Là một cô nhóc lém lỉnh
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-26 00:05:19
Để lấy lòng con gái thì Trương
Chân Hàn cũng đã hứa là sẽ không nói chuyện con bé ăn bánh ngọt với Lý
Huệ Du, nhưng bằng một thế lực nào đó mà cô cũng biết được chuyện anh
lén cho Tiểu Tinh ăn đồ ngọt.
Tới khi bị mẹ phát hiện thì con nhóc Lý Duệ Tinh đó liền đổ hết tội lỗi lên đầu anh, thậm chí là nó còn ôm chặt lấy mẹ rồi ấm ức nói:
- Chú ấy nói nếu con không thì chú ấy sẽ đuổi việc mẹ... Nên là... Nên là con phải ăn...
Trương Chân Hàn: "..." Không tin nó lật lọng vậy luôn!
Nam Đình: "..." Quào, không phải cha con ruột mà sao cái nết y chang ông sếp nhà mình vậy?
Trong khi Trương Chân Hàn còn sợ Lý Huệ Du sẽ hiểu lầm mình, anh còn đang muốn giải thích, nhưng anh còn chưa kịp giải thích thì cô đã mắng yêu Tiểu Tinh, nói thẳng ra thì chính tay cô đã nuôi nó lớn mà, hiển nhiên là hiểu được tính cách của con gái rồi.
Một phần lém lỉnh này là học từ cha cô chứ không đâu, thật sự Lý Huệ Du bắt đầu quan ngại khi để con gái cho cha chăm sóc rồi đó nha!
Còn Trương Chân Hàn thì cứ như là một ông chồng đang làm sai và chờ vợ xử phạt, anh chỉ dám đứng đó rồi nhìn cô, nhỏ giọng nói:
- Cái đó... Du Du à... Anh...
Lý Huệ Du cũng nhìn anh, sau đó chỉ biết thở dài, nói:
- Tiểu Tinh chỉ vừa mới hạ sốt, nếu anh cho con bé ăn đồ ngọt thì sẽ không khỏi bệnh được đâu. Hơn nữa con bé còn nhỏ, ăn nhiều sẽ bị sâu răng đấy.
- Em... Không giận sao?
- Anh nói xem?
Với cương vị là một người mẹ thì đương nhiên là Lý Huệ Du sẽ giận rồi, nhưng cô có nghe Nam Đình rào trước về chuyện của Trương Chân Hàn. Từ trước đến nay ai ai cũng nghĩ anh và Bạch Linh Lung là một đôi, nên cho dù có muốn làm quen cũng phải kiêng dè Bạch Linh Lung mà lùi bước, cho nên đã ba mươi hai tuổi rồi cũng chưa có mối tình vắt vai.
Trên anh cũng không có anh chị, ở dưới thì có một cô em gái đang học đại năm cuối, nên anh càng không có kinh nghiệm chăm trẻ con. Nhưng nếu anh đã bỏ tâm bỏ sức tìm hiểu xem Tiểu Tinh nhà cô thích ăn gì thì cũng coi như là có lòng, trước mắt thì tạm thời chấp nhậu được.
Khi này Trương Chân Hàn cũng can đảm hơn, anh bước đến bên cạnh cô, nói:
- Vậy... Bài kiểm tra của anh đã qua chưa?
- Anh nghĩ hơi nhiều rồi.
Nói xong Lý Huệ Du cũng ôm con gái rồi tan làm, khi anh nhìn theo thì cũng thấy con bé Tiểu Tinh đang lè lưỡi trêu chọc anh. Không cần nói cũng biết, hóa ra từ đầu đã là con nhóc này gài bẫy anh.
Vốn dĩ Nam Đình còn nghĩ Trương Chân Hàn sẽ nổi giận, nhưng ai mà có ngờ anh lại nhìn theo bóng lưng của mẹ con Lý Huệ Du rồi mỉm cười cưng chiều, nói:
- Nam Đình, cậu nhìn Tiểu Tinh xem... Có phải vừa thông minh vừa lém lỉnh không? Thật sự là càng nhìn càng giống Tiểu Du mà.
Nam Đình: "..." Ông nội này mù quáng rồi! Mỹ nam cạn lời...
[...]
Trên đường về nhà thì Lý Huệ Du cũng có hỏi Tiểu Tinh về Trương Chân Hàn, đương nhiên con gái cũng không nói dối cô, những gì mà Trương Chân Hàn nói thì cô bé đều nói lại y hệt cho cô nghe.
Cuối cùng con bé còn chốt lại một câu.
- Chú Trương rất tốt, con rất thích chú ấy.
- Con muốn chú ấy làm cha của con sao?
- Con không biết nữa...
Đột nhiên nói đến đây thì Tiểu Tinh lại ôm chặt cô hơn, tựa như là trong lòng của con bé vẫn còn rất nhiều tâm sự mà không thể nào nói ra.
Lý Huệ Du liền đưa tay vỗ vỗ lưng con gái, dịu dàng nói:
- Sao vậy cục cưng?
- Mẹ...
- Hửm? Sao thế?
- Nếu như mẹ và chú Trương kết hôn... Sau đó hai người có em bé... Thì... Thì mẹ có bỏ con không?
Câu hỏi của Tiểu Tinh khiến cho bước chân đang đi của Lý Huệ Du cũng nặng trĩu rồi dừng lại, cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái, nhỏ giọng nói:
- Con nói gì vậy cục cưng? Con là con của mẹ, sao mẹ lại bỏ con chứ?
- Nhưng... Nhưng mấy dì hàng xóm nói là... Nếu mẹ cưới người khác, sinh em bé khác... Thì mẹ sẽ không cần con nữa... Mẹ sẽ vứt bỏ con ở lại nhà của ông bà ngoại, cũng không quan tâm đến con nữa...
Trái tim của Lý Huệ Du cũng râm ran đau đớn, cô thật sự không hiểu nổi những bà hàng xóm này có ý gì nữa. Đã nhiều năm như vậy rồi, lúc Tiểu Tinh còn nhỏ thì nói xấu cô, nói rằng cô không chồng mà có con. Bây giờ chán chê việc nói xấu cô rồi thì lại bắt đầu đặt điều nói về cuộc sống của cô và con gái? Những người đó ăn no rửng mỡ hay sao vậy hả?
- Bé cưng, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi con. Cũng không sinh em bé khác, chỉ có con thôi... Được không?
Tiểu Tinh liền lắc đầu, cô bé còn chủ động lên gương mặt của mẹ của mình, mỉm cười nói:
- Không được đâu, Tiểu Tinh muốn có em, Tiểu Tinh muốn làm chị gái.
- Vậy sao? Vậy Tiểu Tinh nhất định là một chị gái tốt rồi.
- Dạ!
Tới khi bị mẹ phát hiện thì con nhóc Lý Duệ Tinh đó liền đổ hết tội lỗi lên đầu anh, thậm chí là nó còn ôm chặt lấy mẹ rồi ấm ức nói:
- Chú ấy nói nếu con không thì chú ấy sẽ đuổi việc mẹ... Nên là... Nên là con phải ăn...
Trương Chân Hàn: "..." Không tin nó lật lọng vậy luôn!
Nam Đình: "..." Quào, không phải cha con ruột mà sao cái nết y chang ông sếp nhà mình vậy?
Trong khi Trương Chân Hàn còn sợ Lý Huệ Du sẽ hiểu lầm mình, anh còn đang muốn giải thích, nhưng anh còn chưa kịp giải thích thì cô đã mắng yêu Tiểu Tinh, nói thẳng ra thì chính tay cô đã nuôi nó lớn mà, hiển nhiên là hiểu được tính cách của con gái rồi.
Một phần lém lỉnh này là học từ cha cô chứ không đâu, thật sự Lý Huệ Du bắt đầu quan ngại khi để con gái cho cha chăm sóc rồi đó nha!
Còn Trương Chân Hàn thì cứ như là một ông chồng đang làm sai và chờ vợ xử phạt, anh chỉ dám đứng đó rồi nhìn cô, nhỏ giọng nói:
- Cái đó... Du Du à... Anh...
Lý Huệ Du cũng nhìn anh, sau đó chỉ biết thở dài, nói:
- Tiểu Tinh chỉ vừa mới hạ sốt, nếu anh cho con bé ăn đồ ngọt thì sẽ không khỏi bệnh được đâu. Hơn nữa con bé còn nhỏ, ăn nhiều sẽ bị sâu răng đấy.
- Em... Không giận sao?
- Anh nói xem?
Với cương vị là một người mẹ thì đương nhiên là Lý Huệ Du sẽ giận rồi, nhưng cô có nghe Nam Đình rào trước về chuyện của Trương Chân Hàn. Từ trước đến nay ai ai cũng nghĩ anh và Bạch Linh Lung là một đôi, nên cho dù có muốn làm quen cũng phải kiêng dè Bạch Linh Lung mà lùi bước, cho nên đã ba mươi hai tuổi rồi cũng chưa có mối tình vắt vai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên anh cũng không có anh chị, ở dưới thì có một cô em gái đang học đại năm cuối, nên anh càng không có kinh nghiệm chăm trẻ con. Nhưng nếu anh đã bỏ tâm bỏ sức tìm hiểu xem Tiểu Tinh nhà cô thích ăn gì thì cũng coi như là có lòng, trước mắt thì tạm thời chấp nhậu được.
Khi này Trương Chân Hàn cũng can đảm hơn, anh bước đến bên cạnh cô, nói:
- Vậy... Bài kiểm tra của anh đã qua chưa?
- Anh nghĩ hơi nhiều rồi.
Nói xong Lý Huệ Du cũng ôm con gái rồi tan làm, khi anh nhìn theo thì cũng thấy con bé Tiểu Tinh đang lè lưỡi trêu chọc anh. Không cần nói cũng biết, hóa ra từ đầu đã là con nhóc này gài bẫy anh.
Vốn dĩ Nam Đình còn nghĩ Trương Chân Hàn sẽ nổi giận, nhưng ai mà có ngờ anh lại nhìn theo bóng lưng của mẹ con Lý Huệ Du rồi mỉm cười cưng chiều, nói:
- Nam Đình, cậu nhìn Tiểu Tinh xem... Có phải vừa thông minh vừa lém lỉnh không? Thật sự là càng nhìn càng giống Tiểu Du mà.
Nam Đình: "..." Ông nội này mù quáng rồi! Mỹ nam cạn lời...
[...]
Trên đường về nhà thì Lý Huệ Du cũng có hỏi Tiểu Tinh về Trương Chân Hàn, đương nhiên con gái cũng không nói dối cô, những gì mà Trương Chân Hàn nói thì cô bé đều nói lại y hệt cho cô nghe.
Cuối cùng con bé còn chốt lại một câu.
- Chú Trương rất tốt, con rất thích chú ấy.
- Con muốn chú ấy làm cha của con sao?
- Con không biết nữa...
Đột nhiên nói đến đây thì Tiểu Tinh lại ôm chặt cô hơn, tựa như là trong lòng của con bé vẫn còn rất nhiều tâm sự mà không thể nào nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Huệ Du liền đưa tay vỗ vỗ lưng con gái, dịu dàng nói:
- Sao vậy cục cưng?
- Mẹ...
- Hửm? Sao thế?
- Nếu như mẹ và chú Trương kết hôn... Sau đó hai người có em bé... Thì... Thì mẹ có bỏ con không?
Câu hỏi của Tiểu Tinh khiến cho bước chân đang đi của Lý Huệ Du cũng nặng trĩu rồi dừng lại, cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái, nhỏ giọng nói:
- Con nói gì vậy cục cưng? Con là con của mẹ, sao mẹ lại bỏ con chứ?
- Nhưng... Nhưng mấy dì hàng xóm nói là... Nếu mẹ cưới người khác, sinh em bé khác... Thì mẹ sẽ không cần con nữa... Mẹ sẽ vứt bỏ con ở lại nhà của ông bà ngoại, cũng không quan tâm đến con nữa...
Trái tim của Lý Huệ Du cũng râm ran đau đớn, cô thật sự không hiểu nổi những bà hàng xóm này có ý gì nữa. Đã nhiều năm như vậy rồi, lúc Tiểu Tinh còn nhỏ thì nói xấu cô, nói rằng cô không chồng mà có con. Bây giờ chán chê việc nói xấu cô rồi thì lại bắt đầu đặt điều nói về cuộc sống của cô và con gái? Những người đó ăn no rửng mỡ hay sao vậy hả?
- Bé cưng, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi con. Cũng không sinh em bé khác, chỉ có con thôi... Được không?
Tiểu Tinh liền lắc đầu, cô bé còn chủ động lên gương mặt của mẹ của mình, mỉm cười nói:
- Không được đâu, Tiểu Tinh muốn có em, Tiểu Tinh muốn làm chị gái.
- Vậy sao? Vậy Tiểu Tinh nhất định là một chị gái tốt rồi.
- Dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro