Cùng nhau vượt...
2024-11-07 14:24:54
Thuyền của Hắc phong sát càng lúc càng tiến lại gần Thuyền của Mạn Ngọc.
Mạn Ngọc đánh giá hắn. Trên mặt đeo mặt nạ đen hình mặt quỷ trông rất đáng sợ. Thân mang y phục đen. Tay cầm kiếm chắp lại phong Thái ung dung. Có lẽ hắn chính là thủ lĩnh của tổ chức này.
Mạn Ngọc đang đánh giá thì hắn lên tiếng:" Vô Song công tử không ngờ hôm nay lại được gặp mặt ở đây quả là vinh hạnh cho ta"
Mạn Ngọc cũng không hề nao núng đáp trả hắn:" Vậy chắc ta cũng nên cảm thấy vinh dự khi nay lại được gặp vị hắc phong sát nổi tiếng là ngươi nhỉ."
Hắc phong sát cười cợt:" Chà vậy xem ra là ta có diễm phúc được công tử đây hâm mộ quá nhỉ."
Lâm Vũ ở phía trong Mạn thuyền lúc này cũng vừa bước ra. Hắc phong sát thấy vậy liền nói:" Chà xem ra hôm nay lại được diện kiến cả bốn vị công tử nổi danh thiên hạ rồi."
Mạn Ngọc nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên không hiểu rõ ràng chỉ có nàng và Lâm Vũ sao hắn lại nói là bốn vị công tử. Mạn Ngọc đang thc mắc thì bỗng nghe tiếng tu từ phía trước truyền đến. Một chiếc thuyền lớn đang tiến gàn đến với bọn họ. Càng tới gần nàng liền nhận ra là của Lãm Nguyệt Các. Không ngờ Lãm Nguyệt công tử cũng ở đây thảo nào mà Hắc phong sát nói là vậy. Cái tên Miêu Thành Vũ kia nghe nói là người Lãm Nguyệt Các. Nhưng không phải giờ này hắn đang ở Tô Châu cùng nhị hoàng tử sao. Sao bây giờ hắn lại ở đây cùng Lãm Nguyệt công tử. Miêu Thành Vũ cũng đeo mặt nạ trắng.
Chiếc thuyền kia tới gần. Ở phía sau liền xuất hiện ba bốn chiếc thuyền. Là người của Hắc phong sát. Bọn chúng bao vây lấy hai thuyền của họ.
Mạn Ngọc hướng về phía Hắc phong sát:" Rốt cuộc ngươi muốn gì. Sao năm lần bảy lượt cướp hàng của Minh Nguyệt Hiên bọn ta"
Hắc phong sát cười nhìn Mạn Ngọc:" Ta thích thế. Ta nghe nói ngươi mới lấy được Kim Ô Đầu thì phải. Nếu ngươi giao ra đây cùng đống lương thực kia ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng."
Lâm Vũ công tử lúc này lên tiếng:" không ngờ lại gặp lại nhà ngươi. Người mạnh miệng thế nghe không nhột tai à."
" Rốt cuộc các ngươi có chịu giao không đừng có phí lời."
Mạn Ngọc dứt khoát:". Ngươi đừng nằm mơ ta có chết cũng không giao cho ngươi."
Hắc phong sát rút kiếm bay lên dùng khinh công tiến đến thuyền Mạn Ngọc. Mạn Ngọc nhanh chóng rút kiếm cản lưỡi kiếm của hắn. Hai người đấu nhau ngang tài ngang sức. Các thuộc hạ của hắc phòng cũng tiến lên đánh với người Minh Nguyệt Hiên thế trận giằng co. Nhưng không ngờ sức lực Hắc phong sát không phải tầm thường. Mạn Ngọc thất thế hơn hẳn một chút.
Bên thuyền Lãm Nguyệt công tử cũng bị người Hắc phong sát tấn công. Nhưng với thực lực của Lãm Nguyệt công tử thì không đáng ngại. Chỉ có tên Hắc phong sát này võ công cao cường. Mạn Ngọc và Lâm Vũ kết hợp lại không phải đối thủ của hắn.
Lúc này Lâm Vũ công tử mới nhận ra vị giao đấu với hắn hôm trước có lẽ không phải Hắc phong sát mà chỉ là giả dạng còn hôm nay mới đích thực là hăn.
Lãm Nguyệt công tử cũng đã dùng khinh công đạp trên nước để tiến qua bên này. Đúng lúc Mạn Ngọc bị Hắc phong sát đả thương. Lãm Nguyệt đỡ nàng lại rồi thay nàng cản kịp mũi kiếm muốn lấy mạng nàng của Hắc phong sát. Lãm Nguyệt và Hắc phong sát giao đấu. Từng đường kiếm mạnh mẽ buông xuống. Như muốn sát phạt, muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ của cả hai. Không bên nào nhường bên nào.
Đột nhiên Hắc phong sát để cho thuộc hạ vây lấy đánh nhau với Lãm Nguyệt. Còn hắn lại tiếp tục tấn công về phía Mạn Ngọc.
Bên phía Lâm Vũ công tử cũng đang bị mấy thuộc hạ của hắc phong sát bao vây không qua giúp Mạn Ngọc đối phó hắn được.
Hắc phong sát nói:" Tốt nhất ngươi nên giao Kim Ô Đầu ra đây ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Mạn Ngọc không nao núng đáp trả hắn:" Ngươi đừng hòng lấy được."
Hắc phong sát đằng đằng sát khí tấn công Mạn Ngọc. Nàng yếu thế hơn hẳn. Mạn Ngọc dùng ám khí tấn công về phía hắn. Hắn nhanh chóng né được. Quả nhiên hắn thân thủ mau lẹ. Mạn Ngọc âm thầm cảm thán e hôm nay khó mang được Kim Ô Đầu về rồi. Nàng chỉ bất cẩn chút đã bị hắn một kiếm đâm tới. Tuy nàng tránh được chỗ hiểm nhưng vẫn bị đâm một nhát xuyên qua người.
Lúc này bầu trời bỗng nhiên tối sầm. Mây đen kéo đến nhanh chóng che lấp bầu trời gió thổi mạnh. Sóng biển giật ngày càng mạnh thuyền lắc lư ngày càng mạnh. Người ta thường nói đi biển kị nhất là gặp bão. Xem ra là bão thật rồi. Hắc phong sát vội vàng rút kiếm đạp nàng một cước rơi xuống biển rồi kêu thuộc hạ rút lui trước khi bão mạnh lên.
Lãm Nguyệt thấy Mạn Ngọc rơi xuống nước liền không do dự nhảy xuống bơi về phía Mạn Ngọc. Nhưng sóng biển quá mạnh vẫn đẩy trôi khiến hắn khó tiếp cận được nàng. Tuy Mạn Ngọc biết bơi và lặn nhưng vì đang bị thương thêm phần nàng đã mất sức nên khó có thể bơi về thuyền.
Lâm Vũ công tử sau khi mấy tên thuộc hạ của hắc phong sát rút lui thấy Mạn Ngọc bị rơi xuống biển cũng vội nhảy xuống muốn bơi tới nhưng vì sóng biển dữ dội khoảng cách lại quá xa hắn cách nào cũng không tới được. Ở trên thuyền Minh Nguyệt Hiên, Dịch Vũ thấy vậy liền kêu Giang Triệt cận vệ của Lâm Vũ công tử mau ra lấy dây hợp sức kéo hắn lên tránh để xảy ra chuyện.
Một phần thuyền lắc lư theo sóng biển nên cực kỳ chật vật.
Ở phía bên thuyền của Lãm Nguyệt, Lâm Vũ cùng Lâm Xuyên và Miêu Thành Vũ đang đeo mặt nạ đứng ở mạn thuyền nhìn về phía Lãm Nguyệt và Mạn Ngọc bọn họ cầm sẵn dây chuẩn bị chờ thuyền di chuyển tới gần hai người họ để cứu họ lên. Lãm Nguyệt cố gắng cuối cùng cũng kéo được tay Mạn Ngọc. Hắn quàng một tay ôm qua người Mạn Ngọc. Tay kia làm động tác bơi lên. Mạn Ngọc cũng bám vào người hắn. Một tay kia cũng cố gắng khua tay bơi lên. Sóng một lần nữa đánh tới hai người cố bám chắc lấy nhau. Lãm Nguyệt khua tay cho Lâm Xuyên quăng dây xuống. Hắn và Mạn Ngọc cùng nắm dây để người bên trên kéo lên. (Viết đến đây chắc m.n cũng đoán ra Lãm Nguyệt công tử là ai rồi nhỉ.).
Lên được đến thuyền Mạn Ngọc vì bị thương mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt ngồi khụy xuống Mạn thuyền. Lãm Nguyệt cũng một thân ướt đẫm. Mưa càng ngày càng lớn gió thổi mạnh làm thuyền rung lắc dữ dội. Hắn không quản nhiều liền cùng Lâm Vũ và Lâm Xuyên đưa Mạn Ngọc vào trong để Miêu Thành Vũ chữa trị vết thương. Nhưng mưa lớn sấm chớp lại gió giật mạnh. Cánh buồm bị đứt . Lãm Nguyệt công tử vội vàng chạy tới kéo dây để giữ cánh buồm căng lên. Nếu cánh buồm bị đứt e rằng thuyền sẽ bị đánh chìm ngày.
Thuyền rung lắc mạnh. Mạn Ngọc thấy sóng đánh mạnh lên Mạn thuyền liền gào lên nói:" Các ngươi đi biển nhiều chắc chắn biết điều khiển thuyền mau vào buồng lái điều khiển thuyền chạy xuôi theo hướng gió nhanh. Nếu không thuyền sẽ bị đánh vỡ mất."
Miêu Thành Vũ cùng Lâm Vũ và Lâm Xuyên ngập ngừng. Mạn Ngọc lại hét lên:" Ta không sao đi mau đi nếu các người còn chần chừ tất cả mọi người sẽ chết"
Một con sóng nữa lại đánh ập tới nước văng tung tóe lên Mạn thuyền văng tới người bọn họ làm họ chao đảo. Nhìn về phía Lãm Nguyệt đang chật vật kéo dây buồm bọn họ mới chịu vào buồng lái.
Mạn Ngọc thấy hắn phải gồng hết sức mình vận dụng cả nội công để giữ
được cánh buồm. Gió quá mạnh một mình hắn e sẽ không chống đỡ được lâu. Mạn Ngọc chạy về phía đó mặc kệ mình đang bị thương cùng hắn kéo căng dây buồm.
Lãm Nguyệt hét lên để Mạn Ngọc nghe:" Ngươi đi voi trong đi. Ngươi muốn chết à. Đang bị thương như vậy mà còn ra đây. Ngươi chê mình sống quá lâu rồi à."
Mạn Ngọc cũng hét lại:" Một mình ngươi có chống đỡ nổi không. Ngươi muốn tất cả mọi người cùng chết sao."
Một cơn sóng đánh ập đến hai người. Vì nước muối nhiều lần tạt lên. Nên vết thương Mạn Ngọc đau nhức không ngừng.
Lãm Nguyệt quay đầu nhìn Mạn Ngọc. Suy nghĩ thật không nghĩ tới lúc hắn chống chọi nguy hiểm. Lại là một người ít quen biết như hắn đồng hành cùng với mình.
Không biết qua bao lâu cuối cùng cơn bão đã dịu xuống. Trời cũng đã tạnh mưa. Gió không còn mạnh nữa. Lúc này Lãm Nguyệt mới sai thuộc hạ thay dây buồm khác buộc lên. Mạn Ngọc thấy trời êm ả mới cùng hắn buông ra. Vừa buông ra Mạn Ngọc đã không còn sức lực ngã khụy xuống bất tỉnh. Lãm Nguyệt thấy vậy liền cố hết sức bế nàng vào phòng cho người đi gọi Miêu Thành Vũ.
Vào tới phòng hắn đặt nàng nằm xuống. Gỡ mặt nạ của nàng ra. Hắn cứng đờ người sửng sốt không thể tin được lẩm bẩm:" Sao lại là nàng." Nàng là Vô Song công tử. Hắn thật không ngờ nàng che giấu giỏi đến như vậy. Từ lúc gặp nàng trong cung. Hắn chỉ nghĩ nàng chỉ là một cô nương bình thường không có nổi bật gì mà thôi. Không ngờ phía sau nàng có nhiều bí mật đến vậy. Nàng còn giấu hắn những gì nữa đây. Xem ra hắn phải kêu Lâm Vũ và Lâm Xuyên điều tra lại về nàng mới được.
Miêu Thành Vũ nghe hắn cho người gọi liền đi tới. Miêu Thành Vũ khi thấy là Mạn Ngọc cũng sửng sốt không thôi nhìn Lãm Nguyệt.
Nhưng việc đầu tiên khám và chữa trị vết thương cho Mạn Ngọc đã. Băng bó
bôi thuốc xong. Lãm Nguyệt cho tì nữ thay y phục cho Mạn Ngọc rồi cùng Miêu Thành Vũ qua phòng khác nói chuyện.
Miêu Thành Vũ vừa cầm tách trà uống một ngụm rồi nói với Diệp Quân Thanh:" Xem ra vị thứ phi này của huynh khá thú vị đó."
Diệp Quân Thanh trầm ngâm không nói gì.
Miêu Thành Vũ nói tiếp:" Thứ phi của huynh lặn lội đến đây là để lấy Kim Ô Đầu. Đây là phương thuốc để chữa hàn độc trong người cô ấy. Thật không ngờ cô ấy có thể lấy được."
Diệp Quân Thanh lúc này mới lên tiếng:" trước kia rất nhiều người đến mua những dược liệu quý ông ta đều không bán cho. Kể cả ta mà lão Hải tặc vương Tạ Liễm đó cũng không chịu bán. Vậy mà không ngờ nàng ấy còn lấy được Kim Ô Đầu. Xem ra là lúc trước ta đánh giá thấp nàng ấy rồi."
Miêu Thành Vũ cũng gật đầu nói:" Đây là dược liệu quý. Không dễ gì ông ta giao ra. Không biết thứ phi huynh cách gì mà khiến lão già đó chịu mang ra được."
Diệp Quân Thanh nhếch khóe miệng:" Vô Song công tử thú vị đó. Huynh đừng để cô ấy biết là ta biết thân phận cô ấy."
Miêu Thành Vũ không hiểu tại sao hắn biết mà phải tỏ ra không biết nhưng không dám thắc mắc nhiều chỉ đáp:" được.
Diệp Quân Thanh trầm ngâm nhớ đến những khoảnh khắc cùng nàng ngồi trên mái nhà thổi sáo ngắm trăng. Khoảnh khắc bin rơi xuống hang động kia. Nhớ đến lúc ở dưới nước cứu nàng. Rồi nhớ đến khoảnh khắc nàng bị thương mà vẫn đến cùng hắn giữ chặt dây buồm. Hắn động lòng với nàng rồi sao.
Hai hôm sau Mạn Ngọc tỉnh dậy thấy mặt nạ bị tháo ra nàng hoảng hốt nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nàng nhớ Lãm Nguyệt đã cứu nàng. Không biết hắn có biết thân phận của màng không.
Miêu Thành Vũ ở ngoài bước vào khám bệnh cho nàng. Mạn Ngọc xửng xốt hỏng rồi.
Thấy sắc mặt nàng biến hóa cười cười nói:" Cô không cần lo. Chỉ có ta và Lãm Nguyệt biết cô là nữ tử thôi. Cô cũng yên tâm ta không nói với hắn về thân phận của cô đâu."
Mạn Ngọc ngờ vực nhìn hắn không tin được :" Hi vọng ngươi giữ lời."
Hắn chỉ cười rồi khám lại cho nàng.
Mạn Ngọc nói với hắn nàng đã nghiên cứu ra được thuốc chống dịch bệnh cho người dân. Kêu hắn xem thử. Ngày mai về sẽ tiến hành để cho mọi người thử dùng. Miêu Thành Vũ cũng nói hắn cũng mới nghiên cứu ra phương thuốc về sẽ cùng nghiên cứu xem phương pháp nào tốt nhất sẽ chọn.
Nàng hỏi hắn tin tức về thuyền của Minh Nguyệt Hiên. Hắn nói thuyền của nàng đã được Lâm Vũ công tử quản lý an toàn và đưa cập bến trước rồi. Biết vậy Mạn Ngọc cũng yên tâm hơn hẳn.
Sau đó cho nàng nói để nàng tự thay vết thương bôi thuốc.
Hai ngay sau thuyền cập bến Lãm Nguyệt sai người đưa nàng tập hợp cùng người Minh Nguyệt Hiên còn hắn đi thẳng về Tô Châu. Mạn Ngọc cũng không chần chừ mà về Dụ Châu để chữa bệnh cho mọi người còn lương thực thì sai người Minh Nguyệt Hiên phát cho mọi người.
Mạn Ngọc đánh giá hắn. Trên mặt đeo mặt nạ đen hình mặt quỷ trông rất đáng sợ. Thân mang y phục đen. Tay cầm kiếm chắp lại phong Thái ung dung. Có lẽ hắn chính là thủ lĩnh của tổ chức này.
Mạn Ngọc đang đánh giá thì hắn lên tiếng:" Vô Song công tử không ngờ hôm nay lại được gặp mặt ở đây quả là vinh hạnh cho ta"
Mạn Ngọc cũng không hề nao núng đáp trả hắn:" Vậy chắc ta cũng nên cảm thấy vinh dự khi nay lại được gặp vị hắc phong sát nổi tiếng là ngươi nhỉ."
Hắc phong sát cười cợt:" Chà vậy xem ra là ta có diễm phúc được công tử đây hâm mộ quá nhỉ."
Lâm Vũ ở phía trong Mạn thuyền lúc này cũng vừa bước ra. Hắc phong sát thấy vậy liền nói:" Chà xem ra hôm nay lại được diện kiến cả bốn vị công tử nổi danh thiên hạ rồi."
Mạn Ngọc nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên không hiểu rõ ràng chỉ có nàng và Lâm Vũ sao hắn lại nói là bốn vị công tử. Mạn Ngọc đang thc mắc thì bỗng nghe tiếng tu từ phía trước truyền đến. Một chiếc thuyền lớn đang tiến gàn đến với bọn họ. Càng tới gần nàng liền nhận ra là của Lãm Nguyệt Các. Không ngờ Lãm Nguyệt công tử cũng ở đây thảo nào mà Hắc phong sát nói là vậy. Cái tên Miêu Thành Vũ kia nghe nói là người Lãm Nguyệt Các. Nhưng không phải giờ này hắn đang ở Tô Châu cùng nhị hoàng tử sao. Sao bây giờ hắn lại ở đây cùng Lãm Nguyệt công tử. Miêu Thành Vũ cũng đeo mặt nạ trắng.
Chiếc thuyền kia tới gần. Ở phía sau liền xuất hiện ba bốn chiếc thuyền. Là người của Hắc phong sát. Bọn chúng bao vây lấy hai thuyền của họ.
Mạn Ngọc hướng về phía Hắc phong sát:" Rốt cuộc ngươi muốn gì. Sao năm lần bảy lượt cướp hàng của Minh Nguyệt Hiên bọn ta"
Hắc phong sát cười nhìn Mạn Ngọc:" Ta thích thế. Ta nghe nói ngươi mới lấy được Kim Ô Đầu thì phải. Nếu ngươi giao ra đây cùng đống lương thực kia ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng."
Lâm Vũ công tử lúc này lên tiếng:" không ngờ lại gặp lại nhà ngươi. Người mạnh miệng thế nghe không nhột tai à."
" Rốt cuộc các ngươi có chịu giao không đừng có phí lời."
Mạn Ngọc dứt khoát:". Ngươi đừng nằm mơ ta có chết cũng không giao cho ngươi."
Hắc phong sát rút kiếm bay lên dùng khinh công tiến đến thuyền Mạn Ngọc. Mạn Ngọc nhanh chóng rút kiếm cản lưỡi kiếm của hắn. Hai người đấu nhau ngang tài ngang sức. Các thuộc hạ của hắc phòng cũng tiến lên đánh với người Minh Nguyệt Hiên thế trận giằng co. Nhưng không ngờ sức lực Hắc phong sát không phải tầm thường. Mạn Ngọc thất thế hơn hẳn một chút.
Bên thuyền Lãm Nguyệt công tử cũng bị người Hắc phong sát tấn công. Nhưng với thực lực của Lãm Nguyệt công tử thì không đáng ngại. Chỉ có tên Hắc phong sát này võ công cao cường. Mạn Ngọc và Lâm Vũ kết hợp lại không phải đối thủ của hắn.
Lúc này Lâm Vũ công tử mới nhận ra vị giao đấu với hắn hôm trước có lẽ không phải Hắc phong sát mà chỉ là giả dạng còn hôm nay mới đích thực là hăn.
Lãm Nguyệt công tử cũng đã dùng khinh công đạp trên nước để tiến qua bên này. Đúng lúc Mạn Ngọc bị Hắc phong sát đả thương. Lãm Nguyệt đỡ nàng lại rồi thay nàng cản kịp mũi kiếm muốn lấy mạng nàng của Hắc phong sát. Lãm Nguyệt và Hắc phong sát giao đấu. Từng đường kiếm mạnh mẽ buông xuống. Như muốn sát phạt, muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ của cả hai. Không bên nào nhường bên nào.
Đột nhiên Hắc phong sát để cho thuộc hạ vây lấy đánh nhau với Lãm Nguyệt. Còn hắn lại tiếp tục tấn công về phía Mạn Ngọc.
Bên phía Lâm Vũ công tử cũng đang bị mấy thuộc hạ của hắc phong sát bao vây không qua giúp Mạn Ngọc đối phó hắn được.
Hắc phong sát nói:" Tốt nhất ngươi nên giao Kim Ô Đầu ra đây ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạn Ngọc không nao núng đáp trả hắn:" Ngươi đừng hòng lấy được."
Hắc phong sát đằng đằng sát khí tấn công Mạn Ngọc. Nàng yếu thế hơn hẳn. Mạn Ngọc dùng ám khí tấn công về phía hắn. Hắn nhanh chóng né được. Quả nhiên hắn thân thủ mau lẹ. Mạn Ngọc âm thầm cảm thán e hôm nay khó mang được Kim Ô Đầu về rồi. Nàng chỉ bất cẩn chút đã bị hắn một kiếm đâm tới. Tuy nàng tránh được chỗ hiểm nhưng vẫn bị đâm một nhát xuyên qua người.
Lúc này bầu trời bỗng nhiên tối sầm. Mây đen kéo đến nhanh chóng che lấp bầu trời gió thổi mạnh. Sóng biển giật ngày càng mạnh thuyền lắc lư ngày càng mạnh. Người ta thường nói đi biển kị nhất là gặp bão. Xem ra là bão thật rồi. Hắc phong sát vội vàng rút kiếm đạp nàng một cước rơi xuống biển rồi kêu thuộc hạ rút lui trước khi bão mạnh lên.
Lãm Nguyệt thấy Mạn Ngọc rơi xuống nước liền không do dự nhảy xuống bơi về phía Mạn Ngọc. Nhưng sóng biển quá mạnh vẫn đẩy trôi khiến hắn khó tiếp cận được nàng. Tuy Mạn Ngọc biết bơi và lặn nhưng vì đang bị thương thêm phần nàng đã mất sức nên khó có thể bơi về thuyền.
Lâm Vũ công tử sau khi mấy tên thuộc hạ của hắc phong sát rút lui thấy Mạn Ngọc bị rơi xuống biển cũng vội nhảy xuống muốn bơi tới nhưng vì sóng biển dữ dội khoảng cách lại quá xa hắn cách nào cũng không tới được. Ở trên thuyền Minh Nguyệt Hiên, Dịch Vũ thấy vậy liền kêu Giang Triệt cận vệ của Lâm Vũ công tử mau ra lấy dây hợp sức kéo hắn lên tránh để xảy ra chuyện.
Một phần thuyền lắc lư theo sóng biển nên cực kỳ chật vật.
Ở phía bên thuyền của Lãm Nguyệt, Lâm Vũ cùng Lâm Xuyên và Miêu Thành Vũ đang đeo mặt nạ đứng ở mạn thuyền nhìn về phía Lãm Nguyệt và Mạn Ngọc bọn họ cầm sẵn dây chuẩn bị chờ thuyền di chuyển tới gần hai người họ để cứu họ lên. Lãm Nguyệt cố gắng cuối cùng cũng kéo được tay Mạn Ngọc. Hắn quàng một tay ôm qua người Mạn Ngọc. Tay kia làm động tác bơi lên. Mạn Ngọc cũng bám vào người hắn. Một tay kia cũng cố gắng khua tay bơi lên. Sóng một lần nữa đánh tới hai người cố bám chắc lấy nhau. Lãm Nguyệt khua tay cho Lâm Xuyên quăng dây xuống. Hắn và Mạn Ngọc cùng nắm dây để người bên trên kéo lên. (Viết đến đây chắc m.n cũng đoán ra Lãm Nguyệt công tử là ai rồi nhỉ.).
Lên được đến thuyền Mạn Ngọc vì bị thương mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt ngồi khụy xuống Mạn thuyền. Lãm Nguyệt cũng một thân ướt đẫm. Mưa càng ngày càng lớn gió thổi mạnh làm thuyền rung lắc dữ dội. Hắn không quản nhiều liền cùng Lâm Vũ và Lâm Xuyên đưa Mạn Ngọc vào trong để Miêu Thành Vũ chữa trị vết thương. Nhưng mưa lớn sấm chớp lại gió giật mạnh. Cánh buồm bị đứt . Lãm Nguyệt công tử vội vàng chạy tới kéo dây để giữ cánh buồm căng lên. Nếu cánh buồm bị đứt e rằng thuyền sẽ bị đánh chìm ngày.
Thuyền rung lắc mạnh. Mạn Ngọc thấy sóng đánh mạnh lên Mạn thuyền liền gào lên nói:" Các ngươi đi biển nhiều chắc chắn biết điều khiển thuyền mau vào buồng lái điều khiển thuyền chạy xuôi theo hướng gió nhanh. Nếu không thuyền sẽ bị đánh vỡ mất."
Miêu Thành Vũ cùng Lâm Vũ và Lâm Xuyên ngập ngừng. Mạn Ngọc lại hét lên:" Ta không sao đi mau đi nếu các người còn chần chừ tất cả mọi người sẽ chết"
Một con sóng nữa lại đánh ập tới nước văng tung tóe lên Mạn thuyền văng tới người bọn họ làm họ chao đảo. Nhìn về phía Lãm Nguyệt đang chật vật kéo dây buồm bọn họ mới chịu vào buồng lái.
Mạn Ngọc thấy hắn phải gồng hết sức mình vận dụng cả nội công để giữ
được cánh buồm. Gió quá mạnh một mình hắn e sẽ không chống đỡ được lâu. Mạn Ngọc chạy về phía đó mặc kệ mình đang bị thương cùng hắn kéo căng dây buồm.
Lãm Nguyệt hét lên để Mạn Ngọc nghe:" Ngươi đi voi trong đi. Ngươi muốn chết à. Đang bị thương như vậy mà còn ra đây. Ngươi chê mình sống quá lâu rồi à."
Mạn Ngọc cũng hét lại:" Một mình ngươi có chống đỡ nổi không. Ngươi muốn tất cả mọi người cùng chết sao."
Một cơn sóng đánh ập đến hai người. Vì nước muối nhiều lần tạt lên. Nên vết thương Mạn Ngọc đau nhức không ngừng.
Lãm Nguyệt quay đầu nhìn Mạn Ngọc. Suy nghĩ thật không nghĩ tới lúc hắn chống chọi nguy hiểm. Lại là một người ít quen biết như hắn đồng hành cùng với mình.
Không biết qua bao lâu cuối cùng cơn bão đã dịu xuống. Trời cũng đã tạnh mưa. Gió không còn mạnh nữa. Lúc này Lãm Nguyệt mới sai thuộc hạ thay dây buồm khác buộc lên. Mạn Ngọc thấy trời êm ả mới cùng hắn buông ra. Vừa buông ra Mạn Ngọc đã không còn sức lực ngã khụy xuống bất tỉnh. Lãm Nguyệt thấy vậy liền cố hết sức bế nàng vào phòng cho người đi gọi Miêu Thành Vũ.
Vào tới phòng hắn đặt nàng nằm xuống. Gỡ mặt nạ của nàng ra. Hắn cứng đờ người sửng sốt không thể tin được lẩm bẩm:" Sao lại là nàng." Nàng là Vô Song công tử. Hắn thật không ngờ nàng che giấu giỏi đến như vậy. Từ lúc gặp nàng trong cung. Hắn chỉ nghĩ nàng chỉ là một cô nương bình thường không có nổi bật gì mà thôi. Không ngờ phía sau nàng có nhiều bí mật đến vậy. Nàng còn giấu hắn những gì nữa đây. Xem ra hắn phải kêu Lâm Vũ và Lâm Xuyên điều tra lại về nàng mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Thành Vũ nghe hắn cho người gọi liền đi tới. Miêu Thành Vũ khi thấy là Mạn Ngọc cũng sửng sốt không thôi nhìn Lãm Nguyệt.
Nhưng việc đầu tiên khám và chữa trị vết thương cho Mạn Ngọc đã. Băng bó
bôi thuốc xong. Lãm Nguyệt cho tì nữ thay y phục cho Mạn Ngọc rồi cùng Miêu Thành Vũ qua phòng khác nói chuyện.
Miêu Thành Vũ vừa cầm tách trà uống một ngụm rồi nói với Diệp Quân Thanh:" Xem ra vị thứ phi này của huynh khá thú vị đó."
Diệp Quân Thanh trầm ngâm không nói gì.
Miêu Thành Vũ nói tiếp:" Thứ phi của huynh lặn lội đến đây là để lấy Kim Ô Đầu. Đây là phương thuốc để chữa hàn độc trong người cô ấy. Thật không ngờ cô ấy có thể lấy được."
Diệp Quân Thanh lúc này mới lên tiếng:" trước kia rất nhiều người đến mua những dược liệu quý ông ta đều không bán cho. Kể cả ta mà lão Hải tặc vương Tạ Liễm đó cũng không chịu bán. Vậy mà không ngờ nàng ấy còn lấy được Kim Ô Đầu. Xem ra là lúc trước ta đánh giá thấp nàng ấy rồi."
Miêu Thành Vũ cũng gật đầu nói:" Đây là dược liệu quý. Không dễ gì ông ta giao ra. Không biết thứ phi huynh cách gì mà khiến lão già đó chịu mang ra được."
Diệp Quân Thanh nhếch khóe miệng:" Vô Song công tử thú vị đó. Huynh đừng để cô ấy biết là ta biết thân phận cô ấy."
Miêu Thành Vũ không hiểu tại sao hắn biết mà phải tỏ ra không biết nhưng không dám thắc mắc nhiều chỉ đáp:" được.
Diệp Quân Thanh trầm ngâm nhớ đến những khoảnh khắc cùng nàng ngồi trên mái nhà thổi sáo ngắm trăng. Khoảnh khắc bin rơi xuống hang động kia. Nhớ đến lúc ở dưới nước cứu nàng. Rồi nhớ đến khoảnh khắc nàng bị thương mà vẫn đến cùng hắn giữ chặt dây buồm. Hắn động lòng với nàng rồi sao.
Hai hôm sau Mạn Ngọc tỉnh dậy thấy mặt nạ bị tháo ra nàng hoảng hốt nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nàng nhớ Lãm Nguyệt đã cứu nàng. Không biết hắn có biết thân phận của màng không.
Miêu Thành Vũ ở ngoài bước vào khám bệnh cho nàng. Mạn Ngọc xửng xốt hỏng rồi.
Thấy sắc mặt nàng biến hóa cười cười nói:" Cô không cần lo. Chỉ có ta và Lãm Nguyệt biết cô là nữ tử thôi. Cô cũng yên tâm ta không nói với hắn về thân phận của cô đâu."
Mạn Ngọc ngờ vực nhìn hắn không tin được :" Hi vọng ngươi giữ lời."
Hắn chỉ cười rồi khám lại cho nàng.
Mạn Ngọc nói với hắn nàng đã nghiên cứu ra được thuốc chống dịch bệnh cho người dân. Kêu hắn xem thử. Ngày mai về sẽ tiến hành để cho mọi người thử dùng. Miêu Thành Vũ cũng nói hắn cũng mới nghiên cứu ra phương thuốc về sẽ cùng nghiên cứu xem phương pháp nào tốt nhất sẽ chọn.
Nàng hỏi hắn tin tức về thuyền của Minh Nguyệt Hiên. Hắn nói thuyền của nàng đã được Lâm Vũ công tử quản lý an toàn và đưa cập bến trước rồi. Biết vậy Mạn Ngọc cũng yên tâm hơn hẳn.
Sau đó cho nàng nói để nàng tự thay vết thương bôi thuốc.
Hai ngay sau thuyền cập bến Lãm Nguyệt sai người đưa nàng tập hợp cùng người Minh Nguyệt Hiên còn hắn đi thẳng về Tô Châu. Mạn Ngọc cũng không chần chừ mà về Dụ Châu để chữa bệnh cho mọi người còn lương thực thì sai người Minh Nguyệt Hiên phát cho mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro