Trái tim lương thiện
Mèo Con Màu Xám
2024-07-19 13:33:23
Cảnh tượng đột ngột này ngay lập tức khiến mọi người sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn Bạch Nhạc Chương. Ngôn Tình Hài
Thật tàn nhẫn!
Tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Là ngón tay của mình đó, nói cắt liền cắt.
Không chút do dự.
Cơn đau dữ dội khiến cơ thể Bạch Nhạc Chương run tẩy không ngừng.
Nhưng Bạch Nhạc Chương lại nghiến răng nghiến lợi, ngăn bản thân không hét lên.
"Tôi......có thể đi được chưa?”
Khuôn mặt Bạch Nhạc Chương nhăn nhíu lại, nghiến răng thốt ra vài lời.
"......"
Ninh Chiết nhìn Bạch Nhạc Chương, không nói nên lời.
'Tên này có khuynh hướng tự hại mình sao?
Ninh Chiết sửng sốt, những mảnh ký ức dần hiện lên trong đầu anh.
Sự chú ý của anh hoàn toàn bị Bạch Nhạc Chương hấp dẫn, không nắm bắt được chút nào.
“Cút đi!"
Tống Thanh Diên không kiên nhắn xua tay, lạnh lùng nhìn Ninh Chiết.
Thật ra anh chỉ cáo mượn oai hùm mà thôi!
Còn biết phải lấy đi một ngón tay của Bạch Nhạc Chương!
Tuy nhiên, đó là tất cả những gì anh có thể làm!
Sau khi nhận được sự cho phép của Tống Thanh Diên, thấy Ninh Chiết không có ý định ngăn cản mình, Bạch Nhạc Chương đã cố gắng hết sức để kìm nén
ho đến khi Bạch Nhạc Chương dẫn người thoát khỏi hiện trường, mọi người mới hoàn toàn tỉnh táo lại
Nhìn vết máu lưu lại trên mặt đất, nghĩ tới bộ. dạng thảm thương của Bạch Nhạc Chương, những người vây xem không khỏi thở dài
"Không hổ là chiến tướng Tống mà, chỉ cần lộ mặt, đã dọa Bạch Tứ Gia sợ hãi đến thế."
"Nói nhảm! Chiến tướng Tống là người đi ra từ rong núi thây biển máu. Bạch Tứ Gia tuy rằng cũng là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là một tên kém cỏi khi so với chiến tướng Tống.
“Chiến tướng Tống cũng lười ra tay với bọn họ, xấu hổ thật....."
"Bạch Tứ biết điều ghê, không chờ chiến tướng Tống mở miệng thì đã tự cắt đứt một ngón tay rồi”
Nghe tiếng đám người hóng hớt vang lên, Ninh Chiết mắng thầm.
Đúng là một lũ nịnh bợ chết tiệt!
Nhìn như đang cảm khái, thật ra đều đang muốn nịnh nọt Tống Thanh Diên.
Hình như Tống Thanh Diên cũng không thích nghe những lời nịnh nọt ấy, không kiên nhẫn phất tay về phía những người đó: "Không còn cảnh náo nhiệt nào nữa đâu, mau đi đi”
Nghe được giọng điệu của Tống Thanh Diên có gì đó không ổn, mọi người nhanh chóng rời đi.
Chắng bao lâu, Tô gia vốn huyên náo cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tô Minh Thành vốn khiếp sợ dần bình tĩnh lại, nhanh chóng bước lên phía trước, tươi cười nhìn Tống Thanh Diên: "Chiến tướng Tống, mời vào uống một chén trà."
"Đúng, đúng” Tô Lan Nhược phản ứng lại: "Con đi pha trà."
Nói xong, Tô Lan Nhược chạy về nhà.
"Không căn!" Tống Thanh Diên giơ tay ngăn cản -Tô Lan Nhược, "Tôi chỉ nói mấy câu rồi đi ngay”
"A....... Này..... " Triệu Thục Viên hơi khựng lại, sau đó vội vàng nháy mắt với Ninh Chiết: "Con rể, mau kêu chiến tướng Tống vào nhà ngồi đi! Chiến tướng, Tống đại giá quan lâm, là vinh hạnh của Tô gia chúng ta."
“Tôi chỉ là đồ bỏ đi, không dám mời chiến tướng Tống đâu.” Ninh Chiết bĩu môi.
Đã gặp những người nịnh nọt, nhưng chưa từng thấy người nịnh nọt đến thết
Trước đó còn hận không thể giao anh cho Bạch Nhạc Chương, để Bạch Nhạc Chương băm anh thành từng mảnh.
Giờ lại có thể kêu 'con rể' nữa à?
Triệu Thục Viện cười ngượng nghịu, lại ra vẻ lấy lòng nói: "Lúc trước đều là mẹ không đúng, chẳng phải là do mẹ bị dọa sợ sao? Mẹ chỉ là người phụ nữ gia đình, không hiểu chuyện, con đừng chấp nhặt với mẹ...
Triệu Thục Viên xin lỗi không ngừng, còn nói những lời tốt đẹp về Ninh Chiết.
Lật mặt nhanh như thế, Ninh Chiết trở tay không. kịp,
"Các người không cần phải lấy lòng anh ta!"
Trên mặt Tống Thanh Diên hiện lên một tia khinh. thường, nhẹ nhàng nói: "Tôi nợ anh ta một ân tình, nhưng cũng đã trả đủ rồi! Từ nay về sau, tôi không có liên quan gì đến anh ta nữa! Nếu lần sau anh ta lại chọc tới người không nên chọc, tôi cũng sẽ không ra tay cứu giúp nữa đâu!"
"Dựa vào đâu chứt" Ninh Chiết nghe xong liền nóng nảy: 'Là cô tự mình tới đây, cũng không phải tôi kêu cô tới! Cô nói không nợ là không nợ sao!"
Đây chính là Vương Trạc mà!
Có được ân tình của Tống Thanh Diên, chẳng khác nào mặc áo giáp hồi sinh vậy!
Mọi người ngơ ngác nhìn Bạch Nhạc Chương. Ngôn Tình Hài
Thật tàn nhẫn!
Tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.
Là ngón tay của mình đó, nói cắt liền cắt.
Không chút do dự.
Cơn đau dữ dội khiến cơ thể Bạch Nhạc Chương run tẩy không ngừng.
Nhưng Bạch Nhạc Chương lại nghiến răng nghiến lợi, ngăn bản thân không hét lên.
"Tôi......có thể đi được chưa?”
Khuôn mặt Bạch Nhạc Chương nhăn nhíu lại, nghiến răng thốt ra vài lời.
"......"
Ninh Chiết nhìn Bạch Nhạc Chương, không nói nên lời.
'Tên này có khuynh hướng tự hại mình sao?
Ninh Chiết sửng sốt, những mảnh ký ức dần hiện lên trong đầu anh.
Sự chú ý của anh hoàn toàn bị Bạch Nhạc Chương hấp dẫn, không nắm bắt được chút nào.
“Cút đi!"
Tống Thanh Diên không kiên nhắn xua tay, lạnh lùng nhìn Ninh Chiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra anh chỉ cáo mượn oai hùm mà thôi!
Còn biết phải lấy đi một ngón tay của Bạch Nhạc Chương!
Tuy nhiên, đó là tất cả những gì anh có thể làm!
Sau khi nhận được sự cho phép của Tống Thanh Diên, thấy Ninh Chiết không có ý định ngăn cản mình, Bạch Nhạc Chương đã cố gắng hết sức để kìm nén
ho đến khi Bạch Nhạc Chương dẫn người thoát khỏi hiện trường, mọi người mới hoàn toàn tỉnh táo lại
Nhìn vết máu lưu lại trên mặt đất, nghĩ tới bộ. dạng thảm thương của Bạch Nhạc Chương, những người vây xem không khỏi thở dài
"Không hổ là chiến tướng Tống mà, chỉ cần lộ mặt, đã dọa Bạch Tứ Gia sợ hãi đến thế."
"Nói nhảm! Chiến tướng Tống là người đi ra từ rong núi thây biển máu. Bạch Tứ Gia tuy rằng cũng là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là một tên kém cỏi khi so với chiến tướng Tống.
“Chiến tướng Tống cũng lười ra tay với bọn họ, xấu hổ thật....."
"Bạch Tứ biết điều ghê, không chờ chiến tướng Tống mở miệng thì đã tự cắt đứt một ngón tay rồi”
Nghe tiếng đám người hóng hớt vang lên, Ninh Chiết mắng thầm.
Đúng là một lũ nịnh bợ chết tiệt!
Nhìn như đang cảm khái, thật ra đều đang muốn nịnh nọt Tống Thanh Diên.
Hình như Tống Thanh Diên cũng không thích nghe những lời nịnh nọt ấy, không kiên nhẫn phất tay về phía những người đó: "Không còn cảnh náo nhiệt nào nữa đâu, mau đi đi”
Nghe được giọng điệu của Tống Thanh Diên có gì đó không ổn, mọi người nhanh chóng rời đi.
Chắng bao lâu, Tô gia vốn huyên náo cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Minh Thành vốn khiếp sợ dần bình tĩnh lại, nhanh chóng bước lên phía trước, tươi cười nhìn Tống Thanh Diên: "Chiến tướng Tống, mời vào uống một chén trà."
"Đúng, đúng” Tô Lan Nhược phản ứng lại: "Con đi pha trà."
Nói xong, Tô Lan Nhược chạy về nhà.
"Không căn!" Tống Thanh Diên giơ tay ngăn cản -Tô Lan Nhược, "Tôi chỉ nói mấy câu rồi đi ngay”
"A....... Này..... " Triệu Thục Viên hơi khựng lại, sau đó vội vàng nháy mắt với Ninh Chiết: "Con rể, mau kêu chiến tướng Tống vào nhà ngồi đi! Chiến tướng, Tống đại giá quan lâm, là vinh hạnh của Tô gia chúng ta."
“Tôi chỉ là đồ bỏ đi, không dám mời chiến tướng Tống đâu.” Ninh Chiết bĩu môi.
Đã gặp những người nịnh nọt, nhưng chưa từng thấy người nịnh nọt đến thết
Trước đó còn hận không thể giao anh cho Bạch Nhạc Chương, để Bạch Nhạc Chương băm anh thành từng mảnh.
Giờ lại có thể kêu 'con rể' nữa à?
Triệu Thục Viện cười ngượng nghịu, lại ra vẻ lấy lòng nói: "Lúc trước đều là mẹ không đúng, chẳng phải là do mẹ bị dọa sợ sao? Mẹ chỉ là người phụ nữ gia đình, không hiểu chuyện, con đừng chấp nhặt với mẹ...
Triệu Thục Viên xin lỗi không ngừng, còn nói những lời tốt đẹp về Ninh Chiết.
Lật mặt nhanh như thế, Ninh Chiết trở tay không. kịp,
"Các người không cần phải lấy lòng anh ta!"
Trên mặt Tống Thanh Diên hiện lên một tia khinh. thường, nhẹ nhàng nói: "Tôi nợ anh ta một ân tình, nhưng cũng đã trả đủ rồi! Từ nay về sau, tôi không có liên quan gì đến anh ta nữa! Nếu lần sau anh ta lại chọc tới người không nên chọc, tôi cũng sẽ không ra tay cứu giúp nữa đâu!"
"Dựa vào đâu chứt" Ninh Chiết nghe xong liền nóng nảy: 'Là cô tự mình tới đây, cũng không phải tôi kêu cô tới! Cô nói không nợ là không nợ sao!"
Đây chính là Vương Trạc mà!
Có được ân tình của Tống Thanh Diên, chẳng khác nào mặc áo giáp hồi sinh vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro