây là quái vật sao, đeo những thứ đó mà chơi bóng với họ, chạy nhanh hơn họ, nhảy cao hơn họ, sao lại đả kích người ta như vậy chứ?
Một nhóm người nhìn nhau, chưa từng gặp người như vậy, không khoe thì thôi, một khi khoe thì dọa chết người ta rồi.
"Chị, cầm giúp em chút."
Hạ Chi nhận lấy đống đồ nặng của anh, cũng không biết trên sân bóng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết lúc này Ngôn Kha đang tức giận, mà còn là kiểu tức giận không nhỏ.
Cô cảnh giác kéo Ngôn Kha đang định đi vào sân bóng: “Đừng nói em định đi đánh nhau đấy chứ?"
"Không."
"Thật không, chị nói thật đấy nhé, không được đánh nhau."
Ngôn Kha gật đầu: "Biết rồi."
Cô thở phào nhẹ nhõm, thả anh trở lại sân bóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt đối thủ tái mét, Chu Dương nhìn một vòng những cô gái bên sân, xoa cằm rồi nói chắc nịch với Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào.
"Tớ có một linh cảm mãnh liệt, cô gái mà Ngôn Kha thích chắc chắn nằm trong số những cô gái xinh đẹp này."
Hai người nhìn Chu Dương với vẻ mặt cậu không bị sốt cao chứ, cảm thấy anh ta cũng là một trong những người bị Ngôn Kha kích thích đến ngốc rồi: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa con trai, con chỉ cần ngoan ngoãn chuyền bóng cho cậu ấy là được."
Không, các cậu không hiểu đâu, Chu Dương khinh thường cười thầm trong lòng, những gã độc thân nông cạn đương nhiên không hiểu vừa rồi anh ta ngửi thấy mùi giấm, có người đang ghen.
Nhưng anh ta không nói là ai——
Ngôn Kha thảm sát trên diện rộng, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm khốc.
Anh tiến công ghi bàn một cách điêu luyện, liên tục chặn đường bóng của đầu đinh, còn quấy nhiễu đối thủ bằng nhiều cách. Người thông minh đều nhìn ra tất cả các động tác của Ngôn Kha đều có mục tiêu rất lớn.
Nhưng đồng đội không nói ra, dù sao anh cũng là ông vua ghi bàn.
Đối thủ cũng không dám nói ra, a di đà phật, tôi không phải kẻ xúi quẩy, yeah!
Trên sân ai ai cũng bị thương không nhẹ thì nặng, có người dán băng keo cá nhân, có người sắp vào ICU tới nơi.
“Ông đây không chơi nữa!”
Đầu đinh nổi giận ném bóng xuống đất, tủi thân chạy ra xa.
Thiếu một người, Chu Dương ngẩng lên hỏi có ai trên sân muốn tham gia không, cả sân xôn xao nhao nhao đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro